Ngày 12 tháng 1 là sinh nhật của Thẩm Tây Thừa.
Khúc Yên đã sớm có chuẩn bị cho anh một phần quà, vì cả hai đều ở chung ở nên vẫn sẽ rất bất tiện nếu như muốn giữ bí mật cho anh.
Tối đến tầm gần mười giờ đêm anh lại tăng ca ở công ty.
Khúc Yên học xong tiết tự học liền đi lấy bánh gato từ một cửa hàng uy tính, là một chiếc bánh kem nhỏ màu đen được trang trí đơn giản có đính vài viên kẹo tròn màu trắng, càng nhìn cô càng cảm thấy đẹp.
Nhân viên cẩn thận đựng bằng hộp bã mía.
Sau đó đem ra thanh toán cho cô.
Tối hôm qua lúc nửa đêm cô có chúc anh sinh nhật vui vẻ.
Thẩm Tây Thừa chậm rãi mở mắt nhìn cô, sau đó cười trầm thấp hôn lên má cô rồi không nói gì chỉ ôm chặt cô ngủ, có lẽ anh cũng không quá xem ngày đó là ngày đặc biệt, cùng với công việc bận rộn nhiều thứ cần xử lý nên anh lại càng không chú tâm đến sinh nhật mình.
Cứ xem nó là ngày bình thường.
Cô lúc trưa có tham dò hỏi Lục Thành, Lục Thành nói Thẩm Tổng giờ đó vẫn bận họp, tầm mười một giờ đêm mới kết thúc.
Khúc Yên nhìn lịch trình anh kín từ đầu cho đến chân, cô có chút do dự vì sợ sẽ làm ảnh hưởng đến anh.
Như đọc được suy nghĩ Khúc Yên, Lục Thành nhắn tiếp:Nhưng mà nếu em muốn đến thì cứ đến nhá.
Đây chỉ là cuộc họp báo cáo về những dự án lớn nhỏ đã hoàn thành thôi, sau đó cũng Thẩm Tổng không còn bận gì nữa.
Cô đem bánh kem trở về Bắc Thành.
Giờ là giờ đêm, toà cao ốc của anh bên ngoài có hai vệ sinh đang đứng canh giữ.
Vừa gặp cô đã hỏi:Cô chính là Khúc tiểu thư sao?
Khúc Yên dù không hiểu sao lại hỏi thế nhưng vẫn gật đầu, hai người bảo vệ nhìn nhau sau đó nhường đường cho cô đi.
Bây giờ là 10 giờ 30, cách lúc anh tan họp là nửa tiếng.
Khúc Yên vào phòng làm việc anh ngồi một lúc cũng cảm thấy buồn chán, đi tới cửa kính phía sau chỗ bàn làm việc anh nhìn xuống những ánh đèn đủ màu thắp sáng bên dưới, vô cùng rực rỡ và xinh đẹp.
Đúng 11 giờ hơn thang máy riêng của chủ tịch “tinh” một tiếng mở cửa ra, không biết có phải là vì Lục Thành hiểu ý nên xung phong ở phòng họp dọn dẹp, không có ý định theo anh cùng lên văn phòng.
Cửa thang máy chủ tịch vừa mở một cây bán pháo hoa đã bắn ra nhiều mảnh vụng rơi lên đầu anh, anh dù chưa ngẩng đầu nhưng thấy một màn này trong vô thức sắc mặt anh trở nên lạnh xuống âm độ, Thẩm Tây Thừa nghĩ giờ ai còn dám lên đây làm loạn, dùng cặp mắt sắc bén bình tĩnh ngước lên nhìn thì người làm loạn ấy lại là Khúc Yên.
Thẩm Tây Thừa, chúc mừng sinh nhật.
Anh ngẩn người nhìn cô đang cười rạng rỡ đứng ngoài thang máy.
Trên tay là bánh kem gato đang đốt nến, ngọn lửa đỏ hồng tuy yếu ớt nhưng lại không có cách nào thổi tắt.
