Dòng Chảy Tình Yêu

Chương 156: 156: Trở Về Bắc Thành





Khúc Yên vừa chột dạ vừa lo lắng, từ phía sau có tiếng nói:Em biết cây xoài này là ai trồng không?
Khúc Yên từ từ quay đầu lại, anh ta cũng đã thu tay về.

Cô tội nghiệp nhìn anh ta, lắc lắc đầu.
Anh ta nhìn xuống hai trái xoài non trên tay cô, mỉm cười thân thiện:Là tôi trồng.
Khúc Yên nghe xong nín thở.

Thấy Quách Hiển buông lỏng cảnh giác vọt đi.
Chưa chạy được năm bước thì có một bàn tay đặt lên vai cô, nói với giọng khổ sở:Đồng chí Khúc Yên nhìn cây xoài của tôi xem còn trái nào không?
Có chết cô cũng không dám quay đầu lại.
Từ từ anh ta đi tới đứng trước mặt cô, nhìn nét mặt tái xanh cô lại nghiêm giọng nói:Ăn hết đi rồi tôi cho em về.
Khúc Yên nhìn hai trái xoài, muốn cười mà bất thành.
Cô do dự cắn miếng đầu tiên, sau đó gương mặt nhăn nhó rồi rùng mình một cái.
Con mẹ nó, vừa chua vừa chát.

Hình như cô còn cắn phải hột xoài non vào miệng luôn rồi.
Khi cô trở về phòng Nhan Tịch Nghi chột dạ không dám nhìn cô, nhưng cuối cùng vẫn đi tới xoa bóp vai cô với vẻ lấy lòng:Khúc Tiểu Yên có mỏi vai không? Để tớ xoa bóp cho cậu.
Khúc Yên đôi mắt đỏ viền quay lại nhìn Nhan Tịch Nghi:Thứ hai mua trà sữa cho tớ!!
Nhan Tịch Nghi cũng không keo kiệt, nghe xong liền đồng ý.


Cố gắng dỗ dành Khúc Yên rất lâu cô mới chịu hết giận cô ấy.
Nhan Tịch Nghi thật sự rất thích chơi cùng Khúc Yên, tính cách cô thật thà lại đáng yêu.

Cô ấy nhìn thôi là đã muốn ôm cô vào lòng rồi.
Bên trong sân bóng rổ vẫn có vài nhóm nam sinh đấu bóng với nhau, nhưng Khúc Yên lại vô cùng chán nản không muốn làm gì.
Quyết định dùng máy ảnh rủ vài Tô Nhiên Nhiên cùng vài bạn nữ ra ngoài chụp hình cùng.
Một ngày cứ thế lại trôi qua.

Đến chiều khoảng năm giờ vài chiếc xe bus đã đậu trước sân vận động, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc rồi chào tạm biệt những người mà cùng gắn bó với họ suốt một tuần nay.
Khúc Yên một tay nắm quai balo, đứng trước cửa xe bus quay lại vẫy tay chào tạm biệt Quách Hiển.

Anh ta chỉ đứng đó cười nhạt với cô, sau đó cũng nhìn những học sinh khác lên xe.
Không khí náo nhiệt dần dần yên tĩnh trở lại, ngoài sân luôn tràn đầy những con người vui vẻ cũng chỉ còn lại vài người.
Không hiểu vì sao lần này Quách Hiển có chút cảm giác nuối tiếc trong lòng.
Thấy Quách Hiển cứ đứng yên một chỗ nhìn ra phía cổng, một người bạn thân thiết anh ta đi tới choàng vai anh ta, trêu ghẹo nói:Quách Hiển, đừng nhìn nữa.

Người đẹp đã đi mất rồi.
Lời nói ấy giống như đánh trúng dây thần kinh nào đó của anh ta, đôi mắt phượng hẹp dài liếc đến anh bạn kế bên, lạnh giọng nói:Toàn nói linh tinh.
Sau đó Quách Hiển bỏ vào trong, đến văn phòng lấy đồ mở hộp bàn ra lại thấy thanh socola của Khúc Yên.

Anh ta cứ đứng đó hồi lâu, sau đó nhìn ra phía cửa sổ.
Khúc Yên trở về chung cư ngã lưng lên giường mềm mại nằm, lấy di động cắm vào chui sạc, đặt hẹn giờ báo thức rồi không thèm thay đồ mà nằm xuống ngủ.
Tầm gần tám giờ, Khúc Yên tắm rửa thì phát hiện trong tủ quần áo có những chiếc áo sơ mi lẫn áo ngủ của đàn ông.

Ngoài cô ra thì ai còn có thể có thể vào nhà này ngoài Thẩm Tây Thừa cho được?
Cũng không suy nghĩ quá lâu, đi tắm thay quần jean cùng áo lean tay dài màu hồng nhạt rồi bắt xe ra sân bay mua vé bay về Bắc Thành.
Trước biệt thự Ôn Gia, Khúc Yên vừa về đã gọi lớn cha mình.

