Đông Ấm (12 Chòm Sao)

Chương 36: Những cảm xúc khác nhau






Là cậu vô tình, hay trách cô quá ngây thơ...
Là trong mắt cô không có hình bóng cậu, hay vì cậu quá nhu nhược...
*****
"Được rồi, hôm nay tới đây thôi!"
Sau tiếng của người đạo diễn, Thiên Bình thở phào nhẹ nhõm. Cô thật sự mệt đến kinh khủng, đến mức chỉ muốn ngồi bệt xuống cái sân khấu này, mặc kệ dơ bẩn hay mất hình tượng gì gì đó. Thiên Bình chưa từng nghĩ quay quảng cáo cho một thứ gì đó lại mệt đến như vậy. Biết trước cô chắc chắn không nhận, thà tốn tiền mua thuốc bổ họng để đi thu âm còn sướng hơn.
Nhận lấy chai nước và cái khăn từ chị quản lý, Thiên Bình ngồi phịch xuống ghế của mình, thở liên tục. Kinh khủng, chỉ có một đoạn quảng cáo mà quay suốt từ sáng sớm đến trưa chiều. Mệt quá đi mất!
"Em đã bảo là em kém diễn xuất nhất mà!"
Đáp lại lời than thở của Thiên Bình, chị quản lý chỉ cười trừ rồi rời đi ngay sau đó để bàn việc gì đó với người biên tập chương trình. Bọn họ đáng ghét thật! Cái gì mà vì tại nổi tiếng nên mời? Bộ có tiền muốn gì cũng được chắc!! Lần sau cô sẽ không bao giờ đóng quảng cáo nữa, nhất định không bao giờ!!
Phải về nói khéo với Xử Nữ mới được!
Tu một hơi hết cả chai nước, Thiên Bình cảm thấy khoẻ khoắn hơn được đôi phần. Chợt, trong đầu cô hiện lên hình ảnh của cậu ta. Mặc cho Thiên Bình cố xoá đi khỏi tâm trí, cô vẫn không thể ngăn mình nghĩ về cậu ta. Chắc chắn là Thiên Bình điên mất rồi cũng nên.
Giờ không biết cậu ta đang làm gì nhỉ? Mà việc gì mình phải lo cho cậu ta cơ chứ!?
Nói là nói vậy, Thiên Bình vẫn cứ nghĩ về cậu miết. Cậu có đang ở kí túc xá không, cậu có ra ngoài hay không. Tuy nhiên, bao nhiêu suy nghĩ của Thiên Bình đều vô nghĩa khi cô nhận ra, người cậu ta thích hoàn toàn không phải cô...
M-Mình nhất định không có thích hắn! Nhất định không, không mà...
Nhưng, nghĩ về những thứ đó chẳng hiểu sao lại khiến lồng ngực cô đau nhói. Cậu ta là thứ mà Thiên Bình không bao giờ đủ sức để vươn tới cả, không bao giờ dù cho người đó có còn tồn tại hay không đi chăng nữa...
***
"Ê nhóc, bàn số 9!"
Sự vênh váo của mấy đồng nghiệp làm cùng thật khiến Song Ngư muốn đạp cho mỗi người mấy đạp. Lại còn dám chọc tức cậu! Dù cho biết rõ chỉ là đùa vui chẳng có ý gì xấu, điều này quá đủ để Song Ngư cảm thấy bực mình. Trong khi Song Ngư nai lưng ra chạy hết bàn này lại chạy đến bàn kia thì bọn họ lại thản nhiên ngồi xem "kịch", với cái lí do là vì khách hàng ưng cậu hơn. Aha, hình như có vài người đang chọc núi lửa bùng phát thì phải!!?
Song Ngư bỗng nhìn lên đồng hồ. Hôm nay cậu làm khá nhiều thì phải. Tự dưng nghĩ đến nó, không biết về chưa nhỉ.
"Song Ngư, có cô bé đáng yêu nào tìm chú mày này!"
Tiếng của một anh chàng đồng nghiệp lớn hơn Song Ngư vài tuổi khiến người đang mải suy nghĩ vẩn vơ như cậu sực tỉnh. Chớp mắt mấy cái, đưa cái khay thức ăn định bưng sang cho một cậu bạn khác, Song Ngư có thể nhìn thấy cô bé mà anh chàng kia nói đang đứng chỗ cửa vào.
