Đông Ấm (12 Chòm Sao)

Chương 82: Mưa lạnh




"Mình thích cậu, Song Ngư!"

Đó là lời tỏ tình mà Cự Giải đã phải thu hết toàn bộ can đảm của mình, và nói với một nụ cười chân thành.

Tuy nhiên, Song Ngư vẫn vậy, thái độ không chút thay đổi. Không ngạc nhiên, không nghi hoặc. Đôi mắt màu nâu cafe tuyệt đẹp hoàn toàn bình thản. Hoặc là cậu đã biết, hoặc là chuyện này đối với cậu quá đỗi bình thường.

Cự Giải đã biết Song Ngư sẽ như vậy, nhưng tim cô vẫn đau quá. Cố không biểu lộ điều đó ra ngoài, cô chắp hai tay sau lưng, hơi nghiêng người mà mỉm cười một cách tinh nghịch.

"Vậy ra đây là mục đích của cậu!"

Trước một Song Ngư đang thản nhiên đảo mắt vài vòng, Cự Giải chỉ biết cười khì.

"Xin lỗi nhé, bắt cậu đi lòng vòng với mình nãy giờ."

"Không hẳn.."

Tim Cự Giải lúc này cứ đập bất chấp cả nhịp điệu, cứ như muốn nhảy cả ra ngoài dù lồng ngực cứ đau nhói cả lên. Cô chợt nhận ra một điều, người con trai này thật sự rất lạnh lùng. Khác với Hàn Thiên Thành trong buổi gặp mặt đầu tiên hay Vương Cự Triết anh cô, sự lạnh lùng của Song Ngư không hề biểu lộ ra ngoài.

"Chắc cậu không nhớ đâu, nhưng đối với mình thì điều đó rất đặc biệt. Cậu biết không, khi còn học cấp hai, là cậu đã đưa dù cho mình. Vào học viện này cũng là vì cậu, mình muốn nói lời cảm ơn. Rốt cuộc cứ vì cái bản tính nhút nhát này mà mình chẳng làm gì nên hồn hết."

Song Ngư cố mường tượng lại trong trí nhớ của mình. Lần đó, chẳng phải là Bảo Bình đã nhờ cậu còn gì. Chẳng nhẽ, chỉ vì điều đó mà... Cậu chợt cảm thấy có lỗi với chính người anh em thân thiết của mình. Trớ trêu thật.

"Song Ngư đã thích ai chưa?"

Vì câu hỏi của Cự Giải mà ngẩn người ra một lúc, đôi mắt kia hơi mở to trước khi trở lại bình thường. Hỏi câu như vậy, cậu không hiểu cô muốn làm gì nữa. Còn cậu thì sao, cậu có nên trả lời, Song Ngư cũng không rõ.

Khi Song Ngư ngẩng đầu lên đối diện với Cự Giải, đôi mắt màu nhạt trong veo đang nhìn thẳng vào cậu. Song Ngư chớp mắt một cái, nghĩ ngợi một hồi lâu. Cậu khẽ mỉm cười, đầu gật nhẹ một cái.

Chỉ một động tác vậy thôi, chỉ một cái gật đầu rất nhẹ nhàng, bấy nhiêu đã đủ khiến cho Cự Giải run lên từng hồi. Cô lẽ ra đã khóc vì cảm giác đau đớn đang hành hạ mình, nhưng Cự Giải tự nhủ không được để cậu thấy mình yếu đuối. Bao nhiêu nước mắt, sắp chảy ra lại bị cô nuốt ngược vào trong. Nụ cười kia dịu dàng quá, nụ cười đầy yêu thương mà chẳng bao giờ có thể dành cho Cự Giải cô cả.

Đã biết còn hỏi, Cự Giải chẳng khác nào đang tự mình gieo rắc nỗi đau cho mình hết.

"Là Sư Tử, đúng không?"

Song Ngư không mấy ngạc nhiên trước phán đoán của Cự Giải, nhưng vẫn nghĩ ngợi một lúc.

Cự Giải nhìn thấy trước mắt mình, người con trai ấy mỉm cười rất dịu dàng. Không giống bất kì nụ cười nào, nụ cười ấy ôn nhu và rất thực. Thực đến khiến cô cứ ngẩn người.

"Ừm."

Song Ngư không hề ngần ngại trong việc thú nhận, cậu chỉ không biết phải trả lời ra sao mới phải. Tình cảm của cậu là hướng về nó, là cậu vì nó mà rung động, điều này Song Ngư đã nhận thức được, rằng cậu thích nó, cậu yêu nó như thế nào. Nếu có ai đó như Cự Giải hỏi cậu yêu ai hay có thích nó hay không, Song Ngư nghĩ mình sẽ chẳng ngần ngại mà trả lời ngay lập tức.

