Đồng Bệnh Tương Liên

Chương 10-4




Edit: Sa

Máy bay hạ cánh, cửa máy bay vừa mở ra liền có một đội y bác sĩ xông vào, nhanh chóng đặt Thẩm Khâm Tuyển lên băng ca, hỏi: “Cần phải có chữ ký, người nhà đâu?”

Tất cả mọi người đều nhìn tôi.

“Tôi chỉ là bạn thôi.” Tôi chần chờ, “Nhưng tôi có thể liên lạc với người nhà của anh ấy.”

“Vậy mời cô đi theo chúng tôi.” Y tá nói một cách dứt khoát, “Những người còn lại phải đo nhiệt độ, điền xong thông tin liên lạc thì mới có thể xuống máy bay.”

Lão Vương ngậm nhiệt kế, vẫy tay với tôi, “Em đi đi! Nhớ chăm sóc tốt cho Tiểu Thẩm, có gì thì gọi điện.”

Chiếc xe cấp cứu hú còi chạy quanh thành phố quen thuộc.

Thẩm Khâm Tuyển nằm đó, yếu ớt, đường nét khuôn mặt đẹp đẽ đầy góc cạnh, nhưng không thấy sức động hoặc kìm nén như thường ngày nữa, thậm chí tôi còn không biết anh có còn sống không.

Tôi dè dặt đặt tay dưới mũi anh, không ngờ anh choàng tỉnh, nắm cổ tay tôi rồi lại nhắm mắt, nói nhỏ: “Anh còn sống.”

“Sống là tốt rồi.”

Anh yếu ớt mở mắt ra, “Đừng nói cho ông nội biết vội.”

“Ừm.”

“Em sẽ… chăm sóc anh chứ?” Anh ngập ngừng.

“Em phải chăm sóc anh cách ly.”

“Tốt quá.” Anh cười như trẻ con, đôi lông mi dài lúc mở lúc đóng, cuối cùng cũng yên tâm nhắm lại.

Đến bệnh viện, Thẩm Khâm Tuyển lập tức được đưa vào phòng cách ly. Chờ kiểm tra một loạt xong thì đã là rạng sáng, xác định anh bị sốt rét. Tôi kiểm tra phần mình xong thì về phòng bệnh.

Bác sĩ nói đơn giản bệnh tình của anh cho tôi biết, anh mắc bệnh sốt rét ác tính gây suy thận cấp, viêm cơ tim cấp… toàn những thuật ngữ làm tôi kinh hồn bạt vía. Trong phòng bệnh, bệnh tình đang ở giai đoạn lạnh, anh run lẩy bẩy, mặt xanh mét, tôi còn nghe thấy tiếng hai hàm răng của anh va vào nhau, tôi đi xin y tá thêm cái chăn để đắp lên cho anh. Thẩm Khâm Tuyển trở mình, vô thức hất một góc chân ra, tôi vội vàng sờ trán anh, nóng quá, anh mê man nói “nóng”, tôi đành chườm khăn lạnh cho anh.

Hết lạnh rồi nóng, giày vò một buổi tối, mãi đến rạng sáng mới an ổn được một tí. Tôi quay lại sofa, đắp chăn đi ngủ.

Rốt cuộc ông cụ vẫn biết tin.

Tôi ngủ không sâu lắm, mới sáng sớm đã có y tá vào phòng kiểm tra. Khi đó tôi còn đang ngủ thì thấy người mình ấm hơn, giống như có người đắp chăn cho tôi, tôi lập tức tỉnh dậy.

Vừa ngẩng đầu liền thấy mái tóc bạc và đôi mắt ân cần của ông, tôi vội vàng ngồi dậy, “Ông ạ.”

“Nhóc con, ra ngoài chịu khổ rồi đúng không?” Ông cụ sờ đầu tôi.

Mắt tôi cay cay, lắc mạnh đầu, “Thẩm Khâm Tuyển mới khổ.”

