Đông Ấm (12 Chòm Sao)

Chương 87: Hát




"Tất cả những chuyện này rốt cuộc là sao hả?!"

Một cuốn báo với trang bìa là vụ việc xảy ra gần đây bị anh chàng gần ba mươi vứt mạnh xuống bàn. Âm thanh vang lên khiến người trong phòng lập tức không thể hó hé nửa lời.

"Em còn không mau trả lời, Thiên Bình!"

Thiên Bình vốn hai tay đan chặt vào nhau, vì tiếng quát mắng mà giật mình cả lên. Siết bàn tay lại, môi mím thành một đường thẳng, thái độ tức giận kia khiến Thiên Bình cảm thấy sợ sệt.

"Em.."

"Chết tiệt! Đang lúc này mà..!!"

Nhìn anh chàng giám đốc vò đầu bứt tai, Thiên Bình cảm thấy tội lỗi dâng lên một cách khó chịu, dù cho mọi chuyện không chỉ mỗi là lỗi của cô đi chăng nữa.

"Tôi không nghĩ Thiên Bình chịu toàn bộ trách nhiệm, bởi vì đây không phải do cô ấy tự bản thân gây sự!"

Thiên Bình ngập ngừng nhìn sang bên cạnh. Xử Nữ vẫn vậy, vẫn đứng thẳng và gương mặt không chút thay đổi, đôi mắt nâu đen vẫn một mực dán chặt vào vị giám đốc như tạo một áp lực vô hình.

"Đó không phải chuyện tôi quan tâm! Ừ thì không phải do em ấy, tôi đồng ý, nhưng người hâm mộ thì không nghĩ vậy! Nhất là lúc này, em có biết đây là thời điểm quan trọng không hả Thiên Bình?!"

Dạo gần đây, Thiên Bình tập luyện đến điên cuồng cho cuộc thi dành cho ca sĩ trẻ sắp tới. Vậy mà, mọi công sức bỏ ra đều đổ sông đổ bể.. Đâu phải chỉ mỗi anh ta cảm thấy tức tối chứ! Cả số bình chọn hiện tại của Thiên Bình, cô không còn ở vị trí đầu bảng nữa rồi.

Xử Nữ hít sâu một cái. Đúng như cậu nghĩ, khi ba cậu đã nói, ông ấy chắc chắn sẽ làm. Đó là tính cách của ba cậu. Và khi ông bảo sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà, người ta cũng chẳng còn xem lời nói cậu ra gì trừ những người thực kính trọng cậu. Xem ra, sự có mặt ở đây của Xử Nữ chẳng giải quyết được chuyện gì cả.

"Em xin lỗi!"

Cả anh chàng giám đốc và Xử Nữ cùng quay sang cô gái nhỏ đang cúi thấp nửa người.

Thiên Bình hai tay siết chặt. Cô phải giải quyết chuyện này, dù có ra sao đi chăng nữa.

"Xin anh, hãy cho phép em được mở một cuộc họp báo! Em muốn nói rõ mọi chuyện với mọi người!"

Anh chàng giám đốc khẽ nhíu mày, cùng với ánh nhìn nghi hoặc của Xử Nữ. Cậu chợt mỉm cười, cô gái này thật rất can đảm. Từ nhỏ đã vậy, nhưng.. Xử Nữ không chắc chắn về chuyện này cho lắm.

***

Ngồi trong phòng nghỉ của mình, Thiên Bình nhìn bản thân trong gương. Mấy ngày nay vì chuyện này mà cô chẳng chợp mắt được. Chạm nhẹ vào hai bên má, Thiên Bình chợt úp mặt xuống bàn. Cô cắn chặt lấy môi.

Vài ngày trước vì suy nghĩ mà nói vậy, dù cho đó thực sự là mong muốn của Thiên Bình lúc này, cô cũng chẳng biết mình có đủ can đảm hay không nữa. Chẳng biết từ bao giờ, cô đã đánh mất một cô gái luôn tự tin trog mọi chuyện. Có lẽ, Thiên Bình đã quá sợ sệt.