Anh thật sự quên mất hôm nay là sinh nhật mình, mặc dù tối hôm qua cô đã có nhắc qua với anh.
Thẩm Tây Thừa không nói gì, âu phục cao cấp lại vừa người càng làm anh tăng thêm mấy phần đẹp trai lại thầm trầm cấm dục vô cùng có sức hút.
Anh sải bước ra ngoài thang máy.
Khúc Yên hắn giọng, hát chúc mừng sinh nhật anh.
Giọng hát cô ngọt ngào lại truyền cảm, trái tim Thẩm Tây Thừa như bị thêu bị đốt, tan chảy trước Khúc Yên.
Khúc Yên hát xong thì vui vẻ nói:Nào, cầu nguyện đi.
Trong đáy mắt của anh có tia dịu dàng nhìn cô, môi mỏng khẽ cười nhẹ.
Hàng mi dài từ từ nhắm lại, không lâu sau đã mở mắt ra thổi ngọn nến của chiếc bánh.
Đúng lúc này cửa thang máy nhân viên bên cạnh có người đi lên, Khúc Yên nhìn có chút hoảng.
Chưa kịp có phản ứng gì cửa thang máy đã mở, là Lục Thành đi ra.
Cậu ta đi tới vỗ tay:Thẩm Tổng, chúc mừng sinh nhật anh.
Anh quay lại nhìn Lục Thành, cũng đã biết được hành vi khác lạ của cậu ấy trong cuộc họp hôm nay.
Nhưng Thẩm Tây Thừa cũng không so đo vạch trần, trầm giọng nói:Cảm ơn cậu.
Lục Thành nhìn Khúc Yên, che một bên miệng nói nhỏ với cô:Khúc Yên, em lựa bạn trai cũng đỉnh quá đấy.
Mấy phụ nữ Bắc Thành mà biết em là bạn gái của Thẩm Tổng đoán chừng sẽ lột xác em cho mà xem.
Từ hôm đón tết trên đảo anh đã có giải thích qua với cô, giờ cũng không quá ngạc nhiên nhưng vẫn có câu cô muốn hỏi:Anh biết từ khi nào vậy?
Lục Thành nhìn sắc mặt anh, thấy anh không có ý ngăn cản nên cười nói thẳng:Lúc em gọi điện cho Thẩm Tổng thì có người phát hiện ra đó, người đó nói với anh.
Khúc Yên suy nghĩ, thật sự có chút ấn tượng.
Anh thế mà lại vờ như không phát hiện ra ánh mắt cô, đưa tay vào túi lấy điện thoại ra.
Thẩm Tây Thừa đưa điện thoại cho Lục Thành, thản nhiên nói:Chụp tốt tăng lương.
Lục Thành hoảng hốt lại vui mừng cầm di động anh nâng niu trong lòng bàn tay, rất có kì vọng nói:Tôi sẽ chụp hai người thật đẹp.
Thẩm Tây Thừa dùng lực nhẹ kéo Khúc Yên đúng lại gần mình, một tay đưa tới ôm eo cô.
Dáng người cao ráo đĩnh đạc thân mật ôm Khúc Yên không hề có khoảng cách nào, cánh tay đặt lên eo cũng vô cùng tự nhiên.
Khúc Yên giơ tay tạo thành chữ V, cười tươi như hoa trong khung cảnh.
Lục Thành không hiểu sao lại có chút mừng cho anh, có lẽ một phần thấy anh hạnh phúc, có lẽ là lần đầu thấy người tuấn tú như anh cũng biết yêu đương, nhìn cách anh ôm Khúc Yên cũng biết anh rất thương cô, ánh mắt nhìn cô cũng dịu dàng như nước.
Đứng cùng nhau lại trông hài hoà mà bất tri bất giác trông rất đẹp đôi, dáng người cô cao ốm, anh thì to lớn phong độ, ai cũng đều có nhan sắc không tầm thường, cứ ngỡ là một cặp đôi tiên đồng ngọc nữ.