Không biết vì sao mà lúc nhìn về phía anh, vẻ mặt ông cụ lại trở nên hung dữ, thậm chí còn nói một cách vô tình: “Lát nữa ông bảo bác sĩ tới khám. Các cổ đông đã đồng ý dời cuộc họp tới tuần sau rồi.”

Sắc mặt tái nhợt của anh trong ánh sáng của buổi sớm mai trở nên lạnh lùng và kiên định, chỉ nói: “Cháu biết rồi. Bọn họ sẽ mang giấy tờ tới đây.”

Bác sĩ và y tá đi vào phòng, vây quanh anh để kiểm tra, ông cụ và tôi đứng đợi ở một bên, sau khi tán gẫu mấy câu, ông cụ đột nhiên thở dài:

“Tiểu Hi, ông đã kể cho cháu chuyện của A Tuyển lúc nó còn bé chưa nhỉ? Hồi bé nó bướng lắm, mỗi lần cãi nhau với ông, nó muốn xin lỗi nhưng sĩ diện, thế là mỗi sáng đều dậy rất sớm để xuống bếp làm bánh mì kẹp cho ông.” Ông cụ ngừng lại một chút, “Dở tệ, thua xa dì giúp việc, nhưng ông biết thằng bé đang xin lỗi ông.”

Tôi cười, quả là phong cách của Thẩm Khâm Tuyển.

“Tuy nó mạnh miệng, nhưng ông biết nó thực sự đối xử tốt với ai.”

Tôi hiểu ý ông cụ, nhưng ông có biết hết những chuyện đã xảy ra không? Tôi không dám hỏi, cũng không muốn hỏi, chỉ đành im lặng nghe ông nói, đợi đến khi kiểm tra xong, ông cụ phải đến công ty, chỉ còn lại mình tôi ở lại phòng bệnh chăm sóc anh.

Anh đang truyền dịch, đôi mắt nhắm nghiền, nói: “Thật ra những lúc giận dỗi, không phải hoàn toàn là lỗi của anh, nếu ông sai, ông sẽ lẳng lặng để một túi bánh Oreo lên bàn anh.”

“Oreo?”

“Ừ, anh thích ăn bánh đó.” Anh đáp.

“Vậy anh mau khỏe đi, em sẽ mua cả thùng cho anh ăn.” Tôi hào phóng nói.

Anh mở mắt, đôi mắt hẹp dài sáng ngời, “Vừa nãy chắc ông nội muốn đánh anh lắm đấy.”

“Hả?”

“Anh không nói với ai tiếng nào mà đã chạy đi tìm em.” Anh mỉm cười, nói, “Nếu không có em ở đây, anh nghĩ ông sẽ lấy ghế đập anh mất.”

Tôi há hốc mồm, không biết phải nói gì.

“Có điều sau khi anh đi, ông liền tới công ty làm việc thay anh.” Anh cười giảo hoạt, “Ông không làm gì cả, chỉ ở trong phòng làm việc suốt mấy ngày, mọi chuyện đều giao cho cấp dưới giải quyết, hoặc là ngồi nhìn đống giấy tờ chờ anh về.”

“Vậy anh mau khỏe lên đi.”

“Có phải đợi anh khỏe rồi thì em sẽ đi đúng không?” Anh cụp mắt, cười khổ, nói câu khó hiểu, “Bây giờ anh… giống như làm gì cũng sai.”

Tôi im lặng hồi lâu rồi mới ra vẻ thoải mái vỗ vai anh, “Anh nghĩ nhiều quá.”

Sau khi ăn sáng ở bệnh viện, tôi về nhà thay quần áo rồi ghé qua NG.

Lão Quảng về sớm hơn chúng tôi một ngày, nhưng vì quá kinh sợ nên vẫn chưa đi làm. Các đồng nghiệp xúm lại hỏi tôi về tình hình của Thẩm Khâm Tuyển, Lão Vương vỗ vai tôi, nói: “Chàng trai tốt đó! Em phải giữ thật chặt vào.”

