Dòng Chảy Tình Yêu

Chương 337: C337: Tin nhắn




Sau buổi trưa ngày hôm đó, Khúc Yên cứ ngỡ mọi chuyện cứ thế đã xong. Đồ ăn đều được Thẩm Tây Thừa đem đến tận giường, ăn đến no nê cô còn có suy nghĩ trở về nhà, nào ngờ lại bị anh nắm chặt lấy cổ tay, kéo cô lên giường bắt đầu một trận chiến khác…

Đến khi mặt trời ngoài cửa sổ từ ló lên cao đã bắt đầu lặn xuống mà tăm tối thì Khúc Yên lúc này đã không thể nhịn nổi nữa, khóc lóc đến khan cả tiếng.

Thẩm Tây Thừa lau nước mắt cho cô, tạm ngừng động tác:’‘Em còn uất ức cái gì? Người uất ức phải là anh mới phải, em bỏ anh bốn năm liền, trở về không định cho anh vài thứ có lợi sao?’’

Khúc Yên đầu óc như mê sảng.

Nhìn người đàn ông điên cuồng trên thân cô liên tục hai ngày.

Làm liên tục hai ngày trời.

Ăn xong rồi lại làm tiếp, đến cả tắm xong cũng không ngừng lại. Cả người Khúc Yên đều mệt tới mức nằm vô lực trên giường, thế nhưng người đàn ông đó như muốn đòi lại hết phần thiệt của mình trong bốn năm qua.

Cô mệt tới mức thiếp đi thì anh vẫn tiếp tục vận động trên người cô. Thậm chí tiết tấu còn không bị suy giảm!

Bốn năm qua, dù cô có tập luyện sức khoẻ khiến thể lực tốt đến cỡ nào thì bây giờ cô cũng không còn sức lực nào để phản kháng, đầu óc choáng váng xoay cuồng, có lúc cô tức tới mức chân không nhấc lên nổi mà anh vẫn không chịu buông ra, nắm lấy bắp chân cô kẹp chặt thân anh. Cô tức đến bật khóc muốn đánh anh vài cái, nhưng cuối cùng cánh tay không nhấc lên nổi. Cơ thể đều bị anh tàn phá mới mức không còn nhúc nhích nổi.

Không thể tin mà khiếp sợ nhìn anh.


Cuối cùng cô cũng không thể chống đỡ được, ngất đi trong lúc anh còn đang tung hoành xằng bậy trên cơ thể mình.

Anh không biết mệt nhưng không có nghĩa là cô không cũng không mệt!

Cho đến buổi chiều của hai ngày sau, Khúc Yên nhúc nhích toàn thân vẫn đang đau nhức của mình mà ngồi dậy. Vừa rời khỏi chiếc giường chân cô đã run rẩy vài cái xém chút nữa là đã té xuống nền sàn. Cô chịu đựng cơn đau từ dưới thân, dựa vào tường rồi vào nhà tắm.

Khúc Yên đứng trước tấm gương xoa xoa lưng mình, chiếc cần cổ trắng nõn chỉ sau vài ngày là đã xuất hiện hàng loạt dấu hôn rất doạ người, cô càng nhìn càng bất mãn. Trong miệng đều là những lời lẽ chửi mắng anh là tên cầm thú.

Khúc Yên nhìn chiếc áo ngủ rộng lớn mà anh mặc cho mình, dưới chân cũng không mặc bất kì thứ gì. Khúc Yên lấy chăn quấn chặt lấy thân người, cảm giác ê ẩm vẫn còn nên khi bước đi cũng chậm hơn trước rất nhiều.

Khi cô xuống xuống phòng bếp thì đã thấy Thẩm Tây Thừa còn đang tập trung làm đồ ăn trong nhà bếp, động tác thuần thục lại vô cùng đẹp mắt. Nhìn đến sườn mặt tuấn tú của anh, có chút ngơ ngẩn một chút.

Khúc Yên để ý đến bộ dạng anh, vẫn không có gì thay đổi, thật sự làm không biết mệt sao?

Anh quay đầu nhìn Khúc Yên đang chùm chăn đứng cạnh cửa ló đầu vào nhìn mình, cười nhẹ nói:’‘Đứng đó làm gì. Vào đây với anh.’’

Đồ ăn đã được mang lên, lúc này cô mới cảm thấy mình thật sự sắp sống lại rồi. Nhìn quanh nhà không thấy ai, cô bỏ chăn ra khỏi người, đi tới bàn kéo ghế ngồi xuống.

Miệng không ngừng nhét một lượng thức ăn lớn vào miệng, anh ở tầm nhìn cao nhìn xuống Khúc Yên, trong cổ áo lại thấy những dấu hôn mơ hồ mà lại đặc biệt dễ nhìn thấy trên làn da cô.

Khi ăn xong cô cầm lấy di động của mình lên kiểm tra, quả nhiên trong đó đã có một số tài liệu cần cô phê duyệt được gửi đến.