Từ khi còn bé tí, ước mơ của Thiên Bình là ca hát. Cô luôn muốn đứng trên sân khấu, được bao phủ bởi hào quang và hát vang lên bằng giọng ca của chính mình. Thiên Bình yêu ca hát, chẳng biết từ lúc nào cô đã xem việc ca hát là quan trọng. Đó không còn chỉ là một ước mơ của một đứa trẻ, đó đã trở thành mục tiêu sống của Thiên Bình. Nếu không còn được ca hát nữa, cô không thể tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra.

Lúc này đây, Thiên Bình chợt nghĩ đến Nhân Mã. Cô ước gì, cậu ở đây, cổ vũ cô, cho cô những lời khuyên hoặc ít nhất, chỉ ở bên cô thôi cũng được. Thiên Bình nhận ra từ rất lâu rằng cô yêu cậu như thế nào, và cô cần cậu như thế nào.

Nhưng ý nghĩ ấy nhanh chóng bị gạt đi trong suy nghĩ của Thiên Bình. Cô chợt nhận ra, cô không thể mãi chỉ dựa vào người khác. Nhân Mã không thích những cô gái yếu đuối, và chính bản thân Thiên Bình cũng không muốn mình yếu đuối.

Hai bàn tay nắm chặt. Chỉ lần này thôi, cô nhất định phải đối mặt với tất cả mọi chuyện. Có thể được, Thiên Bình nhất định sẽ giải quyết được tất cả, hoặc ít nhất chỉ là cô cầu mong thôi cũng được. Cố lên!

"Thiên Bình.."

Cánh cửa phòng bị đẩy ra. Nhìn vẻ mặt lo âu của chị quản lí, Thiên Bình cười tươi. Cô đứng dậy và bước đi.

"Cảm ơn chị!"

Thiên Bình nhất định làm được!

***

Trên đường tới căn phòng tổ chức buổi họp báo, Thiên Bình nhận được rất nhiều ánh mắt từ mọi người, đa phần là các ca sĩ đồng nghiệp, từ tiền bối tới hậu bối. Che miệng và cười cợt, nói xấu và khinh thường. Thiên Bình biết mình rất dễ bị ảnh hưởng bởi tác động, nhưng cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

Hít sâu một hơi, Thiên Bình cố lấy lại vẻ tươi tỉnh hằng ngày. Cô đưa tay nắm lấy tay nắm cửa và đẩy nhẹ.

Thiên Bình bị ánh đèn từ những chiếc máy chụp ảnh làm cho loá mắt. Dù vậy, cô vẫn cố bình tĩnh và đi đến chỗ ngồi của mình. Nhìn mọi người bao gồm các phóng viên và những khán giả, mặc kệ những ánh mắt tò mò khó chịu, Thiên Bình nở nụ cười và khẽ cúi đầu.

"Cảm ơn tất cả mọi người vì sự có mặt ngày hôm nay!"

"Cô Thiên Bình, cô có thể cho chúng tôi biết chi tiết về vụ lùm xùm gần đây hay không?"

"Đó liệu có phải sự thật hay không?"

Những phóng viên bắt đầu đưa thiết bị thu âm của mình tới và hỏi liên tục.

Thiên Bình khẽ nhắm hờ mắt, mỉm cười nhẹ.

"Vâng, đó hoàn toàn là sự thật! Tôi thật sự đã tát cô ta!"

Bên dưới bắt đầu vang lên những âm thanh xì xào bàn tán, và phóng viên bắt đầu công việc ghi chép của họ.

Anh chàng giám đốc và cô quản lí đứng nơi cửa ra vào, chăm chú theo dõi, cùng với Xử Nữ và Thiên Yết. Chợt, cô và cậu cùng nhìn ra ngoài, và mắt đồng loạt mở to kinh ngạc.

Thiên Bình hai bàn tay đặt trên đùi nắm chặt vào nhau cố giữ mình thật bình tĩnh.

"Phải chăng cô và cô ấy có xích mích gì chăng? Hay là cô chủ động tát cô ấy?"

