Âu Cẩn Y gửi một lúc nhiều tin nhắn khác nhau, cô mở khoá vào Wechat.
Trong Wechat chỉ có vài khung tin nhắn đơn giản, có của Bạc Kiêu và Ôn Thành Uy, cả nhóm riêng của họ, thế nhưng tin nhắn trên cùng lại là tin nhắn của cô được anh ghim trên đầu, cô nhìn xuống tin nhắn được gửi cách đây một phút trước.
Cô do dự một lúc, sau đó cũng ấn vào, tin nhắn khi nãy hiện ra.
Cô lướt phía trên cũng có tin nhắn thế nhưng Thẩm Tây Thừa không có trả lời, nếu liên quan đến công việc anh còn trả lời vài câu nói Thư Ký Lục sẽ xử lý.
Sau đó Âu Cẩn Y còn nhắn vài tin nhắn riêng tư thế nhưng anh lại không trả lời.
Bên dưới cùng, Âu Cẩn Y nhắn :Thứ ba tuần sau anh có bận gì không?
Âu Cẩn Y :Nhiều năm qua, ở nước ngoài em rất khó khăn, nhưng em lại không thể quên anh được.
Dù lời tỏ tình năm đó là lời nói của quá khứ hay bây giờ thì đều thật sự là tấm lòng của em.
Nếu anh trách năm đó em rời đi thì em thật sự xin lỗi, em bằng mọi giá cũng phải qua nước ngoài.
Âu Cẩn Y :Tây Thừa, em rất yêu anh, em ở nước ngoài nhiều năm lập nghiệp cũng là vì anh, có thể cho em một cơ hội không?
Chỉ vỏn vẹn ba tin nhắn thôi mà cô nhìn đến cứng đờ mình, bàn tay cô cầm di động nhìn đoạn tin nhắn ấy.
Không biết trong lòng cô đang dấy lên cảm giác gì, tức giận có, đau khổ cũng có.
Tin nhắn ấy hệt như một lời tự trách bản thân, lại giống như Âu Cẩn Y và Thẩm Tây Thừa trước đó đã có tình cảm với nhau, nhưng vì một lý do nào đó mà cô ta đã thất hứa mà rời khỏi Trung Quốc, bây giờ là về chuộc lại lỗi lầm.
Cô không trách nổi Âu Cẩn Y, bởi vì cô biết cô là người đến sau, đọc xong cũng không tức giận mà ngược lại còn bình tĩnh trầm mặc đến lạ thường.
Trước đó cô cũng từng quỵ luỵ như thế, chỉ là cô tốt hơn Âu Cẩn Y rất nhiều, cô thoát được cái bóng của người cũ.
Cũng không van xin tình cảm của ai.
Cuối cùng cô không có nhắn lại, sợ rằng nếu cô nhắn thì cô ta nghĩ Thẩm Tây Thừa sẽ lấy cô ra làm lá chắn, cô ấn vào đoạn ghi âm, nhẹ giọng nói.
Giọng nói của thiếu nữ dễ nghe vang lên :Xin chào cô, tôi là bạn gái hiện tại của Thẩm Tây Thừa.
Tôi không biết trước đó Tây Thừa có nói tôi là bạn gái anh ấy hay không, nhưng thật sự tôi và anh ấy đang ở trong mối quan hệ đó, tôi không phải bị bao nuôi, chỉ là tình cảm từ đôi bên thôi.
Anh ấy có việc nên nhờ tôi giữ điện thoại, tôi đang chơi di động anh ấy thấy có thông báo tin nhắn mới nên có tự tiện vào xem, cũng không có gì ác ý đâu, trước đó là tôi suy nghĩ nông cạn nên có vài lời nói không nên nói, xin lỗi cô.?Anh ấy cũng từng kể cho tôi nghe một số chuyện về cô, tôi cũng không biết quá rõ về thời đi học của hai người.
Nhưng hai người cũng chưa từng ở mối quan hệ yêu đương, tôi không biết rõ bây giờ hoặc sau này anh ấy có thích cô hay không, việc đó tôi cũng không chắc.
Anh ấy không thích tôi xen vào việc riêng của anh ấy và tôi cũng sẽ tôn trọng mọi quyết định của anh ấy, tôi cũng không hỏi cả hai người bận gì mà nói chuyện rất lâu, con gái mà, có bạn gái nào thật sự vui vẻ khi bạn trai mình trò chuyện cùng người phụ nữ khác đâu.”
Ngừng một lúc cô nói tiếp :”Thế nên cô đợi anh ấy trở lại rồi trả lời tin nhắn của cô được không.