Bất ngờ khi vào đến bên trong thì còn có cả Thẩm Tây Thừa và Bạc Kiêu.

Cô có chút xấu hổ với việc làm của mình, sự phấn kích cũng ỉu xìu xuống, chột dạ nhìn Thẩm Tây Thừa xong nhìn hai người còn lại.
Nhắc đến Thẩm Tây Thừa cô mới nhớ.


Hồi chiều anh không có xuất hiện vì cô đã thông báo trước, anh cũng có ngỏ ý muốn rước cô nhưng Khúc Yên vội từ chối.

Nói tối cô sẽ trở về Ôn Gia nên không cần phải qua lại.
Tiếp đó cô lại quá mệt mỏi rồi bật máy lạnh nằm trên giường ngủ quên.
Thẩm Tây Thừa híp mắt nhìn cô, gương mặt lại càng nhỏ nhắn hơn trước một chút.

Lại ốm hơn nữa rồi.
Ôn Thành Uy phản ứng rất nhanh, bảo cô đi lại ngồi xuống cạnh ông.
Bị ông dò xét một hồi rồi nói cho cô nghe một bí mật:Chú Bạc Kiêu của con có bạn gái rồi.
Bạc Kiêu ngồi gần đó cũng nghe thấy, vẻ mặt có chút kiêu ngạo tự đắc.
Khúc Yên trợn mắt kinh ngạc, sau đó lại nhếch môi kinh thường:Chú ta mà cũng có bạn gái à?
Vẻ mặt đắc ý của Bạc Kiêu đột nhiên cứng đờ, giống như bị Khúc Yên tát một cái đau điếng lên mặt.
Bạc Kiêu gương mặt làm ra chút dữ tợn, nói:Cháu nói thế là có ý gì! Muốn khiêu chiến với chú đúng không?
Cô nhếch môi kinh thường:Trẻ con!
Ôn Thành Uy không thèm quan tâm đến Bạc Kiêu, rót nước cho cô:Chiều mai lại trở về rồi sao?
Cô xoa xoa cái cổ đang đau nhứt của mình, gật đầu với ông:Đúng vậy ạ.

Chiều mai con về.
Ông Thành Uy dù biết trước kết quả nhưng nghe thế vẫn có chút mất mát, hụt hẫng trong lòng.
Ông đem nước tới cho cô, khẽ thở dài:Con chịu cực rồi, có phương tiện đi lại không?
Khúc Yên cười nhẹ lắc đầu, tinh nghịch nói:Cha tính mua cho con một chiếc hay sao ạ?
Ôn Thành Uy nắm tay cô, đôi mắt sáng rực:Hợp lý! Mai cùng cha đi xem xe.
Cô giải thích một hồi nhưng ông không hề nghe lọt tai, quay qua bàn với Bạc Kiêu nên chọn xe gì để phù hợp với cô.
Lúc này Khúc Yên bị cha phất lờ, cô quay sang nhìn Thẩm Tây Thừa:Chú Thẩm, chú thức đêm sao?

Thẩm Tây Thừa “ừ” một cái, âm sắc lạnh lùng cất tiếng:Tay cháu bị làm sao?
Trước mặt người khác cả hai không hẹn mà cũng thay đổi cách xưng hô, nhưng mà gọi thế cô lại nghe thuận miệng hơn rất nhiều.

Tự động trở về quan hệ chú-cháu như trước đây.
Ôn Thành Uy đột nhiên ngừng nói chuyện với Bạc Kiêu quay qua nhìn ngón tay đang dán băng keo cá nhân của cô.

Khúc Yên vẫn không để ý, hơi xoay lưng lại với ông mà ngồi đối diện với Thẩm Tây Thừa:Bị lửa làm cho bỏng nhẹ, nhưng mà đỡ rồi.
Cái này thì có là gì, chân cháu đi giày riết mà giờ đau muốn chết, nhất là gót chân nè.

Đau lắm..

Cô nhìn anh mách lẻo, xong còn quay người hơi cong gối cho anh xem gót chân mình.
Anh khẽ nhíu mày, quả thật nơi đó đã đỏ rồi, còn bị ma xát mà trầy lớp da non bên ngoài.
Chất giọng này y như đang làm nũng với anh.

Thẩm Tây Thừa hơi cúi người, bàn tay to lớn cầm bàn chân cô vào lòng bàn tay mà xoa xoa.
Trước đó Khúc Yên cũng rất hay nhõng nhẽo với Ôn Thành Uy lẫn Bạc Kiêu, nên họ cũng không hoài nghi gì về việc cô cũng nhõng nhẽo với Thẩm Tây Thừa.
Ngược lại là anh, cả tuần không được chạm vào da thịt mềm mại này có chút cảm giác nhớ nhung, vừa chạm vào liền không muốn buông ra..