Khúc Yên mượn một chiếc laptop của anh, gắn thẻ nhớ vào rồi xử lý văn kiện. Thẩm Tây Thừa ngồi bên cạnh, lâu lâu lại bón tới miệng cô một số món trái cây khác nhau.

Khúc Yên khi làm việc thật sự rất tập trung, không để ý tới anh đang rảnh rỗi ngồi bên cạnh. Chỉ là khi lâu lâu cô lại phát hiện Thẩm Tây Thừa thật sự rất dính người, lúc thì sờ vào cánh tay cô, lúc thì lại vòng tay ôm chặt lấy eo cô khiến cô không thể làm tập trung làm việc.

Cả hơi thở anh đều quanh quẩn cổ cô, hoàn toàn là mùi hương từ người anh ám vào.

Khúc Yên bình tĩnh nhìn anh:’‘Anh không đi làm sao?’’

Anh vẫn ôm chặt lấy cô, lãnh đạm chậm rãi đáp:’‘Không muốn đi.’’

Khúc Yên thở ra một hơi mệt mỏi. Như này thì tới bao giờ cô tập trung xem tài liệu được đây.


Thẩm Tây Thừa nhìn vào màn hình laptop, bàn tay to lớn đột nhiên bao lấy bàn tay cô đang cầm con chuột. Kéo tới một vị trí, giọng anh vang lên:’‘Sửa ở chỗ này.’’

Khúc Yên nhìn chằm chằm, đúng thật là phát hiện ra lỗi sai.

‘‘Thế còn cái này có nên thêm vào ý của mình không?’’ Khúc Yên hỏi.

Thẩm Tây Thừa hôn lên má cô một cái, bàn tay đang cầm chuột buông ra, trở lại ôm lấy eo cô, lạnh lùng nói:’‘Không cần thiết.’’

Đến khi đã xử lý đến tài liệu cuối cùng, di động của cô có tin nhắn gửi tới.

Tiếng thông báo cứ không ngừng vang lên, Khúc Yên mở màn hình khoá sau đó đọc tin nhắn vừa được gửi tới.

Là tin nhắn của Lục Đình Nghiêm gửi cho cô. Nội dung rất đơn giản, anh ấy chỉ hỏi cô đã đáp máy bay an toàn chưa, ngoài ra không hỏi tới vấn đề nào khác.

Khúc Yên định trả lời thì bên cạnh vang lên giọng nói trầm ổn lãnh đạm của Thẩm Tây Thừa:’‘Ai vậy?’’

Khúc Yên nhìn anh rồi cười:’‘Là tiền bối của em.’’

Đôi mắt đen sâu thẳm nheo lại trở nên sắc bén cực kì, nghe hai từ “của em” trong miệng cô không biết sao anh lại cay mắt cực kì.

‘‘Đồng nghiệp thì nói là của em, vì sao trước mặt người khác không nói Thâm Tây Thừa cũng là của em?’’ Giọng anh rất lạng lùng, cũng có chút cổ quái trong đó.


Khúc Yên bỏ di động xuống, ngồi nghiêm chỉnh lại đối diện với anh, nhìn anh rồi nghiêm túc nói:’‘Anh ấy tên Lục Đình Nghiêm, theo mẹ em từ rất lâu rồi. Sau khi mẹ giao quyền thừa kế cho em thì anh ấy giúp em rất nhiều, ngoài vấn đề công việc cũng không có quan hệ gì mờ ám. Nên là anh đừng có ghen.’’

Trong không gian yên ắng này chưa đợi ai lên tiếng thì di động lại bất nhờ đổ chuông.

Khúc Yên cúi đầu nhìn di động mình, vẫn là màn đen tối mịch. Liếc nhìn đến di động màu đen của Thẩm Tây Thừa đang đặt trên mặt bàn.

Khúc Yên liếc nhìn, trên đó chỉ có một dãy số chưa được lưu tên. Di động reo một hồi mà anh vẫn ngồi không động đậy.

‘‘Điện thoại của anh reo kìa.’’ Khúc Yên nhìn anh cẩn thận nhắc nhở.

Thẩm Tây Thừa dường như không nghe thấy, vẫn nhìn chằm chằm cô.

Bị anh nhìn mà cô sợ đến run người. Trong lòng dù không có làm gì tội lỗi nhưng bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi cô lại có cảm giác mình thật sự đã làm gì đó nên tội.

Khúc Yên lấy di động từ trên bàn lên, đưa cho Thẩm Tây Thừa:’‘Nhỡ đâu là chuyện quan trọng…’’

Anh đưa tay bóp lấy cằm cô, trầm giọng ngắt lời Khúc Yên:’‘Khúc Yên, anh vẫn luôn đợi em. Đợi em trở về suốt bốn năm nay, nên là nếu anh phát hiện em đưa đẩy hoặc ăn vụng sau lưng anh thì đừng có trách anh tại sao mạnh tay với em.’’

Anh gằn giọng nói thêm:’‘Nghe rõ không?’’