Cự Giải cảm thấy đôi mắt mình run run, cả nước mắt cũng ngược ý muốn muốn chảy ra. Cắn chặt môi mình để trấn tĩnh lại, Cự Giải vẫn cố ngăn mình không được khóc. Dù tim đau, dù lồng ngực thắt lại, dù tâm trí vì câu trả lời thật lòng kia mà rối bù, dù chân thậm chí tưởng chừng đứng không vững, Cự Giải vẫn cố mỉm cười.

Chỉ lần này thôi cũng được, cô muốn mình phải thật mạnh mẽ.

"Mình biết mà, mình đoán đâu có sai đâu ha?"

Nhìn Cự Giải, lòng Song Ngư dâng lên đôi chút xót xa. Cậu vì từ nhỏ bị giáo dục đến hằn vào tiềm thức mà từng nghĩ bản thân chỉ là một con quỷ không hiểu cảm xúc con người, là một thể xác trống rỗng không biết đau khổ và không hiểu đau khổ. Đó là lí do Song Ngư tự đeo cho mình một cái "tôi" hoàn toàn khác, để mang thân phận của mình lẫn vào giữa những con người bình thường kia.

Nhưng lúc này đây, vì nụ cười chát chúa của Cự Giải khiến cậu thấy mình có lỗi. Cự Giải là bạn cậu, như tụi nó và lớp Toán, là những người bạn không tài nào thay thế được. Vậy mà, chính cậu lại làm tổn thương bạn bè, đó là điều Song Ngư không hề muốn. Thì ra, cậu cũng thật ích kỷ và đáng khinh, toàn bộ đều là cậu sai ngay từ đầu.

"Mình hỏi cậu một câu nhé Cự Giải. Cậu vì điều gì mà thích mình?"

Cự Giải nhất thời không hiểu được câu hỏi của Song Ngư. Cô rõ ràng đã nói lí do. Mãi một lúc sau, Cự Giải mới hiểu được. Cô mỉm cười dịu dàng.

"Không phải Song Ngư rất dịu dàng và tốt bụng sao? Cậu hiền lành và quan tâm tới mọi người."

Đôi mắt Song Ngư bỗng dưng trở nên bình thản đến lạnh lẽo, dù giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng.

"Chỉ điều đó?"

Cự Giải có chút băn khoăn, cô đưa tay nghịch lọn tóc. Cô biết người con trai này đang nói đến điều gì, Cự Giải dù biết nhưng chỉ là không biết phải trả lời thế nào.

"Mình cũng.. không biết nữa..."

Tiềm thức Song Ngư lúc này chợt trở nên trống rỗng vì câu trả lời của Cự Giải, cả cảm xúc nãy giờ cũng bay theo những đợt gió lạnh kia. Thích vì cậu dịu dàng và tốt bụng? Thích vì cậu hiền lành và biết quan tâm? Vậy ra, người Cự Giải thích không phải cậu. Là cô thích "tôi" khác của cậu.

"Cậu bảo đã biết về người mình thích, tại sao vẫn tỏ tình?"

Cự Giải cảm thấy đôi mắt mình mở to. Không phải vì câu hỏi, có lẽ vì chất giọng bỗng trở nên đều đều có phần vô cảm kia. Cô mỉm cười, hai mắt híp lại trong khi hai tay chắp ra sau.

"Mình muốn Song Ngư từ chối mình!"

Song Ngư theo đó mà chớp mắt mấy cái. Cô gái này đúng là rất kì lạ.

"Mình đã luôn thích cậu, vì cậu mà ganh tỵ rất nhiều với Sư Tử. Thực sự thì mình không muốn như vậy mãi nữa đâu!"

Khẽ lắc đầu, Cự Giải chợt nhớ đến chuyện của Thiên Bình và Nhân Mã. Cự Giải sợ mình vì mất tự chủ mà gây hành động tổn thương nó. Thà tự cô rút lui, Cự Giải không hề muốn Song Ngư căm ghét mình, và chính cô có lẽ cũng không thể tha thứ cho bản thân nếu điều đó thực xảy ra. Thà tự cô chấp nhận dừng lại ở mức bạn bè, còn hơn chính cô phá hỏng mối quan hệ này. Và, cô cũng không muốn một ngày bản thân sẽ vô thức làm tổn thương người bạn đáng quý kia.

