Ở trên đảo hơn ba ngày thì Ôn Thành Uy cũng đưa Khúc Yên trở về.
Thẩm Tây Thừa uống trà trong phòng khách, nghe thế trầm giọng đáp:Cậu về đi, cô ấy sẽ về cùng tôi.
Ôn Thành Uy như vừa nghe chuyện hài, hừ lạnh một cái rồi bỏ lại vài câu:Thẩm Tổng nên biết giới hạn, con gái tôi vẫn chưa thành niên.
Thẩm Tây Thừa vờ như không nghe thấy, tiếp tục cầm báo lên đọc.
Nói thì nói vậy nhưng ông vẫn tin tưởng giao cô cho Thẩm Tây Thừa hơn là ai khác, từ thời niên thiếu đến nay anh không dính dáng vào chuyện tình cảm nào.
Cũng không hẹn hò nhănh nhính với ai.
Thường ngày cũng không nói về tình dục hoặc ham muốn mà làm ra điều gì tuỳ tiện, khả năng kiềm chế vô cùng mạnh.
Ông còn nghĩ, cả đời này Thẩm Tây Thừa sẽ không yêu bất kì ai, bởi vì người đàn ông như Thẩm Tây Thừa thật sự không có ai có thể xứng tầm đứng bên cạnh anh.
Vậy mà con gái ông lại được anh coi trọng, cũng không biết thật sự là ai theo đuổi ai nhưng quả thật có chút kinh ngạc.
Cũng chỉ nghĩ đến họ yêu nhau đơn thuần nên là ông cũng không ngăn cản, đưa Thất Thất cùng nhóm Bạc Kiêu ngồi vào xe xuất phát đi đến du thuyền.
Còn Khúc Nhã Tinh cũng đã lên trực thăng riêng của mình mà bay thẳng về Mỹ, căn biệt thự đột nhiên trở nên yên tĩnh như trước.
Khúc Yên từ trên phòng ngủ bước xuống, cảm nhận có gì đó không đúng liền nhìn đến anh:Cha em đâu rồi?
Anh nhẹ nhàng đáp:Về rồi.
Khúc Yên ngơ ra, mở to mắt hỏi lại:Hả? Về rồi?
Cha cô từ khi nào lại dễ nói chuyện đến thế? Chả phải luôn miệng bảo là sẽ đưa cô trở về để cách xa anh sao? Sao bây giờ lại..
Cô bị chính cha mình xoay vòng vòng muốn tạo thành lốc xoáy luôn rồi.
Đúng là không thể hiểu nổi.
Như là cảm nhận được Thẩm Tây Thừa đang nhìn cô với vẻ thâm trầm đến đáng sợ, cô chớp chớp gương mặt khôi phục lại không còn bộ dáng thất kinh như ban nãy.
Sau đó giọng nói anh lạnh lùng vang lên:Sao? Không muốn ở lại cùng anh à?
Khúc Yên ngồi cạnh anh:Không phải.
Chỉ là đột nhiên cha dễ nói chuyện thế.
Thấy có chút lạ lẫm.
Thẩm Tây Thừa im lặng đánh giá biểu cảm của cô, thấy Khúc Yên là thành thành thật thật, không biết tại sao trong lòng anh lại vô cùng sung sướng.
Anh dịu dàng nói:Ừ.
Tối hôm đó cô bị anh ép đến phòng ngủ lầu trên cùng, là phòng của anh.
Đè cô xuống giường, tiếp tục hôn.
Ôn Thành Uy có lẽ sẽ không ngờ được rằng, chỉ còn bước là lên giường là Thẩm Tây Thừa vẫn chưa thực hiện thì có lẽ ông sẽ tức ói ra máu.
Bị anh hôn đến nghẹt thở, cô đẩy anh ra, ngồi dậy rồi thở hổn hển.
Có chút tức giận với sự tuỳ hứng của anh.
Cô ức chế nói:Đồ khốn, tôi chịu quá đủ rồi đấy! Sau này mà chú còn tuỳ tiện hôn tôi tôi sẽ tìm bạn trai khác đấy! Từ trưa đến giờ chú hôn chưa thoả mãn sao?
Anh không những không tức giận mà còn cúi đầu ung dung lau khoé môi bị cô cắn, thái độ quá đổi bình thản làm cô sinh nghi, anh trầm giọng hỏi:Rồi sao nữa? Đã tức tới độ này rồi thì nói hết luôn đi.
Chịu đựng hết nổi rồi à?
Khúc Yên cảm thấy được sự nguy hiểm, quay đầu đi nơi khác:Không..không hẳn.