Một người thì nhìn người trong lòng với nụ cười dịu dàng, một người nhìn thẳng vào máy ảnh cười.
Hiện trường pháo hoa giao lại cho Lục Thành dọn dẹp, nói vài vấn đề với Thẩm Tây Thừa rồi cũng đi về.
Thẩm Tây Thừa đi tới ngồi cạnh Khúc Yên, cô lấy quà từ trên sofa ra:Em tặng anh này.
Anh cúi xuống nhìn, nhận lấy.
Khoé môi khẽ cong lên nhìn cô:Cảm ơn em.
Khúc Yên cười:Anh cứ mở ra xem đi.
Thẩm Tây Thừa mở hộp, bên trong là một cặp khuy măng sét đắc tiền, anh cũng có sưu tập không ít khuy măng, ước tính giá cả món quà cô tặng thật sự không rẻ, ít nhất phải trên ba triệu đô, trên đó còn có cả viên kim cương màu vàng nhạt sang trọng.
Thẩm Tây Thừa nhíu mày:Em nỡ chi tiền vì anh thế nào?
Khúc Yên cười nhạt, bâng quơ nói:Mẹ em kinh doanh bán đá quý kim cương mà.
Cái này em muốn có thì không quá khó.
Giọng cô nói rất nhẹ nhàng, Thẩm Tây Thừa nhìn cô, nghiêm túc nói:Sao này không được mua mấy thứ này.
Khúc Yên nhìn anh, bĩu môi:Sao thế? Bạn trai không thích quà bạn gái tặng sao? Nhưng mà không sao, em vẫn còn món quà khác.
Cô đưa món quà đó đến trước mặt rồi đặt nó vào trong lòng bàn tay của anh.
Là một quả dâu bọc thỏ móc len vô cùng đáng yêu.
Mấy ngày nay anh thấy cô có điểm lạ, có hôm anh còn phát hiện có xem video hướng dẫn móc len, anh còn nghĩ là cô thích nên tính mua nhưng vì quá bận mà quên bén đi.
Ai ngờ là làm tặng anh.
Cô nhìn anh:Đủ thành ý chưa? Cái này sẽ không có đắc, là em tự làm, bạn trai chịu nhận cho bạn gái vui nhá?
Thẩm Tây Thừa bật cười, hài lòng nói:Được, anh nhận.
Cảm ơn bạn gái của anh.
Khúc Yên cười vui vẻ gật đầu.
Anh dùng tay mình đan vào tay cô, nắm chặt lại.
Lòng bàn tay cô mềm mại chà sát với sự khô ráp từ tay anh, anh đưa tay cô lên hôn nhẹ.
Cảm ơn em, thật sự anh rất vui.
Chú Thẩm ba mươi bảy tuổi rồi đấy.
Thẩm Tây Thừa ôm cô đặt lên chân mình, thâm trầm lại dịu dàng nhìn cô:Giờ chê anh rồi sao?
Khúc Yên lắc đầu:Làm sao chê được, gương mặt đẹp trai này thì ai lại chê cho được.
Anh cong môi cười, nâng cằm cúi xuống hôn cô.
Loại ấm áp này thật sự anh rất thích, nó cứ mang đến cho anh sự thoả mãn mà trước nay chưa xảy ra.
Không đợi cô hết hơi thì anh đã tách ra, cô dựa vào lòng ngực anh thở hổn hển, trên áo cô ám mùi hương của anh, môi cũng tràn ngập hương vị của anh, xung quanh cô đều là mùi hương thơm mát của Thẩm Tây Thừa, thật sự rất dễ ngửi.
Chưa đợi cô định thần Thẩm Tây Thừa lại một lần nữa nâng má cô lên, cúi xuống quấn lấy lưỡi cô, nụ hôn càng lúc càng sâu, càng hôn càng nỏng bóng..