"Cậu làm gì ở đây vậy, Cự Giải?"
Khẽ giật mình một cái, đôi mắt màu nâu nhạt bắt đầu đảo liên tục vài vòng ngón trỏ lại kề sát môi một cách bối rối. Nhìn sang cậu đang nghiêng đầu nhìn mình, càng khiến Cự Giải bối rối hơn!
"À, mình... A! Mình học thêm, học thêm! Tiện thể ghé qua coi cậu xong chưa ấy mà..."
Làm sao Cự Giải có thể nói là chẳng có lớp học thêm nào vào ngày hôm nay và đến gặp Song Ngư là chủ đích của cô từ trước... Cự Giải mím chặt môi, sao tự nhiên cô cảm thấy mình cứ như một tên bám đuôi ấy!!
Khác với sự lúng túng của Cự Giải, không có bất kì sự khó xử nào hiện lên trên khuôn mặt Song Ngư, và bên trong cũng chẳng có lấy một dao động nào. Nói cậu vô tâm cũng được, nói cậu hờ hững cũng được, nhưng đôi mắt màu cafe kia hoàn toàn không chứa chút tia thoải mái nào. Dù cho Cự Giải là bạn, trong lòng cậu vẫn có một thứ cảm giác khó chịu không thôi. Cô gái này, như bao đứa con gái khác, vốn đâu hiểu được con người thật của cậu...
Nhưng, cái "mặt nạ" mà Song Ngư từ đầu đã đeo cho mình, cậu nở một nụ cười ôn nhu.
"Mình còn khá bận, nên cậu cứ về trước cũng được, không cần phải chờ làm gì!"
Vẫn nhẹ nhàng như vậy, vẫn hiền lành như vậy, nhưng lại như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào Cự Giải. Cô cảm thấy, bản thân như đang rơi xuống hố sâu vậy. Lẽ nào, là cô đang làm phiền cậu...
"Để mình chờ cậu cũng được mà! Với lại mình cũng rãnh, và về trước một mình cũng chán lắm!"
Nhìn sang Cự Giải một cái, Song Ngư mỉm cười rồi quay đi. Tuy nhiên, khi cậu quay khỏi cũng là lúc nụ cười ấm áp nhưng lại lạnh băng kia tắt ngúm, Song Ngư thở dài một cái. Cô bạn này, dù cho cậu vốn chẳng nên để tâm quá nhiều, Song Ngư thật không muốn một cô gái tốt như Cự Giải bị tổn thương, vì một thằng như cậu.
Ngồi một chỗ quan sát từng bước chạy, từng biểu hiện, từng sự thay đổi trên khuôn mặt và lời nói của Song Ngư, Cự Giải bất giác mỉm cười. Vui thật, được ngồi từ xa nhìn cậu như thế này. Dù cho bản thân Cự Giải cũng không biết liệu cô có chọn sai, nhưng cô thật sự, đã thích Song Ngư mất rồi. Ngồi như thế này, cô thậm chí nghĩ rằng có thể nhìn cậu cả ngày.
"Cô bé là gì của tên nhóc đó vậy?"
Khi Cự Giải quay sang, cô nhìn thấy chị quản lý trong bộ đồng phục nhân viên đang nhìn mình mỉm cười. Từ ngạc nhiên, cô trở nên ngại ngùng. Bàn tay Cự Giải không ngừng xua xua trong khi đôi mắt trên khuôn mặt đỏ ửng nhắm tịt lại.
"C-Chị nhầm rồi! B-Bọn em chỉ là... b-bạn cùng lớp mà thôi!!"
Chị quản lý "ồ" một tiếng, nhưng sau đó lại cười gian manh.
"Bạn cùng lớp mà ngồi đây đợi? Còn khá lâu cho đến khi thằng ôn con đó tan làm cơ mà! Hay là..."
"Ơ, e-em..."
Cô bé này đáng yêu thật!
"Đừng có bắt nạt cậu ấy nữa! Cậu ấy đã nói rồi đấy thôi, bọn em chỉ đơn thuần là bạn! Chằn tỷ đừng có làm người ta khó xử!!"
