Đông Bắc Tầm Bảo Chuột

Chương 12: Tiểu lão thử đói bụng




Editor: Tuyền Uri

Thư Tầm y phục trên người, kinh ngạc phát hiện y phục của mình đã đổi một kiểu dáng, một thân đen bạc đơn giản, thậm chí ngay cả giầy cũng không có, khó trách sao cảm giác lạnh như thế, Thư Tầm giơ chân nhỏ của mình lên, hết sức khổ sở nhìn đầu ngón chân đã cóng đến ửng đỏ, cảm thấy nhiệt độ rớt xuống, Thư Tầm biết không thể dừng lại như vậy, nhìn chung quanh một mảnh trắng xóa, bản năng Thư Tầm hướng tới rừng nhiệt đới rậm rạp bên trái đằng trước mà đi.

Cái thế giới tuyết dày này hiển nhiên không phải trong thời gian ngắn tích lũy mà thành, lớp tuyết đã trở nên cứng vài phần, Thư Tầm hoàn toàn dẫm lên trên lớp tuyết, ba tháp ba tháp đi như chạy, rừng cây trước mắt dường như trở nên cực kỳ xa xôi, cái lạnh không ngừng xâm nhập vào nhiệt độ cơ thể, chỉ chốc lát sau, tay chân Thư Tầm cũng đã bị cóng đến đỏ bừng.

Thư Tầm không cách nào, chỉ có thể hóa thành nguyên hình, trên mặt tuyết lập tức xuất hiện một Tiểu Đoàn tử lông lá, kích thước Đoàn tử sắc lông xanh xám chưa bằng lòng bàn tay, cái đuôi lông lá so với thân thể còn dài hơn, Tiểu Đoàn tử chạy ở trong lớp tuyết giống như một nhóm sợi len xanh xám. Trên đường chạy, nhóm sợi len còn khoác cả y phục đen đơn giản của mình, bởi vì Thư Tầm phát hiện, sau khi đi vào thế giới trò chơi, việc sử dụng Linh Phủ bị hạn chế, y phục thời điểm hắn hóa hình không thể thu vào Linh Phủ.

Mà một bộ y phục rõ ràng là trang bị sơ cấp của trò chơi《 cuối đường mùa đông 》, nếu như vứt bỏ, Thư Tầm tin, mình thời điểm biến lại thành hình người sẽ phải ở truồng mà chạy.

Hóa thành nguyên hình, cảm giác của Thư Tầm cũng không có tốt bao nhiêu, thật ra thì đối với yêu linh mà nói, hình người và hình thú chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh ngoại giới cũng không khác biệt lắm, dù sao sau khi hoá thành hình người, da lông Thư Tầm chỉ là chuyển đổi một loại hình thức khác, mà không phải biến mất, cho nên đến giờ Thư Tầm vẫn cảm giác như cũ rét lạnh thấu xương, thậm chí còn không bằng trạng thái hình người hình, bởi vì ít nhất trạng thái hình người có thể mặc nhiều y phục hơn.

Khoác y phục, với trạng thái hình thú cấp tốc chạy, ánh sáng bầu trời hình như càng trở nên thêm mờ tối, gió lạnh đang không ngừng tích tụ, từ êm ái đến bén nhọn như đao chỉ là chốc lát, sự thay đổi của thời tiết khiến cho người ta liền không kịp phản ứng và chuẩn bị.

Mà Thư Tầm trong trạng thái hình với tốc độ cực cao, chạy tới một ngọn đồi ấm áp phía trước, Thư Tầm chà xát hai chi trước của mình, lại ngồi dưới sườn chỗ núi cản gió co rúc móng vuốt nhỏ, khoác áo mỏng che lên người, hy vọng có thể tạm thời có thể hóa giải một chút thân thể sắp đông cứng của muốn đông cứng mình.

Phía trước còn có thể khẽ xuyên qua mắt thường thấy được tốc độ của bầu trời mỏng đang tối xuống, cơn bạo phong tuyết mạnh mẽ dường như muốn xé nát tất cả vật chất hữu hình. Gió từ bầu trời nức nở thật thấp biến thành gào thét, âm thanh này làm cho người ta cực kỳ không thoải mái, giống như là toàn bộ thế giới chỗ này đều khàn giọng bi thương kêu khóc, làm cho người ta không khỏi rợn tóc gáy.

Thư Tầm giật giật lông lỗ tai nhỏ, nghe âm thanh khiến cho người ta kinh hãi, lo lắng trong lòng dần dần nhiều hơn, Tầm Bảo Thử trời sanh có trực giác đặc biệt đối với nguy hiểm và những điều bí ẩn, mà bây giờ, trực giác nói cho Thư Tầm, tiếp tục lưu lại, cũng không phải là hành động sáng suốt.