Tôi không biết phải giải thích thế nào nên đành ậm ừ cho qua. Vì Thẩm Khâm Tuyển nói muốn ăn cháo thịt nạc trứng muối của quán Ông Thịnh nên tôi tới sớm xếp hàng, lúc mua xong thì vội vàng về bệnh viện, tới cửa phòng bệnh, đúng lúc gặp phải người mà tôi không muốn gặp nhất: Tần Mâu.

Cô ta xách một cái túi, là của quán cháo giống chỗ tôi mua.

Tôi dừng chân, lần đầu tiên thấy cô ta tỏ ra khó xử và bối rối.

“Cô vào đi.” Tôi nói một cách thản nhiên rồi ngồi xuống hàng ghế ngoài hành lang.

Cô ta nhẹ nhàng mở cửa ra rồi đóng kín cửa lại, còn tôi ôm hộp cháo vào lòng, ngồi yên trên ghế, mãi đến khi cánh cửa được mở ra lần nữa, Tần Mâu đi ra, “Anh ấy gọi cô vào.”

Trong phòng bệnh vừa xịt thuốc sát trùng, Thẩm Khâm Tuyển không nằm trên giường mà ngồi ở sofa, anh mặc cái áo khoác màu xám tro bên ngoài bộ đồ bệnh nhân, giọng trầm, “Tự cô nói với cô ấy đi.”

Tôi thấy hai tay buông thõng bên người của Tần Mâu nắm chặt rồi lại buông ra, vẻ mặt liên tục thay đổi, cuối cùng lạnh lùng nói:

“Sau khi hủy đính hôn với tôi, Thẩm Khâm Tuyển mới biết chuyện của ba cô. Tôi đã nói cho anh ấy biết, vì lúc đó những bằng chứng đều ở chỗ tôi. Anh ấy không… lừa gạt cô.

Về chuyện tôi và anh ấy yêu nhau là vì lúc chị Hân thành lập phòng làm việc thì bắt đầu có tin đồn, tôi đã không phủ nhận. Còn chuyện đính hôn là tôi đã ép anh ấy, khi đó cô còn chưa khôi phục trí nhớ, bác sĩ nói nếu cô biết những chuyện trong quá khứ thì tỷ lệ phát bệnh là rất lớn…”

Cô ta dừng lại một chút, nhìn Thẩm Khâm Tuyển bằng ánh mắt thù hằn, “Tóm lại, vì lý do đó mà anh ấy đồng ý với tôi. Nhưng sau đó anh ấy đổi ý, còn cô thì nhớ lại mọi chuyện. Tôi không cam tâm bị hạ gục nên mới nói chuyện của ba cô cho anh ấy biết.”

Nói tới đây, cô ta nhếch môi cười, “Tôi không chiếm được thì cô cũng đừng hòng có được.”

Tôi nhíu mày nhìn cô ta, thực sự không hiểu nổi suy nghĩ của cô ta. Rốt cuộc phải có suy nghĩ độc chiếm đến mức nào mới có thể thốt ra những câu lạ lùng như “Tôi không chiếm được thì cô cũng đừng hòng có được.”?

Cô ta quay đầu nhìn Thẩm Khâm Tuyển, giọng nói mang theo sự khiêu khích, “Anh hài lòng chưa?”

“Có lẽ cô cũng nên nói cho cô ấy biết vì sao tôi lại giúp cô.”

Vì anh ngồi ngược nắng nên tôi không thấy rõ vẻ mặt anh, nhưng giọng nói của anh rất lạnh lùng.

Hai con ngươi của cô ta co lại, tựa như đang bị tổn thương, nhưng cuối cùng giữ khuôn mặt bình thản như không có chuyện gì, gằn từng câu từng chữ: “Bạch Hi, vì tôi… giống cô, do tôi là chị họ của cô, cho nên anh ấy mới giúp đỡ tôi.”

