Đông Ấm (12 Chòm Sao)

Chương 93: Lời xin lỗi muộn màng




"Tôi hiểu rồi."

Khi Song Ngư vừa cúp máy, cậu lập tức đã bị tụi nó chặn họng mà hỏi liên tục không ngừng. Cái đám khốn kiếp này, đúng là chỉ tài lanh mà giỏi!

"Xong chưa?"

Cố kiềm nén sự tức giận của mình lại, Song Ngư nhướn mày nhìn tụi nó. Đám nhí nhố lúc này mới hoàng hồn mà ngồi lại vị trí, cả khuôn mặt cũng cười khì làm như mình vô tội lắm.

Song Ngư ước gì "bộ ba ác bá" ở đây thì tốt biết mấy. Nhưng biết làm sao được, công việc của hội học sinh trong mỗi đầu năm đều rất cực khổ trên mọi phương diện. Dù hiện giờ đang là giờ ra chơi đi nữa..

"Dây dưa mãi! Của nợ, nói mau!!"

Mặc kệ Song Ngư bực bội thế nào, Bảo Bình vờ như không quan tâm. Cậu thản nhiên đánh vào đầu người bạn thân thiết của mình mấy cái.

"Biến nha thằng kia! Tao giết bây giờ!"

"Tổ sư nhà hai đứa bây! Giờ nói hay muốn nhịn đói hả?"

Cái giọng của Song Tử khiến không chỉ hai anh chàng kia mà cả tụi nó đều rất không thích. Nói mạnh miệng cho cố vào, làm như tên đó nấu ăn cho tụi nó không bằng. Cái đồ công tử bột chẳng động tay động chân đó, ai mà biết một cái vặn bếp đã làm hay chưa mà nấu với chả ăn!

"Kim Ngưu bảo anh ta đi đâu đó, chiều về."

Vừa hoàn thành nhiệm vụ truyền đạt, Song Ngư đã bỏ vào mồm một thìa kem lạnh ngắt. Thản nhiên và bất cần như cậu ta chẳng hề quan tâm tới cái người vốn là anh họ mình.

"Ma Kết cũng bảo y chang!"

Thiên Bình vừa cúp máy vừa nhìn sang Nhân Mã theo phản xạ, sau đó mới nhìn sang tụi nó.

Hai người họ đi đâu thế nhỉ. Có lẽ nào là đi cùng nhau?

Cái tật tò mò đến chết vẫn chẳng bao giờ bỏ được.

Bạch Dương vốn đang nói chuyện với Sư Tử về gì đó, mà cụ thể là chuyện ban nãy khi nó kéo Phi Long đi. Với cái thính và cả đụng chuyện đang muốn biết, Song Ngư dù tỏ vẻ chả quan tâm nhưng lại cứ vểnh tai lên mà nghe. Cái gì mà chuyển đi chuyển đi ấy!

"Hả?! Anh--Anh ta.. Anh ta là..?! Ưm--ưm---"

Sư Tử lập tức bịt miệng Bạch Dương đang tính la làng la xóm lên, vừa cười khì với tụi nó vừa quay sang lườm sắc con bạn. Bạch Dương giật mạnh tay Sư Tử ra, nhưng bắt đầu điều chỉnh lại âm lượng của mình, đủ cho hai đứa nghe thấy.

"Điêu! Cái tên biến thái đáng chết khó ưa đó mà là anh trai nuôi của tao.. Điêu toa!!!"

Song Ngư quay sang đầy ngạc nhiên cùng với tụi nó. Vì ban nãy đã hết chuyện cậu cần biết nên Song Ngư chả cần nghe làm gì, thành ra cậu chẳng biết gì cả. Mà, thôi bỏ đi!

Cự Giải cầm tách cacao nóng của mình thổi nhẹ. Cô kể ra cũng hảo ngọt đến quá mức nên cứ tìm kiếm hũ đường trên bàn. Mất một lúc để cô nhận ra nó nằm bên phía Bảo Bình.

Khi Bảo Bình vươn tay lấy hộ Cự Giải hũ đường đằng kia, khuỷu tay cậu vô tình đụng trúng tách cacao nóng của cô. Dù cho cả hai đã nhận ra, chiếc tách vẫn vượt khỏi tay và cuối cùng ngã khỏi bàn.

Bạch Dương đột nhiên cảm thấy gì đó nóng hắt vào tay nó vài ba giọt, khiến nó lập tức giật nãy cả kên.

"Nóng.."