Thiên Bình đưa mắt nhìn về phía những người hâm mộ. Ánh mắt đau đớn thất vọng của họ khiến tim cô khẽ đau nhói.

"Bởi vì cô ấy xúc phạm bạn bè tôi!"

"Bạn bè cô sao?"

Chẳng có gì phải sợ cả! Mình làm được! Thiên Bình tự nhủ.

"Từ khi còn nhỏ, tôi đã là một đứa trẻ yếu đuối và hay khóc, vì vậy tôi không hề có lấy dù chỉ một người bạn. Tôi đã nghĩ, điều đó không đáng để bận tâm, cho đến khi một cô bạn đến làm quen với tôi. Nhút nhát và rụt rè, ít nói và rất tệ giao tiếp, tôi nhìn thấy bản thân mình trong cô ấy."

Mọi người bên dưới nhất thời im lặng.

"Nhờ cô bạn ấy, tôi mới có thể là tôi bây giờ. Là cậu ấy động viên tôi, tôi mới có thể đăng kí vào cuộc thi tài năng lần đó. Và nhờ cậu ấy, tôi mới nhận ra tôi thật sự có thể kết bạn."

Cự Giải vốn đang ở kí túc xá và theo dõi trên ti vi cùng tụi nó, cô thậm chí không kiềm được nước mắt.

"Năm học lớp mười này, tôi thật sự rất yêu nó. Tôi có bạn bè, tôi có những người yêu quý luôn ủng hộ tôi, tôi có những người bạn luôn thấu hiểu tôi."

Thiên Bình khẽ mỉm cười, cả người cũng thoải mái hơn hẳn. Đôi mắt nâu tinh anh híp lại chợt mở ra, và vẻ mặ theo đó đanh lại.

"Tôi có thể yếu đuối và dễ bị người khác tác động, nhưng tôi đủ mạnh mẽ để bảo vệ bạn bè mình. Họ là những người bạn mà tôi yêu quý, không bao giờ tôi cho phép bất kì ai xúc phạm họ!"

Thiên Yết nhìn sang Xử Nữ, đồng loạt mỉm cười. Hai người họ chợt đưa mắt nhìn người con trai vừa bước vào kia.

"Những điều tôi nói có thể tự mãn và thật lố bịch, thậm chí là khó tin, nhưng đó là những suy nghĩ của chính bản thân tôi!"

Thiên Bình chợt đứng lên khỏi ghế ngồi của mình, mọi người theo đó cũng bắt đầu ồn ào.

Nhìn họ, Thiên Bình bước ra khỏi bàn, và cúi thấp người.

"Tôi biết những hành động ngu ngốc của tôi tác động nhiều đến mọi người như thế nào, tôi xin lỗi! Nhưng tôi thực rất yêu ca hát, cảm ơn những ủng hộ của mọi người cho tôi đến bây giờ!"

Khi Thiên Bình chuẩn bị quay người rời đi, cũng là lúc người con trai kia quay người bước ra khỏi phòng. Trên môi cậu vẽ nên một nụ cười dịu dàng.

"Thiên Bình!"

Bước chân Thiên Bình chợt khựng lại. Cô nhìn xuống bên dưới, nhìn cô gái vừa hét lên tên mình.

"Thiên Bình!"

"Thiên Bình!"

Tiếng hô vang càng ngày càng lớn hơn.

"Thiên Bình! Thiên Bình! Thiên Bình!"

Thiên Bình cảm thấy mắt mình cay xè. Cô nở nụ cười tươi rói rồi rời đi ngay sau đó.

Nhìn Xử Nữ và Thiên Yết đang nhìn mình, Thiên Bình quệt đi nước mắt và cười tươi. Cô chạy đến, không ngần ngại ôm lấy hai người bạn thuở nhỏ của mình.

Vẫn còn một chuyện cô phải làm.

***

"Em chắc chứ?"