Thư Tầm từ trong tiểu y phục thò đầu ra, phía ngoài đã trở nên hết sức mờ, Thư Tầm không cách nào xác định là do mặt trời lặn hay là bởi vì cơn bạo phong tuyết, lúc đầu tiến vào trong thế giới, trong tầng mây cũng chưa có thấy mặt trời, đối với thời gian tự nhiên cũng không có phán đoán.

Chỉ là một lát sau, trên tiểu y phục đã đọng một lớp tuyết trắng, Thư Tầm hoá thành hình người, giũ giũ tuyết đọng trên tiểu y phục, nhanh chóng mặc xong, nơi này cản gió, nhưng cũng là nơi tuyết đọng, nếu như tiếp tục lưu lại, mình rất có thể bị chôn ở nơi này.

Thư Tầm nhớ sau chỗ dốc thoải này chính là một mảnh rừng núi, cây cối thẳng tắp cao vút, không có lá, nhìn từ xa có vẻ hết sức hoang vu, mà mục tiêu của Thư Tầm, chính là tìm một cái gốc cây khô to, đào lấy một hốc.

Từng bước từng bước leo lên dốc thoải, chân nhỏ sau lưng ấn rất nhanh bị gió tuyết chôn, biến mất không dấu vết, khi đang trèo lên dốc thoải, trong nháy mắt, cơn gió mạnh mẽ cơ hồ thổi lật Thư Tầm, may thay, gió ở độ cao thấp tương đối nhẹ nhàng hơn, Thư Tầm lảo đảo cúi xuống, khom người, thân thể nghiêng về phía trước, cố gắng phân biệt tầm nhìn trước mắt, phong tuyết trắng xóa cộng thêm ánh sáng lờ mờ khiến Thư Tầm chỉ có thể nhìn thấy bóng cây mơ hồ.

Nhắm một phương hướng, đội cơn bạo phong tuyết, Tiểu Đoàn tử nắm thật chặt y phục đơn bạc của mình, vùi đầu cất bước, mỗi đi một bước cũng khiến cho người ta lo lắng hắn không biết có bị gió thổi bay hay không.

Cùng lúc đó, ba tỷ người chơi của nhóm đầu tiên đi vào trò chơi phần lớn tình huống so với Thư Tầm đều xui xẻo, cơn bạo phong tuyết cùng với điều kiện và hạn chế nghiêm khắc, khiến phần lớn người chơi cũng lọt vào khốn cảnh nhiệt độ thấp, Thư Tầm còn có thể tìm một thân cây để tránh gió, mà thân hình cao lớn bọn họ, chỉ có tìm được phòng ốc hoặc là sơn động mới có cơ sống sót.

Gian phòng chính thức truyền hình trực tiếp, toàn bộ tin tức hình ảnh không ngừng chuyển đổi, nhưng bất luận cảnh tượng nào cũng là bạo phong tuyết gào thét, chỗ ngồi quan sát, người xem lạc vào cảnh giới kỳ lạ cơ hồ đều theo bản năng run lên, tiếp đó che kín y phục.

Trên chỗ bình luận, bình luận viên Tiển Nguyệt nét mặt có vẻ hết sức nặng nề." Bối cảnh của trò chơi《 cuối đường mùa đông 》  lấy tư liệu trời đông giá rét Kỉ Nguyên Hàn Băng Tinh hệ, đây là một tinh hệ nước xoáy trung đẳng, lấy một Hằng Tinh trung đẳng làm trụ cột vận chuyển, nhưng khi lực lượng thần bí xâm nhập, Kỉ Nguyên giá rét đột nhiên phủ xuống, dẫn tới sinh mệnh tinh cầu cuối cùng kết băng, hướng tới tử vong, lúc mọi người phát hiện, sinh mệnh tinh cầu này đã hết sức yếu ớt, Tinh du Entertainment cùng những tinh hệ khác lấy được quyền khai phá tinh hệ, đem trò chơi chân thực thiết trí trên một tinh cầu đóng băng, trước khi game phát sóng, ngay cả chủ bá chúng ta, cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng chân thực của trò chơi, hôm nay xem ra, độ khó của trò chơi này vượt xa sức tưởng tượng, ít nhất sẽ có một phần mười người chơi nội trong ba ngày sẽ tử vong."

