Đông Bắc Tầm Bảo Chuột

Chương 39: Quả đào vị Thư Tầm




Càng vào trung tâm thành phố, bước vào trong phạm vi nam thành, tầm mắt dường như càng trống rỗng, trên đường phố bằng phẳng dầy cộm nặng nề những tuyết trắng như bạch ngọc không tỳ vết, khiến cho người ta không nỡ đặt chân lên.

“Cần tìm người may mắn sống sót không?”

Phụ cận trung tâm thành phố là khu vực phồn hoa nhất của Vi Thị, cũng là nơi mà vật tư phong phú nhất, ban đầu Liệt Dương vì sự quỷ dị khác thường của hai thành nam bắc mà không dễ dàng bước vào nam thành, bây giờ biết nguyên nhân rồi, những cố kỵ và nghi ngờ trong lòng cũng từ từ tản đi.

“Không cần, thu thập vật tư trước.” Thư Tầm vuốt tóc, giọng hết sức tùy ý nói.

Nam thành lớn như vậy muốn tìm một người nói đơn giản vậy sao, hơn nữa nhìn trước mắt, đứa bé gái nhỏ may mắn sống sót hẳn là đang cật lực trốn tránh bọn họ, cũng hết sức bài xích rời khỏi Vi Thị, có điều đột nhiên đối mặt với người xa lạ, nhất là đứa bé lại cực kỳ tò mò, phần lớn sẽ chọn cách âm thầm lén quan sát, vì vậy Thư Tầm mới quyết định chọn thu thập vật tư trước.

Phụ cận trung tâm thành phố quả thực vô cùng phồn hoa, hơn nữa nhìn dáng vẻ có lẽ trị an khi đó cũng rất tốt, ít ra thì những cửa tiệm cạnh đó giữ gìn cũng tương đối hoàn chỉnh, ngẫm ra trung tâm thành phố cũng là khu vực bảo hộ trọng điểm của cơ quan chấp pháp.

Lựa chọn đầu tiên của mấy người là một trung tâm mua sắm cực lớn, trong trung tâm mua sắm hàng hóa mặc dù đã ít đi phân nửa, nhưng lượng vật tư còn dư lại cũng rất khả quan, bởi vì diện tích khá lớn, mấy người quyết định chia nhau ra hành động.

Thư Tầm cũng tự mình nhảy xuống, Dạ Tiền không có ngăn trở, dù sao thì người may mắn sống sót cũng không ở xung quanh đây, không có gì nguy hiểm, thế là giữa giá hàng cao lớn chỉnh tề, liền thấy một tiểu Đoàn Tử chăm chỉ nghiêm túc thu thập lựa chọn vật tư.

Thư Tầm lần đầu tiên biết đến đi dạo trung tâm mua sắm, cảm giác vui không thể tả, vật tư ở trung tâm mua sắm nhiều quá, bọn họ không thể mang hết đi, do vậy chỉ có thể chọn những thu thập có hiệu suất sử dụng cao, đi tới đi lui, Thư Tầm đột nhiên dừng bước chân lại, mặt hướng về giá hàng cực lớn, mắt sáng lên. Chỉ thấy trên toàn bộ giá hàng này, tất cả đều là hộp quả đào được xếp gọn gàng, trên hộp là hình quả đào màu vàng trông có vẻ rất bắt mắt.

Nửa tiếng sau, Liệt Dương, Noãn Đông và Dạ Tiền đều quay trở lại tụ tập ở lối vào tầng 1, đợi mãi cũng không thấy bóng dáng Thư Tầm đâu, đang khi mấy người cảm thấy có phải là đã gặp nguy hiểm gì rồi không, chỗ cầu thang đột nhiên vang lên tiếng động.

Sau đó rất nhanh, một túi vải to liền xuất hiện ngay trong tầm mắt mấy người, túi vải đang từ từ di chuyển về phía trước, nhìn kỹ, thì ra Đoàn Tử nho nhỏ ở trước mặt đang nỗ lực nện những bước ngắn nhỏ, đằng trước mang cái túi vải.

Liệt Dương lại lần nữa trợn mắt há hốc miệng, túi vải này đối với bọn họ mà nói không lớn lắm, nhưng đối với Đoàn Tử mà nói, nó trông to gấp 10 lần, đây quả nhiên không phải 1 Đoàn Tử bình thường.