Anh chàng giám đốc nhìn cô gái nhỏ trước mặt. Bài phát biểu kia đã khiến sự tức giận trong anh biến mất gần như hoàn toàn. Nhìn tờ đơn trên bàn, anh nhắm mắt một cái.

"Em thật sự muốn rời khỏi showbiz sao, Thiên Bình?"

Đáp lại câu hỏi của anh, Thiên Bình chỉ đơn giản cười nhẹ. Cô gật đầu, chậm rãi và đầy quyết đoán.

"Vâng!"

"Thiên Bình à.."

Nhìn sang cô nàng quản lí mà mình luôn xem là chị gái, Thiên Bình nắm lấy tay cô, cười dịu dàng.

Vị giám đốc khẽ thở dài một cái, rồi cười nhẹ.

"Anh sẽ chấp nhận quyết định của em, dù sao vẫn là do em tự chọn!"

"Cảm ơn anh, giám đốc!"

Dù hối tiếc, đây sẽ cách tốt nhất để giải quyết mọi chuyện. Thiên Bình không hề hối hận về quyết định này của mình, dù có một chút tiếc nuối.

"Cảm ơn anh và mọi người vì đã chiếu cố cho em suốt thời gian qua! Chào anh!"

***

Thu dọn đồ đạc và bước ra từ phòng nghỉ riêng, Thiên Bình bắt gặp ánh mắt của những chị đồng nghiệp đang nhìn qua. Ngập ngừng một lúc, họ chợt chạy đi mất trước khi cô kịp lên tiếng. Thiên Bình cười trừ.

"Cậu đã làm rất tốt!"

Giọng nam trầm ấm khiến trái tim Thiên Bình như sững lại. Chậm rãi quay ra sau, cô gần như không tin vào những gì mà mình đang nhìn thấy.

Khuôn mặt nghịch ngợm trẻ con oha chút bụi bặm và lạnh lùng.

Đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp.

"Nhân Mã.."

***

Đi sóng vai trên đường, Thiên Bình cảm thấy không khí ngạt thở vì sự im lặng ngột ngạt đến căng thẳng này. Khi cô định lên tiếng, cũng là lúc giọng Nhân Mã vang lên.

"Bài phát biểu rất hay đấy!"

Nhìn sang người con trai đang nhe răng cười tinh nghịch, tim Thiên Bình lỗi một nhịp. Cô mím chặt môi, hai bàn tay cầm quai túi xách siết chặt.

"Cậu.. có xem sao?"

Đáp lại, Nhân Mã chỉ cười. Một nụ cười thay cho sự đồng ý.

Thiên Bình đã không hề biết, cậu đã ở đó.

"Sao cậu lại về đây?"

Trong mắt Nhân Mã lúc này là đôi mắt nâu đang nhìn thẳng của Thiên Bình.

Cậu cũng không biết nên trả lời thế nào nữa.

Thiên Bình nhìn Nhân Mã gãi đầu mà mắt mở to kinh ngạc.

Liệu có phải không, rằng cậu về đây, là vì cô? Thiên Bình không ảo tưởng phải không..

"Cảm ơn nhé!"

Trong lúc này, Nhân Mã nên nói gì nhỉ. Nếu là Song Tử, cái thằng đào hoa đó chắc chắn sẽ biết phải làm gì cho những lúc thế này.

"Cậu ổn không?"

Thiên Bình ban đầu không hiểu, mãi cho một lúc mới nhận ra điều Nhân Mã đang nói tới. Đôi mắt tinh anh hơi cụp xuống, cô cười trừ.

"Tôi không sao, chỉ là hơi tiếc một chút."

Nhân Mã chỉ có thể im lặng nhìn Thiên Bình.

"Tôi rất yêu ca hát, từ nhỏ đã rất yêu! Tôi thậm chí đã từng nghĩ, nếu không ca hát, mình sẽ chẳng làm nghề gì nữa cả. Nhưng mà.."

Đôi mắt hổ phách hoàn toàn chỉ phản chiếu nụ cười hiền khổ sở của Thiên Bình.

"Đây là cách duy nhất!"