Tôi cũng không đăng nhập và cho anh ấy quyền tự do tuyệt đối nên tôi sau này sẽ không đọc trộm tin nhắn đâu.
Nhưng mà nếu hai người yêu nhau, thì nên nói với tôi một tiếng.
Tôi không thích dính vào mối quan hệ ba người, còn nếu anh ấy thật sự thích cô, cho phép chị tiến xa hơn thì tôi tuyệt đối không níu kéo hoặc trách móc ai.
Tôi sẽ rời xa ấy anh, cũng không còn bao lâu nữa là tôi cũng đã đi xa thật rồi.
Nhưng nếu anh ấy thật sự không thích cô, mong rằng ngoài công việc hy vọng cô sẽ không có tâm tư riêng tư nào, dù là quyết định nào tôi cũng sẽ tôn trọng quyết định của anh ấy.
Vì thế tôi sẽ không thay anh ấy quyết định cái gì, cũng sẽ không xoá cô khỏi danh sách bạn bè của anh ấy, tôi biết ngoài chuyện này ra hai người vẫn còn là đối tác làm ăn, có nhiều chuyện vẫn cần phải liên lạc, nên cô cứ yên tâm.”
“Cuộc trò chuyện này tôi sẽ không xoá.
Chỉ là..có thể sẽ hơi lâu một chút, cô đợi anh ấy trở lại được không? Đợi anh ấy thấy tin nhắn, anh ấy sẽ cho cô câu trả lời.
Tới lúc đó, tôi sẽ quyết định.
Đoạn hội thoại của cô hơn hai phút ba giây, không biết Âu Cẩn Y có xem được không nhưng rất lâu sao vẫn không thấy tin nhắn phản hồi.
Đầu óc cô vô cùng phức tạp, anh luôn miệng nói sẽ không yêu cùng lúc hai người, sẽ không có chuyện mưa dầm thấm lâu.
Nhưng mà..sự nhạy cảm và suy nghĩ cực đoan của cô lại không vì thế mà an tâm.
Thôi thì..đợi anh tự thấy đi.
Cô cũng không có can đảm để nói với anh.
.
Đến tối, thì anh mới nhìn thấy tin nhắn đó, nghe đến giọng đoạn ghi âm của Khúc Yên thì gương mặt đã từ u ám chuyển thành lạnh lẽo toát ra khí lạnh, đúng là chỉ có cô mới nhân từ độ lượng như thế.
Anh hiểu vì sao Khúc Yên trước khi lên máy bay lại ôm chặt anh không buông, cũng hiểu vì sao ánh mắt cô lúc đó nhìn anh lại thê lương đến vậy.
Cũng hiểu giọt nước mắt lúc đó không phải vì không muốn về Đế Đô, mà là vì sợ lần đi này thì liền trượt tay đánh mất anh.
Anh tốn công tốn sức, tốn không biết bao nhieu công sức, thế mà chưa được một tiếng đã bị tin nhắn của cô ta làm cho bất an trở lại.
Không sớm không muộn lại ngay lúc cô cầm di động anh mà gửi.
Thẩm Tây Thừa bấm vào một dãy số gọi cho ai đó.
Lạnh giọng ra lệnh :”Cho người theo dõi Âu Cẩn Y, có bất kỳ động thái nào lập tức báo lại.”
Sau đó vào lại Wechat trực tiếp cho Âu Cẩn Y vào danh sách đen.
Cũng xem như là cho cô ta một câu trả lời.
Cô nhóc của anh thánh nhân đến mức làm anh khó chịu.
Nhiều năm trước anh và Âu Cẩn Y cùng giành học bổng nước ngoài, hoặc là anh, hoặc là cô ta.
Sau cũng vì điểm anh rất tốt mà được giấy báo trúng tuyển ở Hoa Kỳ, cuối cùng Âu Cẩn Y khóc lóc thảm thương trước mặt anh, trùng hợp là khi đó anh cũng có lí do không thể đi, liền không cần cơ hội tốt ấy.
Có lẽ là vì anh thật sự không thích nên đã không tiếc nuối mà nhường cô ta cơ hội tốt đó.
Nhưng cũng vì lời nói mập mờ ấy lại khiến Khúc Yên hiểu lầm anh và cô ta có tình cảm với nhau.
Cái gì cũng phải có giới hạn của nó, Khúc Yên chính là giới hạn của anh.
Làm cô khóc, tức là khiêu khích đến Thẩm Tây Thừa.