Cô ta đi ra cửa, ngoảnh đầu lại nói: “Thẩm Khâm Tuyển, hai chúng ta không còn nợ nần gì nhau nữa.”

Anh ngẩng đầu lên, “Tôi chưa bao giờ nợ cô. Tôi giúp cô chỉ vì Bạch Hi mà thôi.”

Trong nháy mắt, tôi thấy sắc mặt cô ta trắng bệch, nhưng cuối cùng cô ta vẫn kiêu ngạo ngẩng cao đầu, sải bước rời đi.

Phòng bệnh tĩnh mịch hơn cả bình thường, tôi không hề thấy nhẹ lòng bởi những lời cô ta đã nói. Vì muốn phá vỡ sự yên tĩnh, tôi nói: “Anh thích ăn quán này đúng không?”

Tôi bưng cháo đưa cho anh nhưng bị anh đè tay lại.

“Anh không biết phải giải thích thế nào, nhưng anh muốn thử cố gắng một lần…”

Lưỡi anh như bị thít lại, một lúc lâu mới nói tiếp:

“Kể từ lúc em hồi phục trí nhớ, hơn nữa còn không có dấu hiệu phát bệnh, em không biết anh vui thế nào đâu… Nhưng anh cũng rất lo rằng khi em nhớ lại thì sẽ nhớ cả chuyện vì anh đòi đi công viên chơi mà ba mẹ em mới qua đời… cho nên anh không dám thực sự ở bên em, cũng không dám mở miệng nhờ em chuyện cổ phần. Bởi vì anh sợ đến khi biết được sự thật, em sẽ càng hận anh thêm.

Tần Mâu nói cho anh biết chuyện của ba em, anh cũng biết Cao Kỳ liên lạc với em, hằng ngày anh dùng công việc để làm tê dại mình, để đầu óc không nghĩ về những chuyện đó. Thời gian đó anh thường xuyên gặp ác mộng, lúc tỉnh dậy, anh muốn đi gặp em… nhưng hình ảnh ba mẹ anh qua đời ở trong mơ quá… Anh nghĩ, nghĩ rằng anh không nên gặp em nữa, và em cũng sẽ trả lại tất cả cho anh, vì đó là những thứ chú Tô nợ ba mẹ anh.”

Những lời anh nói không hề mạch lạc, nhưng tôi cảm nhận rõ sự mâu thuẫn trong anh. Giống như khi tôi biết nguyên nhân cái chết của ba mẹ, tôi cũng đã phân vân không biết có nên chuyển nhượng cổ phần cho anh hay không… Chỉ là thời gian để tôi thông suốt ngắn hơn anh mà thôi.

“Vào buổi tối nhận được hợp đồng và những giấy tờ mà em gửi đến, khi đã nắm chắc phần thắng, anh không biết phải làm sao để… đối mặt với em.”

Anh nắm chặt tay tôi, “Anh biết lúc đó em chờ một lời giải thích từ anh, nhưng anh…”

Tôi cúi đầu làm tóc mái đâm vào mắt, cay cay, “Em hiểu.”

Anh “ừ”, giọng trầm dịu dàng.

Tay kia của anh nắm thứ gì đó chầm chậm giơ ra, từ kẽ hở ngón tay, tôi nhìn thấy cái gì đó lóe lên có màu đỏ ngọc.

Tim tôi như nhảy lên cổ họng, tôi biết anh muốn làm gì, không đợi anh giơ thẳng tay ra, tôi nói nhanh nhất có thể: “Nhưng Thẩm Khâm Tuyển à, trình tự có thể lặp lại, nhưng… tình cảm thì không.”

Tôi hoảng hốt giật tay ra, không dám nhìn anh, “Anh… nghỉ ngơi cho tốt, em về đây.”