"Một phần mười!" Giọng nói của Tử Sắc có chút kinh ngạc. "Con số này quá cao hay không? Những người chơi có cấp bậc khoang dinh dưỡng  AA+ phần lớn cũng là những người chơi có thâm niên, thời gian ba ngày liệu có ngắn quá hay không?"

"Nhiệt độ thấp, thức ăn, bạo phong, năng lượng chưa đủ, rất nhiều nhân tố, cộng thêm điều kiện hạn chế độ khó cao nhất, một phần mười chỉ là phỏng đoán bảo thủ, tôi dự cảm, trò chơi lần ngày tuyệt đối sẽ sáng lập ra lịch sử!" Giọng của Tiển Nguyệt đã có vài phần kích động, nhưng rất nhanh điều chỉnh trạng thái. "Tiếp theo chúng ta sẽ theo dõi ngẫu nhiên các game thủ, đồng bộ với thị giác của người chơi."

Chung quanh cảnh tượng chuyển một cái, trong tầm mắt của mọi người liền xuất hiện một game thủ, game thủ này mặc áo khoác đơn bạc, thân hình cao lớn, trên đầu một đôi tai thú, rõ ràng cho thấy một Thú Tộc trưởng thành, lúc này đang cấp tốc chạy trong phong tuyết, tựa hồ đang tìm kiếm nơi tránh gió, nhưng mà hiển nhiên là, vận khí của anh ta cũng không tốt lắm, điểm hạ cánh là một mảnh bình nguyên, bốn phía thậm chí ngay cả vật chống đỡ cao lớn cũng không có.

Chỉ lát sau, hình ảnh lại chuyển đổi, lần ngày là Trùng tộc đỉnh có xúc giác dài, địa điểm sở tại là một mảnh núi, lúc này đã dùng Nham Thạch xây dựng thành một cảng tránh gió đơn giản, sau đó nhanh chóng chui vào.

Toàn bộ tin tức hình ảnh tiếp tục thay đổi mấy lần, có thể phát hiện thấy nơi người chơi đáp xuống phần lớn là dã ngoại, phần lớn đều đang tìm hoặc chuẩn bị chỗ tránh gió, tránh cơn bạo phong tuyết vượt qua đêm tối.

"Có thể thấy, lần này người chơi trò chơi phần lớn đều là người chơi thâm niên, đối với trò chơi sinh tồn cũng có tính thích ứng cực cao, không có sự mờ mịt và dao động bất định của tay chơi mới, tin rằng lúc này, đã có một phần rất lớn người chơi tìm được chỗ đóng trại, mà người vận khí không tốt vẫn còn bôn ba ở trong gió tuyết......" Tiển Nguyệt đối diện với cảnh tượng quan sát được tiến hành tổng kết, toàn bộ tin tức hình ảnh lại chuyển một làn nữa, phát hiện là một mảnh rừng cây Bạch Nham, cây Bạch Nham cao vút cơ hồ cùng phong tuyết hòa làm một thể, nào sợ điệp phiến điêu linh, vẫn đứng thẳng như cũ trong cơn bạo phong tuyết.

Xúc tu của bình luận viên Tử Sắc khẽ cuốn xuống nghi ngờ. "Đợi chút, trong tràng cảnh này tại sao không có người chơi?"

Tiển Nguyệt quan sát một chút, quả thật không có phát hiện bất kỳ bóng người nào, cơn bạo phong tuyết cùng mặt trời lặn không ngừng khiến tầm nhìn của người chơi bị ảnh hưởng, người xem và bình luận viên cũng gặp phải tình huống tương tự, góc độ chuyển mấy lần, cũng không có phát hiện bóng người.

"Có lẽ là hệ thống truy tung tích xuất hiện một chút sai lệch, chỉ là mảnh rừng núi này xem ra có tỷ số có thể lợi dụng vô cùng cao, cây bạch nham bền bỉ và cao lớn ở trong rừng tiếng tăm lừng lẫy, hơn nữa đặc tính của những thứ khác cũng có thể thuận tiện để sử dụng, đây là một cơ hội, hệ thống truy tung tích cảnh tượng có thể hạ xuống tìm tòi ở phụ cận, xem một chút chung quanh vẫn không có người chơi nào." Tiển Nguyệt thoải mái dời đề tài, cảnh tượng lại lần nữa chuyển.

Mà lúc này Thư Tầm vừa vặn ở một mảnh rừng cây bạch nham, góc độ truy tung tích không tìm được người chơi, nguyên nhân chủ yếu cũng là không nghĩ tới lại có người chơi dáng nhỏ như thế.