Thư Tầm kéo túi vải tới chân mấy người đang uể oải, sau đó đem túi vải vác lên người, sau đó lạch bạch lạch bạch hướng về phía cửa ra mà đi, lần này, trong tầm mắt của 3 người Dạ Tiền, hoàn toàn không thấy bóng dáng Thư Tầm nữa, chỉ còn lại 1 túi vải “cực lớn” đang di động.

Cảm thấy không ai cùng đi, giọng nói non nớt mang theo sự nghi hoặc dưới túi vải truyền tới: “Đi a? Trước khi trời tối không phải muốn tìm điểm dừng chân sao?"

Ba người Dạ tiền cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần, bắt đầu cất bước đi, Thư Tầm đang định cất bước, đột nhiên túi vải thậm chí cả bản thân trong nháy mắt treo lơ lửng trên không.

Quay đầu lại nhìn, thì ra là được Dạ Tiền xách cả lên, Dạ Tiền 1 bộ mặt liệt đem Thư Tầm dỡ khỏi túi vải, đặt trở lại trong túi, sau đó kiểm tra 1 chút túi vải, vừa nhìn liền thấy rõ ràng bên trong tràn đầy hộp quả đào, sau đó dưới cái nhìn soi mói của Thư Tầm, đem túi vải chuyển thành trạng thái trữ vật, đặt vào trong túi.

Thư Tầm ôm bàn móng của mình nghiêm túc nhìn chằm chằm……..

Dạ Tiền mặt liệt cuối cùng cũng lên tiếng. “Ta tạm thời bảo quản.”

Thư Tầm hài lòng gật đầu.

Liệt Dương 1 mặt kinh sợ. “Ngươi thực sự đã nói chuyện rồi.” Rõ ràng theo quan điểm của Liệt Dương, trừ phi cần thiết, Dạ Tiền tuyệt sẽ không mở miệng.

Dạ Tiền mặt không biểu cảm liếc Liệt Dương 1 cái, mong muốn được giao tiếp của Liệt Dương đột nhiên tắt ngúm.

Sau khi sưu tập đầy đủ vật tư, đoàn người rời khỏi trung tâm mua sắm, sắc trời dần tối, bão táp tăng lên, mấy người bắt đầu chú ý nơi có thể dừng chân, mà người may mắn sống sót từ đầu đến cuối không có xuất hiện.

Tình huống như vậy chỉ có thể cho thấy, người may mắn sống sót cực kỳ bài xích việc người khác tiếp xúc, cũng căn bản không thèm để ý các hành động của họ ở Vi Thị, tình hình này không tốt chút nào.

Cuối cùng, đoàn người Thư Tầm tìm 1 khách sạn làm điểm dừng chân, khách sạn này nằm ở phía nam của trung tâm thành phố, ở góc đường, tầm nhìn tương đối rộng. Đợi mấy người ăn xong bữa tối, bên ngoài màn đêm đã hoàn toàn buông xuống.

Noãn Đông đang chỉnh lý lại ba lô cực lớn của mình, Dạ Tiền xử lý 1 khối khoáng thạch, Liệt Dương đã nằm trên giường ngủ thiếp đi rồi.

Thư Tầm ôm hộp đào mình vừa mới ăn hết cọ cọ mặt, đột nhiên như nhớ ra điều gì, chạy tới bên Dạ Tiền muốn 1 chút nước nóng, sau đó ôm lấy hộp rỗng tìm 1 hộc tủ chui vào.

Ánh mắt Noãn Đông và Dạ Tiền nhìn đến trong khoảnh khắc lại lần nữa rời đi.

Không gian tĩnh mịch không 1 tiếng động, không biết sau bao lâu, cửa tủ kẽo kẹt 1 tiếng lại lần nữa mở ra, đồng thời Đoàn Tử từ bên trong cũng nhanh chóng bước chân ra, chiếc đầu nhỏ lông lá lúc này vẫn còn ướt nhẹp, mặt bánh bao nhỏ khẽ hồng lên, bộ dang như vừa mới tắm xong.

Hồi tưởng lại cảnh vừa nãy Đoàn Tử lắc la lắc lư ôm hộp đào rỗng rời đi, Dạ Tiền và Noãn Đông nhất thời dâng lên 1 ý nghĩ không tốt lắm.

Quả nhiên, đang khi Thư Tầm nhanh chóng bước tới bên cạnh hai người, ngũ giác bén nhạy của hai người lập tức ngửi thấy 1 cỗ mùi đào nhàn nhạt.