Một tháng sau, rốt cuộc bộ ảnh được chụp ở nước Z cũng được đăng lên báo, lời khen ngợi như thủy triều. Mà tôi nhận được sự ủy thác của Mạch Trăn Đông đảm nhiệm chụp ảnh cho bộ sưu tập Xem cũng nhận được sự chú ý, thậm chí còn có nhà xuất bản thông qua anh ấy để liên lạc với tôi, họ muốn mời tôi đảm nhiệm phần ảnh cho cuốn sách tùy bút mới.

Tôi vui vẻ nhận lời, đồng thời cũng đi theo đoàn NG chụp ngoại cảnh, càng ngày càng học hỏi được nhiều thứ mới mẻ. Có điều tôi rất cẩn thận khi chọn địa điểm chụp ảnh, những nơi nguy hiểm sẽ bỏ qua.

Lão Vương cười chế nhạo tôi, nói tôi một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Tôi ngẫm nghĩ, không phản bác mà nói: “Không phải em sợ chết mà là sợ những người quan tâm em sẽ khổ sở.”

Anh ấy ranh mãnh nháy mắt: “Là bạn trai chứ gì?”

Tôi ngẩn người, các đồng nghiệp đều cho rằng tôi sắp kết hôn, nhưng thực tế thì tôi đã cắt đứt liên lạc với anh từ lâu.

Nhưng mà sau mỗi chuyến hành trình, tôi đều đi thăm ông, cho ông xem ảnh do tôi chụp, kể cho ông nghe những người và chuyện mà tôi đã gặp, rồi cùng ông ăn bữa cơm.

Có nhiều lúc ông cụ nhìn tôi chằm chằm, tựa như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ cười: “Chụp đẹp quá.”

Thời gian ở Phỉ Hải là lúc tôi được nghỉ ngơi giữa những chuyến đi. Trước khi lên đường, tôi vô cùng hưởng thụ thời khắc ở nhà ăn ngủ, xem tivi.

Tập đoàn Vinh Uy đã hoàn thành việc thu mua hoàn toàn cổ phần của QL, chỉ sau nửa năm đợt sóng gió trước đây. Tin tức vừa được tuyên bố, các trang báo về tài chính và kinh tế bùng nổ. Nhiều nhà phân tích cho rằng Thẩm Khâm Tuyển đã sử dụng kế sách hoàn hảo, dùng sự yếu thế trước đó để nhận được sự ủng hộ của công nhân viên, rồi lại nhận được sự ra mặt giúp đỡ của chính phủ nên cuối cùng đã giành hoàn toàn quyền quản lý.

Trên màn hình là một người đàn ông đã gầy đi nhiều, anh đã đổi kiểu tóc, sắc mặt hơi nhợt nhạt. Anh là người biết tính toán kỹ càng, thế nên người đàn ông thấp thỏm trong bệnh viện rất không giống anh.

Tôi vừa nghĩ vừa chuyển kênh.

Kênh giải trí đang đưa tin lễ công bố phim Mắt đẹp, các diễn viên chính đều tham dự, nổi bật nhất là nữ chính Tần Mâu. Mái tóc xoăn dài, vòng eo nhỏ nhắn, đôi mắt long lanh sáng ngời, hoàn toàn khác xa với vẻ nhợt nhạt và căng thẳng vào lần cuối chúng tôi gặp nhau ở bệnh viện.

Cô mặc cái váy màu đỏ, đeo bộ trang sức phỉ thúy, sợi dây chuyền được làm thành hình lá cây, mỗi chiếc lá đều được làm bằng phỉ thúy, trên tai là đôi khuyên tai hình giọt ngọc, nhìn sơ qua trông rất giống giọt nước. Tôi nhìn hồi lâu mới lấy lại tinh thần, các phóng viên đã hỏi cô ấy một vấn đề lớn.

“Cô Tần vừa ký hợp đồng với công ty điện ảnh và truyền hình XX, từ diễn viên độc lập trở thành nhất tỷ của XX, không biết cô có kế hoạch gì mới trong công việc không?”