Sau khi Thư Tầm bò lên sườn núi, sắc trời đã tương đối mờ mờ, dựa vào năng lực nhìn ban đêm, Thư Tầm nhanh chóng tìm được một thân cây, chạy đến chỗ tránh gió, bắt đầu đào động cây, nhưng một trảo xuống, lại hiệu quả quá nhỏ, Thư Tầm hơi kinh ngạc trước độ cứng cáp của gỗ cây này, có điều  không kịp suy nghĩ nhiều, Thư Tầm huy động cả hai bàn móng nhỏ vận khởi linh lực không nhiều trong thân thể, nhanh chóng đào một động cây nhỏ.

Cho đến khi khoan vào trong hốc cây, cơ thể cứng ngắc mới thoáng hóa giải, Thư Tầm vùi trong động cây, ôm móng vuốt nhỏ hà hơi, hy vọng có thể làm cho nhiệt độ cơ thể mình nhanh chóng tăng lên, từ lúc đi vào trò chơi tới giờ, cũng không gặp phải nguy cơ gì lớn, nhưng chính là loại tiến hành sự dồn ép hết sức vội vã này mới khiến cho người chơi thở không thông.

Hiện tại có được cơ hội thở dốc, đại não Thư Tầm mới thoáng thả lỏng, người nhỏ bé run rẩy thì thầm."Chỗ này lạnh quá!"

Bão tố tiếng Đông Bắc đã bắt đầu, đủ để chứng minh trạng thái hôm nay của Thư Tầm không tốt đến cỡ nào, Thư Tầm mặc dù đang ở phương diện tiếng Đông Bắc tự học thành tài, nhưng ngày thường trao đổi vẫn là lấy tiếng phổ thông làm chủ, chỉ khi hắn có cảm xúc không ổn định hoặc là suy nghĩ hỗn loạn hết sức mới có thể theo bản năng nói tiếng Đông Bắc.

Thư Tầm cởi quần áo xuống ngăn ở cửa động, bên trong hốc cây nhiệt độ cũng không tính là cao, Thư Tầm hóa thành nguyên hình, vừa chà xát móng vuốt nhỏ của mình, cuộn thành một đoàn, rậm rạp rối bù, lỏng loẹt giống như một lông nhung cầu, thân thể dần dần ấm lại, Thư Tầm đầu cũng bắt đầu vận chuyển lần nữa.

Thời gian ngắn ngủn chưa tới một buổi chiều, đủ để Thư Tầm biết được, cái thế giới này không giống như địa cầu, rét lạnh cực độ, bạo phong tuyết che khuất bầu trời, chắc chắn như cây nham thạch, thậm chí còn có nhiều hơn những điều bí ẩn chờ đợi hắn đi phát hiện, trong lúc suy tính không ngừng, Thư Tầm từ từ chìm vào mộng đẹp.

Bên ngoài động cây nho nhỏ, đêm tối bao phủ xuống, cuốn bay tất cả, băng tuyết hỗn tạp, ở trong trời băng đất tuyết, như cũ có vô số người chơi đang tìm cảng tránh gió, trong đêm tối thứ nhất của trò chơi này, sắp có vô số người chơi bị lạc phương hướng trong bạo phong tuyết, cũng sắp có vô số người chơi ở trong giấc ngủ bởi vì nhiệt độ thấp đã lặng lẽ chết đi.

Rét lạnh cùng cực đã trở thành uy hiếp lớn đối với người chơi sinh tồn, đúng như tên của game, cuối đường mùa đông, vậy mà hôm nay bọn họ mới bước vào thế giới mùa đông, vẫn không thể hiểu, hàm nghĩa của mùa đông này.

Ngày kế, Thư Tầm từ trong giấc mộng tỉnh lại, bên trong hốc cây  nhiệt độ vẫn như cũ không cao, nhưng ít ra sẽ không có tổn thương do giá rét nguy hiểm, Thư Tầm bò đến miệng động cây, lặng lẽ lộ ra đầu nhỏ, kết quả mới vừa đẩy ra một cái lổ hổng, một hồi rét lạnh thấu xương liền chen chúc mà vào, tiếng gió gào thét trầm thấp quanh quẩn ở bầu trời rừng núi, thế giới một mảnh trắng xóa, thậm chí không thấy rõ một gốc cây Bạch Nham cách xa khác.

Tác giả có lời muốn nói:

Trò chơi sinh tồn tàn khốc bắt đầu, tiểu Thư Tầm vừa làm nũng, vừa sinh tồn ~~ (lão Hiên đột nhiên có chút chột dạ, thế nào cảm giác trong lão Hiên Văn duy nhất một chủ giác, vẫn đói bụng  )