Chợt, Thiên Bình không bước đi nữa. Cô dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đã nhuộm sắc chiều tối, khẽ mỉm cười.

"Tôi thích cậu!"

Nhân Mã dừng bước và quay người lại. Vẫn còn đang ngạc nhiên, cậu nhìn thấy đôi mắt đang dịu dàng nhìn mình và cườu tươi.

Thiên Bình đan hai tay trước ngực, mắt khẽ nhắm hờ. Cô muốn hát.

Bạn ơi, bạn có nghe thấy gì không, từ những chú chim bay trên bầu trời.

Bạn ơi, bạn có nghe thấy gì không, từ những cành lá xanh mướt trong cơn gió...

Đó là bài hát đầu tiên do Thiên Bình sáng tác, bài hát đầu tiên đưa cô đến với công chúng.

Những người đi đường dần dừng bước và chú ý vào cô gái đang hát lên bài ca tuyệt vời. Có người nhận ra cô, có người thì không, nhưng họ hoàn toàn bị cuốn hút vào giọng hát nhẹ nhàng kia.

Ấm áp và trong trẻo.

Trẻ trung nhưng vẫn rất sâu lắng.

Đó chính là giọng hát tuyệt vời của Thiên Bình.

Nhân Mã chợt nhận ra, khi Thiên Bình hát, cô thật đẹp. Khi hoà vào dòng chảy dịu dàng của những lời ca, đó là khi Thiên Bình trở nên ấm áp và nhẹ bẫng. Nhân Mã không hề biết rằng, khi ấy, chính cậu đã bị giọng hát của cô gái ấy lay động.

Khi Thiên Bình kết thúc bài hát của mình, cô chợt nhận ra mọi người xung quanh đang vỗ tay hò reo. Nhìn những vẻ mặt vui tươi ấy, cô cảm thấy lòng mình thoải mái hơn.

Thì ra, đây mới chính là niềm vui khi Thiên Bình hát, khi cô được hát. Những khuôn mặt mừng rỡ và hạnh phúc.

***

"Dù đã nói ban nãy, nhưng tôi muốn cảm ơn cậu lần nữa!"

Nhìn Thiên Bình vừa nói vừa vui vẻ chạy lên phía trước, Nhân Mã nhất thời im lặng.

Thiên Bình đưa tay lên cao bắt lấy đoá hoa vừa rụng. Đoá hoa hồng nhạt nhẹ rơi, cô cảm thấy như đang lạc trong một cơn mưa hoa vậy. Nghĩ như vậy, Thiên Bình mỉm cười, cô thấy mình cũng trẻ con thật.

"Mà cậu định ở đây bao lâu?"

Nhân Mã đứng tại chỗ, vì mải nhìn Thiên Bình mà chẳng chú ý mấy. Cậu nghĩ ngợi một lúc.

"Tôi không chắc."

Thiên Bình hơi cười. Ngẩng cao đầu nhìn lên bầu trời đêm với những cánh hoa rụng nhẹ, cô như đang suy nghĩ gì đó không rõ.

"Sư Tử.. sao rồi?"

Dù đã nghe Bạch Dương nói trong cuộc gọi, Thiên Bình vẫn không thể ngăn mình hỏi. Là cô đang thực sự lo lắng cho tình trạng của nó hiện giờ, hay chỉ vì cô không muốn giữ lại bầu không khí ngột ngạt giữa cô và cậu lúc này, thật ra Thiên Bình cũng chẳng rõ nữa.

"Mèo con ổn, dù sao nó cũng rất mạnh mẽ mà."

Thiên Bình hơi cười. Đúng là, cô thật xấu xa quá.

"Nhân Mã có nhớ tôi đã nói gì với cậu lúc đó không?"

Trong chốc lát, Nhân Mã chợt nhận ra Thiên Bình đang tiến về phía mình, chậm rãi và dịu dàng. Hai tay chắp ra sau, cô cười híp mắt. Đáp lại, điều duy nhất Nhân Mã có thể làm là đứng ngây ra như phỗng.