Noãn Đông “……….”

Dạ Tiền “………..”

Thư Tầm(≧ω≦)

Bất kể trước đó có phát hiện ra hay không, nhưng từ giờ khắc này trở đi, hai người đều ý thức sâu sắc được rằng Thư Tầm rất là yêu thích đào.

Trong gian phòng truyền trực tiếp đã là 1 mảnh âm thanh chúc ngủ ngon, đương nhiên cũng có 1 số người xem không buồn ngủ đang bàn luận không biết mệt về manh mối phát hiện hôm nay ở Vi Thị, hi vọng có thể trước 1 bước suy đoán ra chân tướng cuối đường mùa đông.

"Ah? Tiểu Đoàn Tử tóc sao lại ướt nhẹp vậy?
Vừa nãy lẽ nào là đi tắm?”

“Hình ảnh Tầm bảo bảo đi tắm! Đáng tiếc không trông thấy!”

“Tiểu Đoàn Tử ưa sạch sẽ~”

“Tại sao Noãn Đông và Dạ Tiền đều 1 bộ biểu cảm nghẹn lại vậy?”

“Noãn Đông không biết, Dạ đại thần nhất định đang cào tường mình đáng tiếc đã bỏ lỡ hình ảnh Tiểu Đoàn Tử đi tắm! Ha ha ha!”

“Lầu trên thật đáng sợ! Bưng Đoàn Tử đi đi!”

“Không không không! Dạ đại thần nhất định là đang nhớ lại chén nước tắm cứu mạng kia!”

“……….”

Thư Tầm vị quả đào hài lòng lấy ra khối đá phẳng mà Noãn Đông tặng, sau đó lấy ra khăn lông nhỏ, ngồi bên cạnh đống lửa than, vừa lau tóc vừa hơ lửa.

Dạ Tiền và Noãn Đông “……….” Hơ như vậy mùi vị quả đào càng nồng đậm.

Lau khô tóc rồi, Thư Tầm trải túi ngủ, nói tiếng ngủ ngon, trực tiếp chui vào trong túi ngủ, hài lòng với mùi vị đào từ từ chìm vào giấc mộng.

Trong giấc mơ vẫn không quên chép chép miệng, xem ra nhất định là mơ 1 giấc mơ đẹp, mà giấc mơ đẹp của Thư Tầm có lẽ là đắm chìm trong hộp quả đào không cách nào cưỡng lại.

Sáng sớm ngày hôm sau, trong sự yên tĩnh của Vi Thị tỉnh lại, Thư Tầm đứng trước 1 ly trà nhỏ, dùng nước bên trong rửa mặt, cảm giác buồn ngủ đột nhiên giảm đi không ít. Sau khi ăn  sáng xong, Thư Tầm nằm bò trên sàn trước cửa sổ nhìn Vi Thị 1 mảnh tuyết trắng, bầu trời như cũ 1 mảnh u ám, tầng mây buông xuống, không hề có ý tản phát đi, khiến cho người ta ngạc nhiên là, cơn bạo phong tuyết thổi cả đêm không biết tự lúc nào đã ngừng rồi, cành cây khô hai bên đường không nhúc nhíc, bầu trời mặc dù mờ mịt, nhưng lại không có tuyết rơi, đây là 1 thời tiết tốt không gió không tuyết.

Thư Tầm vuốt tóc, từ khi bắt đầu bước vào trò chơi, thời tiết như này hắn chỉ gặp qua 2 lần, 1 lần là trong 1 đêm tối khi mới bước vào trò chơi, hắn nhân cơ hội đi vào rừng Bạch Nhan tìm thức ăn, còn lần khác là ở phụ cận Vi Hồ trước khi ánh sáng xanh chuẩn bị tới, Thư Tầm đang phỏng đoán hiện tại là loại tình huống gì, đột nhiên trông thấy bên trái con phố phía trước chỗ khúc quanh 1 bóng dáng màu đỏ chạy qua, vừ nhìn, Thư Tầm liền phán đoán ra, đây chính là người may mắn sống sót mà Liệt Dương nói.

Còn chưa đợi Thư Tầm lên tiếng nhắc, bản thân đã nhanh chóng được cất vào trong túi áo, đồng thời Dạ Tiền thân thể nhanh như gió chạy thẳng ra ngoài, hai người kia động tác cũng vô cùng nhanh, theo sát phía sau, hiển nhiên phát hiện ra người may mắn sống sót kia không chỉ có 1 mình Thư Tầm.