Có lẽ, cố chấp bấy nhiêu đã là quá đủ cho một Cự Giải vốn nhút nhát và yếu đuối rồi.

Song Ngư vì đôi mắt dịu dàng kia mà ngẩn người trong vài giây. Ước muốn ích kỷ của cậu, chỉ vì muốn hoà nhập vào bầy cừu trắng mà tự mang cho mình một chiếc mặt nạ để che đi lớp lông màu đen của mình, Song Ngư đã vô tình làm tổn thương một cô gái tốt.

Cậu tự dưng hận mình quá.

Trước mắt Cự Giải, cô nhìn thấy Song Ngư khẽ cúi người.

"Mình xin lỗi, nhưng đáp lại tình cảm của cậu, mình nghĩ mình không làm được."

Dù tim đau như bị ngàn mũi tên đâm vào không thương tiếc, dù lồng ngực nặng nề như bị thứ gì đè lấy, Cự Giải vẫn mỉm cười. Thực sự thì, cô thấy vui vì hành động này của Song Ngư.

"Cảm ơn cậu, Song Ngư! Về mọi chuyện, đối với mình hôm nay cứ như hẹn hò ấy nhỉ?"

Song Ngư hoàn toàn im lặng.

"Xin cậu hãy xem như chuyện này chưa từng xảy ra, được không?"

Giờ thì, Cự Giải chính thức rút lui, cô sẽ không còn cố chấp yêu cậu nữa. Tay cậu, Cự Giải sẽ buông, buông cả mối tình đơn phương này nữa.

Có lẽ sẽ khó lắm.

***

Song Ngư vì Cự Giải mà đi vào trong trước. Cô bảo muốn ở một mình, cậu có lẽ cũng không nên ngăn cản làm gì.

Bước vào phòng kí túc xá, Song Ngư nhận ra đã muộn lắm rồi. Cậu thật ra thì cũng buồn ngủ, nhưng lại không thể ngăn mình nhìn sang căn phòng kia. Tâm trạng nặng nề lúc này, Song Ngư rất không thích.

Song Ngư đã từng luôn giấu kín mọi thứ trong lòng, đến giờ vẫn vậy. Ấy thế mà, mọi thứ lúc này lại nặng trĩu.

Cố gắng mở cửa một cách nhẹ nhàng nhất, Song Ngư hơi ngạc nhiên khi nhận ra đèn phòng vẫn mở. Cậu khẽ cười, có lẽ nó ngủ quên cũng nên.

Nhìn khuôn mặt trẻ con đang ngủ say, Song Ngư đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn đọng lại. Cậu biết mà, nó lại khóc.

"Gâu!"

Song Ngư vội quay sang Leo đang nằm ngay cạnh nó, cậu đưa ngón trỏ đặt trước miệng. Sau khi chắc chắn nó không bị đánh thức, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Đắp chăn nhẹ nhàng của nó, Song Ngư định bước ra khỏi phòng. Chợt, cậu nhận ra con Leo đang bám theo mình. Nhìn cái mặt tỏ vẻ vô tội của con vật kia, Song Ngư chẹp miệng một cái. Cúi xuống bế thóc Leo lên, cậu ra ngoài và đóng cửa lại nhẹ nhàng sau khi tắt đèn giúp nó.

Bước vào phòng mình và đóng cửa lại, Song Ngư mệt mỏi ngồi sụp xuống sàn. Nhìn Leo đang cố gắng leo lên mấy cái móc treo mà mở đèn, cậu phì cười. Song Ngư có chút ngạc nhiên khi đèn thật sự được bật lên.

"Mày mà bị điện giật chết thì đừng có quay về ám tao!"

Leo chẳng biết có hiểu không, đột nhiên nhảy vào lòng Song Ngư, cựa cựa đầu vào tay cậu. Song Ngư hơi cười, nhẹ nhàng vuốt ve nó.

"Dù là làm vì mong muốn của người ta, thật sự cảm giác khó chịu quá! Nè tiểu cẩu, tao làm đúng mà phải không?"

Leo ngẩng đầu, nghiêng qua nghiêng lại.

Song Ngư cảm thấy mình ngốc thật, tự nhiên nói chuyện với con chó còn chẳng hiểu được tiếng người.

Chợt, Song Ngư sực nhớ ra một chuyện. Lấy trong túi ra cái chuông mua ở chợ đêm ban nãy, cậu đeo vào sợi dây trước cổ Leo, cười ranh mãnh.

"Giờ thì mày có mà trốn đằng trời!"