Chị quản lý không ngừng lườm nguýt Song Ngư vẫn đang chăm chỉ làm việc, miệng xì một tiếng rõ khinh thường. Tên nhóc đó sao không leo lên đầu cô luôn đi nhỉ! Nó mới vào mà toàn hỗn xược với cấp trên là quản lý cô, thật quá sức tưởng tượng mà!! Cơ bản tính tình thì tử tế hoà nhã, nhưng đôi lúc lại khiến cô muốn giết người. Mà, tên nhóc đó vừa gọi cô gái xinh đẹp là gì cơ? Chằn tỷ?!!
"Thôi, chị đi làm việc! Em ngồi đây chơi nhé!"
Nhìn theo bóng dáng chị quản lý thân thiện chạy đi, tới chỗ Song Ngư và vặn đầu cậu như thân thiết lắm, Cự Giải không nhịn được mà bật cười. Dù vậy, sự hụt hẫng và nặng trĩu trong lồng ngực mới nãy vẫn chẳng giảm được chút nào. Đôi mắt màu nhạt, vô thức nhìn theo Song Ngư.
Chỉ đơn thuần là bạn... thôi sao...
Cắn chặt môi, Cự Giải nắm chặt mép váy đến móng tay đâm xuyên vào qua vải vào da. Đau, nhưng chẳng bằng nỗi đau kì lạ mà cô đang chịu. Là Cự Giải, đã quá ảo tưởng...?
Cự Giải không hề nhận ra, đôi mắt màu cafe nhìn mình từ xa. Vẫn là sự lạnh nhạt ấy, xen lẫn vài tia khó xử, cậu lại nhanh chóng tiếp tục quay lại làm việc, dù trong lòng chính là mớ hỗn độn, khuôn mặt vẫn hoàn toàn bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra. Cậu có lẽ, không nên suy nghĩ quá nhiều.
Không một ai có thể hiểu được mình cả... con người thật của mình...!
Chợt, Cự Giải lấy lại vẻ tươi tỉnh của mình, cố dẹp đi những ý nghĩ vu vơ của mình, cô vui vẻ cười tươi
"Để em phụ mọi người nhé!"
***
"Mình về ngay đây, nhất định sẽ kịp bữa tối mà!"
Vừa tươi cười, Thiên Bình vừa trả lời điện thoại của Thiên Yết. Cái giọng kia của cô bạn thật sự có đôi phần đáng sợ, nhưng lại khiến cô không thể không phì cười. Thiên Bình dám chắc cô nàng kia đang cô đơn một mình ở kí túc cũng nên.
Bỏ điện thoại vào túi, Thiên Bình theo phản xạ kéo mũ nón của mình xuống, đồng thời sửa lại cả kính râm. Đã mệt mỏi lại còn phải hoá trang để tránh báo chí và người hâm mộ, cô đương nhiên càng thêm rã rời. Giờ thì Thiên Bình thật sự hối hận vì việc gia nhập ngành giải trí...
Bất giác nhìn theo một cặp tình nhân hạnh phúc khoác tay nhau bước đi trên đường, đôi chân Thiên Bình vô thức dừng lại, và đôi mắt đen của cô bắt đầu nhìn theo họ. Ngưỡng mộ, ganh tỵ, cô cũng chẳng biết mình đang mang thứ cảm xúc gì, và tại sao lại mang chúng. Nhưng nghĩ đến nếu họ cũng giống như đôi tình nhân kìa, Thiên Bình lại cảm thấy đau nhói.
Mình điên rồi! Ghét cậu ta, mình rõ ràng ghét cậu ta đến tận xương tuỷ!! Vậy thì... tại sao...?
Trấn an bản thân mình, Thiên Bình đưa tay kéo mũ rồi quay người bước đi. Dù cho nó có xảy ra hay không, vốn từ đầu đã chẳng liên quan gì đến cô cả. Và một lần nữa, bởi vì cậu ta là tên mà Thiên Bình ghét nhất! Ghét!!!
Khi Thiên Bình vừa định băng sang đường, trong lúc đợi tín hiệu đèn, một hình ảnh vô tình lọt vào mắt cô. Người con trai với dáng người dong dỏng cao và đôi mắt màu sẫm thoáng buồn nhìn về phía đối diện, cùng với đôi bàn tay nắm chặt lại. Cô, nhận ra cậu. Và đến khi mọi người bắt đầu sang đường, Thiên Bình lại quay người bước đến chỗ cậu.