Trong khi Bạch Dương còn phẩy phẩy tay vì mấy giọt cacao nóng đến rát cả da dù chỉ văng vài ba giọt, nó chợt nhớ ra con bạn ngồi cạnh mình. Khi Bạch Dương quay sang, nó nhìn thấy chân Sư Tử hoàn toàn bị cacao nóng thấm ướt cả phần đùi.

"Sư.. Ê!!"

Tụi nó hầu hết đều hoảng cả lên. Mấy đứa con gái lập tức lấy khăn lau cho Sư Tử, dù cho khuôn mặt kia hoàn toàn biểu lộ một cảm xúc mà đối với tụi nó rất lạ. Nó chỉ cười khì, dường như không nhận ra sự nóng rát trên đùi nó.

"Không sao mà, chỉ là nước ấm một chút!"

Sư Tử chỉ vừa nói dứt câu, nó đã cảm thấy ánh mắt tụi nó nhìn vào mình rất lạ lùng, như thể nó là một sinh vật lạ từ trên trời vừa rơi xuống. Sư Tử thắc mắc bản thân đã nói sai điều gì.

Ngay cả Song Ngư, đó không còn là ánh mắt đùa cợt, thay vào đó là sự nghi hoặc lo lắng.

"Em nói gì vậy nhóc con?!"

Sư Tử nhìn Nhân Mã đột nhiên nổi giận với nó. Gì vậy? Sao vậy?

"Mày có bị điên không hả Sư Tử? Nhìn tay tao này, chỉ vài giọt thôi đấy!!"

Khi Sư Tử nhìn cánh tay của Bạch Dương, nó nhìn thấy vài chỗ ửng đỏ cả lên, lốm đốm lốm đốm. Lúc này, nó mới nhìn xuống đùi mình và nhận ra, chân nó đỏ lên hết cả.

"Đây là nước nóng đấy! Cậu thật sự ổn chứ Sư Tử?"

Nhìn Thiên Bình, Sư Tử lập tức cười vui vẻ. Nó vỗ vỗ vào ngực mình làm như vẻ ta đây lắm.

"Khoẻ re! Nước nóng chẳng là gì với mình hết!"

Tụi nó dù lo lắng nhưng ngoài nghe theo lại chẳng có cách nào tốt hơn. Sẽ tốt hơn nếu thật sự không có gì xảy ra.

"Điên vừa thôi! Đi rửa nước lạnh mau!"

Trước khi Sư Tử nhận ra, nó đã bị Song Ngư kéo đi không thương tiếc. Dù phản đối kịch liệt thế nào, tất cả cũng nhanh chóng đi vào vô vọng.

Khốn..

Tuy nhiên, Sư Tử cũng bắt đầu nhận ra sự kì lạ của bản thân mình.

Nó thực sự đã không hề cảm thấy nóng.

Một chút cũng không.

***

Ngồi trên chiếc taxi đang chạy trên đường, Kim Ngưu nhìn lên gương chiếu hậu khi đang ngồi ở ghế phụ. Bỏ điện thoại vừa gọi cho Song Ngư vào trong túi, hai cô gái kia khiến cậu khá bận tâm. Dù họ ngồi tách biệt mỗi người một góc, điều đó chẳng khiến cậu thấy thoải mái hơn.

Chỉ là, họ hoàn toàn không cho cậu ngồi ở ghế sau. Hoặc là đuổi khéo, hoặc là vờ như không có ý định đuổi, rốt cuộc vẫn đẩy Kim Ngưu ra ghế phụ.

Mấy mươi phút đi từ học viện, chiếc xe. im lặng đến đáng sợ, chỉ có mỗi âm thanh vang lên từ radio của bác tài xế.

Vốn là một người ưa thích sự yên tĩnh, sao Ma Kết lại ghét sự ngột ngạt này quá.

Cô không hề nhận ra, cả Yến Ly và Kim Ngưu đều mang tâm trạng ngư vậy.

Yến Ly đang mang trong mình sự bực bội khó tả. Đôi mắt đen của nhỏ vô thức nhìn sang bên cạnh rồi lại vội quay đi, sau đó lại nhìn lên gương chiếu hậu. Rõ ràng tên đó một hai nói dối, sao chân nhỏ lại cứ đi theo? Nhỏ thật sự vẫn còn yêu hay sao, con người phản bội đó..

Nhưng vì yêu nên mới hận, không phải sao?

Chiếc xe cuối cùng dừng lại trước bệnh viện thành phố.

Ma Kết nhíu mày nhìn người con trai đang trả tiền cho bác tài, nhất thời không hiểu gì cả. Nơi này đối với cô không còn lạ lẫm gì nữa, nhưng tại sao lại là ở đây?