Leo nhảy xuống, chạy vòng vòng xung quanh. Đúng là coon chó chết tiệt.

Song Ngư ôm lấy Leo trong lòng, đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Lòng cậu dâng lên chút lo lắng, cô liệu đã về phòng mình chưa.

Trời lại mưa nữa rồi.

***

Dưới cơn mưa ngày một nặng hạt, cô gái nhỏ vẫn đứng đó. Dù cho mưa đêm khiến cho cả người ướt sũng và lạnh lẽo, dù cho cơ thể nhỏ bé run lên từng hồi, cô vẫn không rời đi. Vẫn đứng đó, và đưa đôi mắt màu nhạt của mình nhìn lên bầu trời xám xịt. Xám xịt, như chính lòng cô lúc này chăng..

Mưa rơi xuống chợt chẳng thấy đâu nữa, thay vào đó là những tiếng lộp bộp, lộp bộp. Một chiếc dù vươn ra, che lấy nước mưa đang làm ướt cả người cô.

Lộp bộp. Lộp bộp. Chiếc dù cứ như trở thành một chiếc loa vang lên những âm thanh vui tai của mưa.

Khi Cự Giải vì ngạc nhiên mà quay ra sau nhìn thử, trong đôi mắt màu nhạt trống rỗng của cô phản chiếu hình ảnh người con trai đang dùng dù che cho cô, mặc cho chính mình bị nước mưa làm ướt cả. Dù vậy, đôi mắt màu sẫm của cậu vẫn dịu dàng nhìn cô.

"Bảo Bình..."

Đáp lại Cự Giải, Bảo Bình chỉ mỉm cười. Nhẹ nhàng và ôn nhu.

Bảo Bình vì không ngủ được mà đi dạo một lúc, ai ngờ lại đụng ngay cuộc nói chuyện giữa Song Ngư và Cự Giải. Khi cậu vui vì cô gái cố chấp đó chịu bỏ cuộc, cũng là lúc trái tim cậu nhói lên vì cô gái bé nhỏ đang cố tỏ ra mạnh mẽ kia.

"Nước mưa thật mặn quá đi mất!"

Cự Giải dù cố nở nụ cười bao nhiêu, nó đều trở nên thật gượng gạo đến buồn cười. Mắt cô vì nước mưa mà đỏ âu và đau rát.

Tim cô đau quá! Dù cho cô tự nhắc bản thân là không được khóc, không được yếu mềm, không được tỏ ra đáng thương, dù cho cô cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa cũng không được. Khi Song Ngư vừa khuất bóng, mạnh mẽ của Cự Giải cũng theo đó mà trôi mất cùng dòng nước mưa lạnh lẽo này.

Làm gì bây giờ, Cự Giải phải làm gì mới đúng đây.

Đến bao giờ, cô mới thực được hạnh phúc..

Cô rốt cuộc, mãi mãi không thể thoát khỏi hình bóng yếu đuối của chính mình.

Cự Giải đau, cô không hề biết rằng cậu cũng đau, rất đau. Lồng ngực bị đè nặng, tim thắt lại, cái tâm trí cũng lùng bùng, nhưng Bảo Bình vẫn tự nhủ đó chẳng là gì với nỗi đau của Cự Giải lúc này. Bởi vì cậu đã tự hứa chỉ dõi theo cô, chỉ âm thầm ở bên, rằng tình cảm đơn phương này của cậu sẽ mãi không cần được biết đến. Nhưng cậu đâu thể không khó chịu. Cô khóc, điều đó khiến cậu hận chính mình.

Cự Giải trong vô thức bỗng chạy đến ôm lấy Bảo Bình, khiến cậu vì bất ngờ mà ngã ra sau. Chiếc dù rơi xuống mặt đất, cả hai người cứ thế bị nước mưa làm ướt sũng.

Cự Giải tự hứa sẽ xin lỗi cậu vào ngày hôm sau. Cô chỉ là, cô chỉ là muốn có ai đó ở cạnh mình lúc này.

Bảo Bình dịu dàng xoa đầu Cự Giải. Cậu định sẽ ôm lấy cô gái nhỏ, nhưng vì sợ cô cự tuyệt mà lại thôi. Cứ như thế này mà lại tốt.

"Ngoan nhé, khóc thật nhiều và sẽ lại cười!"

Cự Giải rúc vào lòng Bảo Bình, vì câu an ủi kia mà nặng trĩu vơi đi phần nào.

Đây là lần cuối cô khóc, Cự Giải sẽ không yếu đuối vì tình yêu như thế này nữa.