Cuộc sống cứ vui vẻ qua mấy ngày, chỉ thấy Lê Văn Hưu ngày nào cũng tất bật, sáng đi chiều về.
Đinh lão thì vui vẻ cùng Đỗ thái thái trò truyện, lại sang nhà họ Đinh bên Phụng Thiên phủ xem việc buôn bán của con trai thứ ba là Đinh Hạo.
Bách cùng hai anh em Đinh Nhu và Đinh Đang ngày ngày dạo chơi kinh thành.
Mấy hôm nay, kinh thành và các lộ châu phủ đã rộ lên tin về giấc mơ của Chiêu Minh Vương rồi, cũng đã có thông tin về trận xúc cúc giữa Chiêu Minh xã và An Sinh xã diễn ra ở Giảng Võ Đường.
Dân chúng cũng sôi sục dần lên.
Bách chưa được thấy bóng đá thời nay bao giờ.
Muốn cùng mọi người đi tìm hiểu nên nhờ Đinh Tú dẫn đi xem.
Để nàng đồng ý, hắn cắn răng lòi ra “bảy hằng đẳng thức đáng nhớ” cho nàng nghiên cứu.
Hôm nay, Đinh Tú đưa hắn qua Giảng võ đường xem tập luyện bóng đá.
Giảng Võ đường được xây dựng vừa là nơi tập võ, huấn luyện võ quan, cũng là nơi diễn ra các hoạt động giải trí quy mô lớn của kinh thành.
Lúc này, trên bãi đất rộng.
Bách thấy có vài sân xúc cúc được xây dựng.
Cầu môn được đặt ở vị trí trung tâm sân.
Cầu môn được dựng bằng 2 que tre, được đan lưới ở phía sau.
Hai đội sẽ đứng ở 2 bên của cầu môn.
Các thành viên của mỗi đội đều phải sử dụng nhiều tư thế khác nhau để dẫn bóng vào cầu môn.
Trông chán không tả được.
Đang thất vọng thì Đinh Tú dẫn Bách sang chỗ khác, thì ra xúc cúc có nhiều loại khác nhau.
Riêng cuốn “Xúc cúc đồ phổ” đã ghi chép có 41 loại xúc cúc.
Loại thi đấu đối kháng ở bên trong, sân tương tự như thời hiện đại, chỉ là cầu môn nhỏ hơn, lại hình tròn và treo lơ lửng, bóng là loại bóng da nhồi vải.
Mỗi đội chơi có 6 người, không có thủ môn mà chỉ có cầu thủ.
Đội nào đá vào nhiều hơn là thắng.
Phải vậy chứ! Hắn thầm reo lên, ở thời trước hắn có chơi bóng đá, nhưng chả giỏi giang gì.
Chỉ đủ vui cùng chúng bạn thôi.
Tuy nhiên, bóng đá ở Việt Nam là môn thể thao quốc dân, ai ai cũng ưa thích nên nhìn thấy dân đá bóng là ghiền.
Trên sân đang có hai đội, đều cởi trần, một đội cuốn khăn đỏ, một đội cuốn khăn xanh, đều đi chân đất đá.
Hắn nhìn mà ê hết răng, chẳng phải đá vào quả bóng kia sẽ gãy hết móng chân sao?
Đinh Tú dẫn hắn đến, nhăn mũi nhìn lũ nam nhân phía dưới, dắt tay Đinh Đang đang tò mò nói:
- Ta đưa Đinh Đang sang Văn đàn, các ngươi ở lại đây xem.
Khi về cứ tự tiện, không phải chờ nhau làm gì.
Thì ra cô nàng này qua cầu rút ván.
Bách cũng Đinh Nhu đang háo hức nên cũng đồng ý.
Hai người tiến gần lại sân xúc cúc, hai đội đang thi đấu say sưa trên sân đất.
Càng đến gần Bách càng lồi con mắt.
CMN cái gì đây? Thể dục dưỡng sinh à? Hai bên đang tâng bóng như thái cực quyền, tránh va chạm hết mức có thế.
Chủ yếu hất bóng, tâng bóng, dẫn bóng đến cầu môn để sút.
Động tác rất hoa mỹ, có thể nói là không có nhiều đối kháng.
Bên phòng thủ cũng hời hợt, chỉ làm lấy lệ.
Hắn quay sang Đinh Nhu hỏi:
- Xúc cúc là chơi thế kia à.