Người con trai ấy vẫn đứng mãi một chỗ, dù cho cậu không rõ có nhận ra cô gái vừa dừng lại cạnh mình hay không. Đôi mắt màu sẫm vẫn vậy, lạnh nhạt và tinh anh, nhưng khi phản chiếu thấp thoáng những hình ảnh đó, chẳng hiểu sao lại trở nên buồn bã đến bất lực. Đôi bàn tay kia, vẫn chưa chịu nới lỏng ra.
"Mình đúng là một thằng ngốc nhỉ?"
Đôi mắt đen của Thiên Bình ngạc nhiên nhìn người con trai kia. Dường như đã biết đến cô gái đang đứng cạnh mình, cậu thậm chí còn biết cô là ai đằng sau cái lớp hoá trang kia. Dù vậy, thay vì quay sang nhìn cô, cậu lại bật cười.
Lúc này, Thiên Bình mới chuyển ánh mắt mình về phía mà cậu nãy giờ chẳng rời mắt lấy một giây. Và khi nhận ra, chính đôi mắt của cô cũng mở to. Đằng sau tấm kính của quán thức ăn bên đường bên kia, chính là hình ảnh cô gái đang vui vẻ nói chuyện cùng chàng trai. Sẽ không có chuyện gì đáng bận tâm, nếu cô không nhận ra họ là ai.
"Bảo Bình, cậu ổn chứ?"
Đáp lại ánh mắt ái ngại của Thiên Bình dành cho mình, Bảo Bình chỉ đơn thuần mỉm cười cho qua chuyện. Dù cho cười là thế, dù cho nét mặt vẫn chẳng có chút dao động lớn lao, và dù cho một biểu hiện lạ cũng không có, nhưng đôi bàn tay kia vẫn nắm chặt đến đâm vào thịt. Đôi mắt màu sẫm, đằng sau sự điềm tĩnh là sự khổ sở mà chỉ mỗi Bảo Bình có thể hiểu.
"Chết tiệt thật! Nếu đó không phải thằng Song Ngư, mình chắc chắn giành Cự Giải về! Nhưng, vì nó là bạn thân... và vì nó là Song Ngư..."
Đôi mắt ấy chợt nheo lại, đôi bàn tay dường như càng siết chặt.
"Mình sợ bản thân không đủ khả năng giành lại trái tim Cự Giải khi nó rung động vì một người con trai khác..."
Nói Bảo Bình yếu đuối cũng được, nói Bảo Bình nhu nhược cũng chẳng sao, cậu không một chút để tâm. Thậm chí, dù cho Thiên Bình có cười chê đi chăng nữa. Tuy nhiên, sự khổ sở hoà vào sự đau đớn như đang xé nát tâm can Bảo Bình, như đang đè nặng lồng ngực cậu. Nếu biết trước sẽ đau thế này, thà rằng cậu đừng bao giờ yêu sẽ tốt hơn...
Thiên Bình nhu mì và có chút nhút nhát, dù cho tính cách thật của cô có năng nổ và sôi nổi bao nhiêu đi chăng nữa, cô không phải đứa có thể nói ra chuyện mà bạn bè cố gắng giữ kín. Bảo Bình đã tin tưởng cô, Bảo Bình đã dũng cảm thú nhận và đối diện với tình cảm của mình, dù là với một người khác.
Vậy, Thiên Bình thì sao? Mãi mãi, có lẽ cô sẽ không bao giờ có đủ sức mạnh như người con trai này, người con trai bất lực nhưng lại rất đỗi mạnh mẽ.
"Về thôi! Thiên Bình, cậu có đi cùng không?"
Câu nói của Bảo Bình khiến Thiên Bình sực tỉnh. Khi cô nhận ra, cậu đã quay người và toan bước đi, nếu không phải muốn đợi cô. Dù sao, Thiên Bình cũng đang định về, và cô quyết định chạy theo Bảo Bình. Cho đến khi bước cùng cậu, đôi mắt đen của cô lại lần nữa hướng về phía mà chính đôi mắt sẫm màu lúc này cũng đang nhìn về. Thiên Bình bất giác nhìn sang cậu bạn, nhưng đáp lại cô chỉ là một sự im lặng đến sợ.
Tình yêu, đôi lúc cũng chẳng ngọt ngào gì cả...