Đứng trong thang máy, không khí vẫn ngột ngạt như vậy. Dù cho Ma Kết và Kim Ngưu ưu tiên đứng cạnh nhau, họ vẫn không hé nửa lời. Khi cô lén nhìn sang cậu, đôi mắt bình thản hơi chùng xuống khiến cô thoáng thấy lạ.

Đã dẫn bọn họ tới đây, Kim Ngưu biết mình đâu thể bảo là nói chơi rồi quay về được. Nhưng, cậu tự nhiên muốn thôi. Lời hứa của cậu và anh hai, Kim Ngưu không muốn phá huỷ nó. Cậu nắm chặt lấy tay mình, ước gì có thể nắm lấy tay Ma Kết lúc này.

Thang máy dừng ở tầng cao nhất của bệnh viện. Bước theo Kim Ngưu, Yến Ly không còn dõi theo hành động của cậu và Ma Kết nữa. Thay vào đó, nhỏ nhìn xung quanh. Nhỏ cũng chẳng rõ bản thân đang vì điều gì mà suy nghĩ nữa.

Căn phòng bệnh nằm cuối dãy hành lang khiến Ma Kết ngơ ngác một hồi. Cả cô và Yến Ly đồng loạt nhận ra cái tên trước cửa kia, cái tên quen thuộc đến rung cảm, cái tên từng khắc sâu trong tiềm thức của nhỏ và Ma Kết.

Lãnh Mã Phi.

Tại sao..

Dù biết rất rõ bên trong giờ này không có ai, hay đúng hơn là có mà không thể lên tiếng, Kim Ngưu vẫn đưa tay gõ nhẹ lên cánh cửa kia rồi mới nhẹ nhàng vặn chốt đẩy cửa.

"Ngưu.. nơi này?"

Ma Kết không còn tin vào mắt mình nữa. Căn phòng bệnh trắng toát, nhưng điều duy nhất quá đủ để cô chú ý chính là chiếc giường duy nhất trong phòng. Trên chiếc giường ấy, một người con trai đang nằm, đôi mắt nhắm nghiền lại và cả người đầy những thiết bị y tế.

"Ph--Phi Phi.."

Yến Ly đã không tin, và đến tận bây giờ nhỏ cũng đang khiến cho bản thân không được tin. Nhưng, làm sao được cơ chứ.. đó.. đó chính là Mã Phi của nhỏ còn gì. Mã Phi, người con trai duy nhất chiếm lấy trái tim nhỏ, người con trai duy nhất chưa bao giờ thôi ở trong tiềm thức nhỏ. Ly biết chứ, bản thân nhỏ yêu Mã Phi thế nào.

Nhỏ chỉ là, không muốn chấp nhận điều đó mà thôi.

Vì nhỏ hận.

Yến Ly đột nhiên giận dữ. Thay vì bước đến bên Mã Phi đang hôn mê nằm trên giường, nhỏ lại tiến đến chỗ Kim Ngưu trong sự ngạc nhiên của Ma Kết. Trước khi bất kì ai kịp nhận ra, Ly tát mạnh vào mặt cậu, rồi túm lấy cổ áo Kim Ngưu giật ngược.

"Cậu nói đi! Chuyện này là sao?! Lúc đó.. lúc đó rõ ràng bọn các người nói anh ta đã.. đã chết cơ mà!!!"

Chết, Yến Ly ghét chữ này.

"Ly, cậu bình tĩnh lại một chút!"

Ma Kết lúc đó bỗng xông vào, tay tách hai người họ ra. Và chính cô lại nhận một cái tát khác từ Yến Ly, cùng với ánh mắt đã ngấn nước từ bao giờ của nhỏ, ánh mắt căm phẫn của nhỏ.

"Biến cho tôi!!"

"Cậu hận mình, nhưng chính cậu cũng rất đau khổ cơ mà!!!"

Trong khi hai cô gái đang cãi nhau, Kim Ngưu lại suy nghĩ gì đó. Cậu nhìn sang người anh trai đang nằm đằng kia.

Xin lỗi, anh hai.

"Rất tiếc vì con dao đó của cậu không thể giết được anh hai, nó chỉ khiến anh ấy bị thương mà thôi! Bị thương nặng!"

Nụ cười khinh thường của Kim Ngưu phản chiếu trong đôi mắt của Ma Kết sao mà bi thương quá.

Nhưng nó đủ khiến cho Yến Ly vốn tức giận thêm phẫn nộ.

"Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?!"

"Anh hai nằm đó, bởi vì anh ấy bị bệnh, một căn bệnh rất nặng mà anh ấy bị từ lâu."