Vì thời tiết hiếm khi tốt như vậy, tuyết trên mặt đất lưu rõ ràng 1 chuỗi dấu chân, mấy người động tác cực nhanh, theo dấu chân nhanh chóng đuổi theo.

Trước đó thông qua việc theo dõi video, bọn họ đã được biết, người may mắn sống sót là 1 bé gái 7,8 tuổi, mà hiển nhiên, tốc độ của bé gái dù có nhanh thêm lần nữa cũng không thể nhanh bằng 3 chủng tộc tiến hóa thời đại vũ trụ, vẻn vẹn không đến 10 phút, bọn họ đã phát hiện được bóng dáng màu đỏ kia, bóng dáng màu đỏ đó đương nhiên cũng phát hiện ra bọn họ, quay người liền muốn chạy về phía con phố bên cạnh, Liệt Dương ánh mắt sắc bén, đột nhiên trên lưng ánh sáng nhạt chợt lóe, một đôi cánh đỏ lửa xuất hiện, sau đó trong nháy mắt, người đã chặn trước người may mắn sống sót cách đó chừng hơn 10m.

Bé gái hình như bị tốc độc của Liệt Dương làm cho kinh sợ, đứng ở đó hồi lâu không động đậy, đợi khi hồi phục lại tinh thần, thì đã không còn đường nào chạy trốn, sau khi ý thức được tình cảnh của mình, mở to đôi mắt nhìn tới nhìn lui 3 bóng dáng cao lớn bên người, đột nhiên, trong đôi mắt xanh nước mắt tràn ra, sau đó, uất ức khó to lên.  

Lần này, 3 bóng dáng cao lớn nhất thời sững sờ tại chỗ, nếu người may mắn sống sót là 1 người trưởng thành, 3 người có lẽ có thể trao đổi 1 chút, nhưng đằng này lại là 1 đứa bé, hơn nữa còn bị dọa cho khóc rồi, 3 đại thần đột nhiên hóa tay mơ, không biết nên tiếp tục như thế nào.

Thư Tầm gãi gãi đầu, vẫy vẫy tay nhỏ chào hỏi.

“Xin chào, ta tên là Thư Tầm, ngươi tên là gì?”

Câu hỏi đột nhiên xuất hiện khiến cho bé gái nghi hoặc ngừng tiếng khóc, mở to mắt tìm nơi phát ra âm thanh, sau cùng ánh mắt dừng trên túi của Dạ tiền, tiếng khóc ngừng lại, hiển nhiên là bộ dạng của Thư Tầm vượt quá phạm vi hiểu biết của cô gái, có điều Đoàn Tử dễ thương khiến cho lòng hiếu kỳ của cô tạm thời lấn át nỗi sợ hãi, chỉ chốc lát sau, giọng bé gái vang lên."Ta tên là Thanh Mông."

Ba bóng dáng cao lớn không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thấy may mắn vô cùng, may mà mang theo 1 Đoàn Tử dễ thương bên mình, nếu không việc giao lưu với đứa bé sẽ thật là khó khăn, nhưng nói ra Thư Tầm cũng là 1 bảo bảo, nhưng lại khiến cho người khác có cảm giác thông tuệ lạ thường, thậm chí IQ siêu cao, Liệt Dương đột nhiên hiếu kỳ hỏi. “Đoàn Tử Giác Tỉnh là chủng tộc gì? Cơ thể nhỏ như vậy, IQ lại không hề thấp.”

Thư Tầm nghĩ 1 chút, tự hào ưỡn ngực nhỏ, “1 chủng tộc vĩnh sinh được vận may chiếu cố, 1 chủng tộc với thân thể là 1 tài bảo, 1 chủng tộc trân quý cực kỳ hiếm.”

Liệt Dương “………..” hoàn toàn nghĩ không ra đây là chủng tộc gì. Nhìn nhìn hai người mặt liệt kia, cảm xúc gì cũng không nhìn ra, vì để tránh để lần nữa bị xem thường, Liệt Dương tự nhận khó được thông minh 1 lần không tiếp tục hỏi nữa.

Mà Noãn Đông và Dạ Tiền mặt liệt trong lòng 1 đống câu hỏi, đối với sự miêu tả tự hào của Tiểu Đoàn Tử, sau khi tổng kết lại bằng với: vật chủng không thể truy vấn.