Cô ấy trả lời vô cùng khéo léo và lịch sự, phóng viên lại hỏi tiếp: “Nghe nói Duy Văn Nam là bạn trai của cô?”

Tần Mâu cười, nói với vẻ sâu xa: “Các bạn đã chụp được ảnh rồi thì tôi cũng chỉ biết thừa nhận thôi.”

Sau đó, dưới sự hộ tống của nhân viên, cô ấy tiến vào sân khấu.

Ký hợp đồng với XX, chính thức trở thành nhất tỷ, rốt cuộc cô ấy cũng không còn là nữ diễn viên nhỏ bé, sẽ có vô số thương nhân dâng vàng bạc châu báu lên cho cô ta thỏa sức lựa chọn mà không phải quan tâm đến sắc mặt của các công tử, thiếu gia nhà giàu nữa.

Cô ấy đã đạt được thứ bản thân muốn rồi.

Tôi tắt ti vi, đặt taxi, kéo hành lý đi thẳng tới sân bay, điểm đến là Vân Nam. Chúng tôi có hạng mục chụp bộ ảnh nhằm bảo vệ di sản văn hóa của các dân tộc thiểu số ở nơi đây.

Bởi vì tôi muốn đến núi tuyết Mai Lý nên đi trước một tuần.

Lúc máy bay cất cánh, tôi nghĩ đến mỗi lần đi thăm ông, không lần nào gặp được Thẩm Khâm Tuyển. Ông cụ nói hiện giờ anh cuồng công việc lắm, hết bay tới chỗ này thì lại bay sang chỗ khác, thời gian ở trên trời còn nhiều hơn thời gian ở nhà.

Mọi người đều nói giữa biển người mờ mịt, nếu có duyên thì hai người sẽ gặp nhau, mà nơi lãng mạn nhất chính là sân bay.

Nhưng ngay cả ở sân bay mà tôi cũng không gặp được anh.

Cho nên rốt cuộc vẫn là không duyên không phận.

Nghĩ thế, lòng tôi bình lặng trở lại, dù sao… ban đầu, người cự tuyệt anh ấy là chính tôi.

Máy bay hạ cánh ở Shangri-La, tôi đi xe đến núi tuyết Mai Lý, tìm được khách sạn ở Deqen, chỉ cần kéo rèm cửa sổ ra là có thể nhìn thấy dãy núi dưới màn đêm, có điều chỉ nhìn thấy đường viền mờ mờ của núi chứ không chụp được gì nên tôi đành nhanh chóng tắm rửa rồi leo lên giường ngủ.

Ngày hôm sau, tôi sảng khoái dậy sớm rửa mặt, đeo máy ảnh đi ra ngoài. Tối qua không nhìn rõ núi tuyết, bây giờ, dưới ánh mặt trời nhè nhẹ, đập vào mắt tôi là mười ba dãy núi tuyết nối tiếp nhau được phủ bởi một lớp áo trắng xóa, tinh khiết khó mà tả thành lời.

Khách du lịch đến từ sớm, lẳng lặng chờ mặt trời mọc, tôi tìm một chỗ vắng, chiếc máy ảnh trong tay liên tục chuyển hướng.

Bên kia có một ngôi chùa tháp, một nhóm tu sĩ mặc y(1) màu đỏ, tay cầm chuỗi tràng hạt thành kính nhìn về đỉnh núi cao nhất trong mười ba dãy núi – đỉnh Kawagarbo – cũng là thánh sơn trong lòng người Tạng.

(1) Y là tên trang phục dành cho tu sĩ.

Lẳng lặng chờ thêm một lát nữa.

Trong khoảnh khắc mặt trời mọc, một rừng âm thanh vang lên, tiếng xuýt xoa, tiếng hoan hô nối tiếp nhau không ngừng. Ánh nắng vàng chiếu rọi trên dãy núi tuyết trắng xóa, các tu sĩ cúi đầu, như hòa làm một thể cùng ánh vàng của Đức Phật.