"Tôi không quan tâm dù cậu là ai, dù cậu đã trải qua chuyện gì, dù cho cậu thật sự xấu xa, đối với tôi mà nói thì điều đó không hề quan trọng gì cả."

Nhân Mã nhìn vào nụ cười vừa yêu thương vừa đau đớn ấy mà cảm thấy có lỗi. Có đáng không, chỉ vì một tên như cậu mà thôi.

Bàn tay Thiên Bình nhẹ nhàng đặt lên ngực trái của mình.

"Cậu với tôi là rất quan trọng, và tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ có thể thay đổi tình cảm dành cho cậu hết."

Nhân Mã lẽ ra nên quay người bỏ đi, nhưng chân cậu cứ cứng đờ đi. Nhân Mã lẽ ra không nên nghe thêm, nhưng cậu lại không đủ quyết tâm để rời khỏi. Cậu nhận ra, dù cho cậu lạnh lùng với cô gái này bao nhiêu, dù cho cậu phũ phàng từ chối tình cảm ấy bao nhiêu, cô gái ngốc nghếch này vẫn cứ dõi theo cậu.

Rốt cuộc, ai mới là kẻ ngốc đây..

"Ủa?"

Thiên Bình chợt nhìn thấy con cún nhỏ đang chạy về phía mình và dừng lại ngay trước mặt cô. Con vật này hình như là..

"Leo?"

Hơi quỳ xuống, Thiên Bình vui vẻ bế thóc con chó nhỏ lên mà cưng nựng. Cô yêu động vật, và Leo cơ bản cũng rất đáng yêu còn gì.

"Sao nó lại ở đây nhỉ?"

Nhân Mã từ lúc nào đã đứng ngay phía sau Thiên Bình, hơi gập người mà đưa tay xoa đầu Leo bé nhỏ. Thiên Bình có chút đỏ mặt khi cậu gần sát cô, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường.

Phải nhỉ, từ khi Sư Tử qua Mĩ, người nhận nhiệm vụ chăm sóc Leo hình như là...

"Leo! Leo!!"

Là tiếng của Bảo Bình thì phải.

Từ xa, Nhân Mã và Thiên Bình nhìn thấy Bảo Bình và Song Ngư đang chạy đến. Vừa nhìn thấy Leo đang được Thiên Bình bế, Song Ngư chậm rãi tiến lại, mặt mày đen kịt mà lườm chú cún nhỏ kia.

"Tao đã bảo cứ để ở nhà rồi mà!"

Bảo Bình tay gãi đầu mà nói, lập tức im bặt khi thằng bạn thân nào đó lườm nguýt cậu.

"Là đứa nào chỉ trông mỗi con chó cũng không xong?"

Bảo Bình chẹp miệng, hừ mũi một cái. Lúc này, cậu mới để ý cái thằng đứng ngay đằng sau Thiên Bình.

"Ủa, sao mày ở đây hả Nhân Mã? Lại còn đi cùng Thiên Bình? Mày là ma hả?"

Nhân Mã mặt mày khó chịu nhìn thằng trước mặt.

"Lại đây nào!"

Thái độ dịu dàng của Song Ngư khi đỡ lấy Leo từ tay Thiên Bình khiến cô thoáng ngạc nhiên.

"Mặc xác mày!"

Lè lưỡi như muốn trêu tức Nhân Mã, Bảo Bình và Song Ngư đi khỏi ngay.

"Thằng khốn đó!"

Nhìn anh chàng đứng ngay cạnh mình bàn tay vò thành nắm đấm, Thiên Bình cười khì.

***

Bài phát biểu của Thiên Bình đã gây nên một cơn sốt ngay sau đó. Người ta gần như chia làm hai phía. Thay cho những người ủng hộ cô ca sĩ trẻ và bị những lời nói chân thành ấy làm cảm động, vẫn có những người nghĩ đó là giả tạo. Dù sao, quan điểm của mỗi người là hoàn toàn khác nhau.

Cái tên Hạ Thiên Bình từ đó đã biến mất trong giới thần tượng, biến mất không một lí do.