Hai tay Ma Kết gằn chặt cho đến khi nhìn sang Yến Ly. Cô biết, nhỏ chưa từng biết điều này, cả đôi mắt đang mở to kia nữa.

"Hả? Đừng có đùa! Cậu đang muốn chọc tức tôi chứ gì?!"

"Cậu nhầm rồi, Kim Ngưu không nói đùa!"

Ánh mắt tức giận quét sang Ma Kết. Nhỏ ghét cô ta. Nhỏ ghét đến từng đêm chỉ mơ thấy cô ta phải biến mất, biến mất khỏi cuộc đời vốn chẳng còn gì của nhỏ!

"Im đi và đừng nói như bản thân hiểu tất cả!!!"

Bàn tay kia của Yến Ly lần này bị Ma Kết giữ chặt. Ma Kết vì sự tội lỗi của chính mình mà chưa bao giờ phản kháng nhỏ, nhưng cũng chính vì vậy cô phải khiến nhỏ tỉnh ra.

"Cậu không tin sao? Thật tiếc là mình thật sự hiểu tất cả đấy."

Kim Ngưu vốn đã định chạy vào can ngăn, nhưng cậu chỉ mỉm cười và nhìn cách mà Ma Kết giải quyết mọi chuyện. Cô gái đó rõ ràng đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.

"Mình yêu Mã Phi, rất yêu, đến mức khiến mình ganh tỵ với cậu! Và chính sự ganh tỵ đó đã khiến mình sai lầm, khi chọn ở bên anh ấy."

Ma Kết vì bản thân ích kỷ mà khiến mọi chuyện tồi tệ hơn. Chỉ vì mong muốn được ở bên người mình yêu dù thế nào của một đứa nhóc còn chưa rõ sự đời.

"Vớ vẩn! Rõ ràng là hai người yêu nhau đằng sau tôi!! Khốn nạn.. Hai người cùng nhau phản bội tôi!! Mặc kệ tôi tin hai người thế nào!!! Các người chỉ là một đám thối tha mà thôi!!!!"

Yến Ly chợt cảm thấy má mình đau rát cả lên, cả người cũng chới với mà ngã xuống đất. Trước khi nhỏ kịp đứng lên, Ma Kết đã ngồi xuống đè lấy nhỏ, tay tát thêm vào khuôn mặt của Ly mấy cái nữa.

"Mình cấm cậu phun ra những lời đó!! Cậu không hề biết tất cả những gì anh ấy làm không phải vì mình, mà là cậu! Mã Phi chưa từng yêu mình, chưa bao giờ yêu!! Là anh ấy vì cậu mà chọn cách rời bỏ cậu dù bản thân đau khổ bao nhiêu!!!"

Yến Ly cảm thấy mắt mình mở to. Nhỏ nhận ra, Ma Kết đang khóc, và chính nhỏ cũng đang khóc. Gì vậy.. tại sao nhỏ lại khóc cơ chứ...

Kim Ngưu lúc này đi đến bên Ma Kết, giữ lấy cô và kéo về phía mình. Chính cậu cũng biết, cô gái này đã đau đến thế nào khi tự bản thân thốt ra những lời như vậy.

Ma Kết cũng chẳng còn cự tuyệt mà đẩy cậu ra nữa. Cô mệt mỏi ắm rồi.

"Anh tôi đã từng nói rằng tôi vì không khoẻ mà không ở cùng anh ấy, thực ra chính anh hai mới không khoẻ. Mã Phi rất cố chấp, anh ấy hoàn toàn không chịu quay trở về Mĩ để điều trị!"

Yến Ly lúc này chợt đứng lên, nhỏ chậm rãi bước về phía giường bệnh của anh. Ma Kết và Kim Ngưu đều không cản nhỏ.

Chỉ vừa bước tới thôi, nhỏ đã quỳ sụp xuống sàn, úp mặt vào Mã Phi mà khóc oà lên như một đứa trẻ. Nhỏ không biết, nhỏ không tin những lời nói kia, nhưng nhỏ lại tin vào những giọt nước mắt của Ma Kết. Ly ước lúc đó mình lớn hơn một chút, chín chắn hơn một chút. Nhỏ ước mình chưa từng gây ra chuyện như vậy khi chính bản thân nhỏ chưa bao giờ ngừng hối hận.

Ly vui, vui vì Mã Phi vẫn còn sống.

Nhưng, nhỏ có quyền ở cạnh anh nữa đâu chứ..

Những gì anh đã làm,

Những gì nhỏ đã làm,

Chẳng bao giờ có thể trở lại như trước đây được nữa.

Em xin lỗi,

.. Xin lỗi anh...