Cô nhanh như chớp xoay lưng bò ra mép giường.
Cảm giác bị anh nắm chân kéo lại, cô cảm thấy mình ở riêng với anh đừng là tự chui đầu vào hang sói, cô đầu nhìn, gương mặt cô hơi biến sắc nhìn anh rồi nở nụ cười xinh đẹp lấy lòng.
Anh nhìn cô nhoẻn miệng cười.
Sáng hôm sau cô và anh về lại Bắc Thành, những tiệm quán ven đường đã bắt đầu mở cửa trở lại.
Không khí tết vẫn còn đó, cô và anh đang nắm tay đi dạo phố trên đường, có rất nhiều đi ngang quay đầu lại nhìn.
Sau đó đều kinh ngạc mà thốt vài câu cảm thán.
Họ nhận ra anh.
Khúc Yên rút tay lại nhưng bàn tay kia, chưa tách được bao lâu anh đã nắm lấy tay cô dùng thêm lực giữ chặt.
Cô cũng không nói gì.
Đang đi dạo trên đường bỗng nhiên có một thiếu niên ngoại quốc rất tuấn tú xuất hiện trước mặt cách chỗ cô định ra qua không xa, đứng yên đó nhìn tay cô và anh đang nắm vào nhau, trong đôi mắt xanh ngọc xuất hiện tia đau nhói, hướng ánh mắt lên nhìn chằm chằm Khúc Yên.
Bước chân Khúc Yên cũng dừng lại ngay sau khi nhìn thấy thiếu niên kia, trong tích tắt gương mặt cô đột nhiên từ ngạc nhiên chuyển sang lạnh lùng.
Anh cũng cảm nhận có gì đó không đúng, rũ mắt nhìn xuống cô, tiếp đó ánh mắt sắc lẹm nhìn người con trai ngoại quốc đó.
Cô nắm chặt tay, kéo Thẩm Tây Thừa sang một bên tiếp tục đi.
Thiếu niên ấy đột nhiên xông tới đứng trước mặt Khúc Yên, giọng nói dễ nghe vang lên:Khúc Yên.
Cậu thiếu niên ấy có mái tóc màu vàng sáng cùng đôi mắt ánh xanh ngọc bích, ngũ quan thoạt nhìn vô cùng sạch sẽ và tuấn tú.
Khúc Yên nghe xong thì nhíu mài lại, cảm thấy phiền chán:Làm gì ở đây?
Cậu ấy nở nụ cười, hệt như một thiên sứ:Tôi tới tìm cậu.
Có thể..
Cậu ấy ngước lên nhìn Thẩm Tây Thừa, ngay lập tức bị ánh mắt lạnh lẽo của anh doạ cho sợ mà mất tự nhiên không tiếp tục nhìn.
Giọng nói vẫn dễ nghe như cũ:Có thể nói chuyện một lát không?
Cô nhìn cậu ta, ý vị thâm trường nhếch môi:Tìm tôi để nói chuyện? Còn ý nghĩa gì à?
Thiếu niên trước mặt có chút hoảng, định nắm lấy tay cô lại bị cô né tránh lùi về sau.
Giọng lạnh lẽo, ánh mắt xa cách không muốn thân cận:Albert, chúng ta kết thúc từ rất lâu rồi.
Albert - là tên Tiếng Anh của Cố Quyền - bạn trai cũ cô, vì khi đó cô có thói quen hễ ai thật sự thân thiết là liền sẽ đặt tên họ bằng tên bằng tiếng Trung.
Đó chính là thói quen từ khi còn nhỏ, lúc chơi cùng với Mạc Hàn nó đã được hình thành.
Nhịp tim Albert lỡ một nhịp, gương mặt cậu ấy khổ sở nhìn Khúc Yên, thế mà thật sự kì lạ..cô lại không còn một chút cảm xúc nào với vẻ mặt ấy.
Nếu là trước đây thì có lẽ cô đã đau lòng mà an ủi rồi.
Khúc Yên chán ghét nhìn Albert, giọng vẫn không khách khí:Nói luôn đi, tôi còn phải đi dạo phố cùng bạn trai.
Lúc đầu cậu ta đã nhìn ra họ đang yêu nhau, nhưng nghe những lời này từ miệng cô lại làm trái tim cậu đau hơn, đột nhiên môi cậu ta mỉm cười nhưng nụ cười lại cực kỳ chua xót:Nếu hiện tại tôi nói với cậu, tôi hối hận, hối hận vì đã bỏ lỡ cậu, thì tôi có còn kịp hay không?.