Rất may là tôi đã chụp được khoảnh khắc đó, tôi nhanh chóng chuyển ống kính, lấy núi tuyết làm phông nền, tôi muốn bắt được những niềm hân hoan, những nếp nhăn nơi khóe mắt, những sợi tóc tung bay cùng những biểu cảm nhỏ nhặt của khách du lịch.

Không biết từ bao giờ, cho dù NG giao cho tôi nhiệm vụ chụp cảnh tự nhiên hay là trong những hoạt động riêng tư, tôi đều ưu tiên chụp những người lạ hơn. Một cái chớp mắt, nét mặt lạnh lùng hay niềm vui dâng đầy… đều khiến tôi có cảm giác như thời gian đã dừng lại ở khoảnh khắc đó, làm tôi có cảm giác như chúng là vĩnh hằng.

Tôi nhẹ nhàng điều chỉnh ống kính, lúc giơ lên lần nữa, ống kính ngắm vào một chàng trai cao ráo ở cách đó không xa.

Tôi lẳng lặng tiến lên phía trước một bước, lặng lẽ chờ người đó ngẩng đầu để chụp được sườn mặt của người đó.

Cuối cùng người đó cũng ngẩng đầu, giống như cảm nhận được điều gì, anh quay đầu nhìn thẳng vào ống kính của tôi, bất giác nở nụ cười.

Tim đập nhanh hơn khi ở cao nguyên, nhưng nhờ rèn luyện hằng ngày vì tính chất công việc nên tay tôi vẫn giữ vững, ngón tay ấn vào nút chụp. Tôi nghĩ đây là lần hiếm hoi anh cười, cười một cách rạng ngời, tôi không thể làm uổng công chiếc máy ảnh trong tay, cũng không thể làm uổng công ánh nắng óng ánh đằng sau lưng anh và thần núi uy nghiêm đáng kính.

Anh bước từng bước về phía tôi, đứng thẳng trước mặt tôi.

Đứng gần, tôi nhận ra tuy nhìn từ xa, người đàn ông này rất hoàn hảo nhưng nhìn gần mới thấy môi anh hơi khô, bên dưới đôi lông mi dài là quầng thâm rất rõ, chứng tỏ anh không ngủ đủ giấc.

Huống chi, giờ phút này, anh không còn dáng vẻ điềm tĩnh, thong dong nữa mà vô cùng căng thẳng và thấp thỏm.

Tôi chầm chậm để máy ảnh xuống.

Lúc anh nói chuyện, giọng hơi khàn, “Mười tháng rồi, Bạch Hi, tình cảm của em đã quay lại chưa?”

Tôi im lặng nhìn anh.

Sự bình tĩnh cuối cùng biến mất trong mắt anh, thậm chí anh còn bất giác lè lưỡi liếm môi trên, tựa như kiếm việc làm để giết thời gian.

Tôi không kiềm được mà nhướn môi, “Em vừa chụp được tấm ảnh đẹp nhất.”

Anh ngơ ngác.

“Bởi vì trong ảnh có anh.”

Phản ứng của anh hơi chậm, hoặc là vì đang phân tích ý nghĩa trong câu nói của tôi. Cuối cùng anh cười to, giơ tay ra ôm tôi vào lòng, tôi có thể cảm nhận được sự chấn động nơi lồng ngực và hơi ấm của anh.

Vì một tay cầm máy ảnh nên tôi chỉ có thể ôm hông anh bằng một tay.

Lúc cảm nhận được nhịp tim của anh, tôi đã nghĩ:

Em từng cho rằng bức ảnh đẹp nhất,

Là cảnh vật đã mất.

Bây giờ em mới biết,

Bức ảnh đẹp nhất,

Là anh.

Chỉ một khoảnh khắc,

Một giây rung động, cả đời không quên.

Hoàn chính truyện