Vì sự tồn tại của Thư Tầm, khiến cho bé gái tên Thanh Mông kia cảm xác cũng từ từ ổn định lại, cũng chỉ khi Thư Tầm và Thanh Mông nói chuyện, 3 người kia mới thực sự cảm thấy Thư Tầm thật sự chỉ là 1 bảo bảo, bởi vì giữa những đứa trẻ dường như luôn có 1 cách giao tiếp đặc biệt, đây chính là điều mà người trưởng thành không làm được.

“Sớm như vậy ngươi muốn làm gì? Ta có thể giúp ngươi.” Thư Tầm không hề hỏi tới chuyện phát sinh sau này liên quan đến Vi Thị, cũng không hề hỏi chuyện liên quan đến Thanh Mông, mà là 1 mặt bánh bao tỏ ra muốn giúp đỡ.

Thanh Mông đối với Thư Tầm hiển nhiên rất ít phòng bị, vui vẻ gật đầu đồng ý. “Bươm bướm màu xanh sắp tới rồi, ta phải chuẩn bị thật nhiều đồ ăn, nếu không ra ngoài tìm đồ ăn sẽ rất lạnh rất lạnh.” Khi nói tới bươm bướm, ánh mắt Thanh Mông rõ ràng chuyển tới trên người Liệt Dương, có điều đôi cánh trên lưng Liệt Dương lúc này đã sớm thu lại rồi.

Mặc dù 1 câu tưởng như đơn giản, lại cho Thư Tầm lượng lớn tin tức. Bạo phong tuyết đột nhiên ngừng, quả thực là vì ánh sáng xanh buông xuống, mà người mắt xanh trong ánh sáng xanh nhiệt độ siêu thấp này có thể sống sót mà không bị tử vong vì lạnh, nghĩ ra đây cũng chính là nguyên nhân biệt thự ở Vi Hồ, nguyên nhân chết của Thanh Mặc là vì đói mà chết chứ không phải vì lạnh, nơi mà người mắt xanh sống quả thực không giống như người bình thường, bọn họ càng thích nghi với nhiệt độ mùa đông thì càng dễ dàng sống sót.

Mấy người theo Thanh Mông đến 1 siêu thị, hơn nữa thu thập được rất nhiều đồ ăn, Thanh Mông hiển nhiên hết sức thích Thư Tầm, thậm chí khi Thư Tầm đứng trên giá hàng lựa chọn đồ ăn, còn lặng lẽ đưa tay định xoa xoa đầu nhỏ của Thư Tầm, nhưng khi thấy bàn tay mình dơ lại rụt tay lại, Thư Tầm đưa bàn móng ra, nắm lấy bàn tay Thanh Mông còn chưa kịp thu về, Thanh Mông nhất đột nhiên cảm động vô cùng, vui mừng như quên hết tất cả, trong đôi mắt xanh của Thanh Mông hiện rõ niềm hạnh phúc như ngày vui vẻ cuối cùng lúc trước.

Thế là 1 lát sau, trong siêu thị yên tĩnh, Thanh Mông đẩy 1 chiếc xe với 1 đồng đồ khá cao của mình, Thư Tầm đứng trên xe chở đồ chỉ huy 3 bóng dáng cao lớn phía trước lấy những vật tư trên giá hàng, rất nhanh, chiếc xe tràn đầy thu hoạch, Liệt Dương đem những vật phẩm trong xe sắp xếp lại cầm trong tay, chuẩn bị rời đi, Thanh Mông lại đột nhiên nghĩ ra điều gì, lại chạy vào trong siêu thị, sau đó ở khu vực tiêu thụ dược phẩm thuần thục lấy 2 lọ thuốc xem ra có vẻ rất quen mắt, Thư Tầm nhận ra, đó chính là loại thuốc kích thích mà Thanh Mặc cũng đã dùng.

Thế giới này việc quản lý đối với dược phẩm hình như không nghiêm ngặt cho lắm, chỉ cần không phải là thuốc trí mạng thì ở trong các siêu thị lớn đều có thể trông thấy, có lẽ lúc trước ở cuối đường, những dược phẩm này có người chuyên tiêu thụ, nhưng sau cuối đường, đã không còn ai quản lý, Thanh Mông thuần thục như vậy tìm được dược phẩm mình cần, nguyên nhân trong đó, thật sự ý vị sâu xa