- Đúng rồi! Ta nghe nói Xúc cúc là môn chúng ta học từ người Tống.
Lúc đầu chỉ có văn nhân chơi, lấy cái đẹp trong tư thế làm chuẩn.
Sau rồi mới có môn đối kháng hai đội.
Tuy thế cũng lấy kỹ thuật làm đầu.
Nghe nói bên nhà Tống, Cao thái uý khi xưa có tuyệt chiêu “Vô ảnh cước” cực kỳ ảo diệu.
Khi tung ra thì vô ảnh vô tung, xưa này chưa ai làm được.
- Ôi! Chơi bóng thế thì có gì vui.
“Vô ảnh cước” cái con mẹ gì? Không thấy mấy tay biểu diễn bóng đá đường phố sao.
Trông thì đẹp mắt nhưng thả vào sân bóng chuyên nghiệp chả phải như “chó xem tát ao” hay sao? Ngươi có hiểu không, bóng đá phải là môn đối kháng, chi li chiến thuật, so kè thể lực mới hưng phấn.
Trời ơi đau lòng quá.
Hôm nào ta dạy ngươi chơi bóng, hay hơn nhiều.
Nhưng quả bóng kia cần cải tiến, đá quả bóng này khả năng cao sẽ bị chấn thương.
- Nói gì vậy, đây là môn hay nhất đương đại.
Ta nghe nói Yết Kiêu và Dã Tượng hiện nay chính là hai người chơi xúc cúc giỏi nhất.
Ai cũng có tuyệt chiêu riêng, người Kinh Thành chỉ nghe đến trận đấu có hai người này là đi xem chật như nêm cối.
Ngươi có biết tỷ lệ đội An Sinh xã thắng chỉ là 3 thường 1.
Còn Chiêu Minh xã thì bỏ 1 thường 2.
Đủ biết đội An Sinh xã nắm lợi thế dường nào.
- Ơ!CMN cá cược.
Thời này đã có cá cược rồi sao.
- Sao lại không! Phủ Phụng Thiên có mấy đổ trường đều cho phép cược xúc cúc đấy.
- Đi!Chúng ta đến đổ trường, không xem xúc cúc nữa.
- Chẳng phải ngươi háo hức xem lắm sao.
Sao lại đến đổ trường?
- Cái này có gì đáng xem? Đi thôi!
- Ngươi ngốc vậy, mấy đổ trường kia đều có chi nhánh ở đây.
Phục vụ người ta cá cược thì phải ở gần Giảng Võ Trường chứ.
- Ái da! Vậy đi xem họ làm ăn thế nào.
Bách cùng Đinh Nhu đi ra ngoài, thấy bên cạnh có mấy dãy nhà nhỏ, có lẽ chỉ dựng tạm ở gần công vào Giảng võ trường.
Lúc này bên ngoài mấy nhà đang dựng các tấm bảng nhỏ, trên dán giấy ghi rõ tỷ lệ cược.
Đúng như Đinh Nhu nói: An Sinh xã thắng chỉ là 3 thường 1.
Còn Chiêu Minh xã thì bỏ 1 thường 2.
Bách le ve lại hỏi tên nhân viên đang đứng trong một quầy:
- Huynh đài cho hỏi còn có cách cược gì khác không?
Tên nhân viên thấy Bách và Đinh Nhu tuy nhỏ tuổi, nhưng gương mặt sáng sủa, ăn mặc sạch sẽ, biết là con nhà có tiền nên đáp lại:
- Chú em không thấy trên bảng viết rõ An Sinh xã thắng 3 thường 1, Chiêu Minh xã thì bỏ 1 thường 2 sao.
Còn có cách cược gì khác nữa?
- Vậy An Sinh Xã chấp mấy trái?
- Chấp mấy trái? Là sao?
- Là nếu ta biết trước An Sinh Xã sẽ thắng cách biệt 3 bàn, muốn cược họ thắng như vậy, hoặc giả ta biết Chiêu Minh Xã thua nhưng chỉ thua cùng lắm 1 bàn, muốn ra tiền cược, các ngươi không có cách chơi này sao?
- Chưa nghe thấy có cách chơi này.
- Các nhà khác cũng không có?
- Đổ trường Lục Tứ của ta là đổ trường lớn nhất kinh thành còn không có các nhà khác làm sao có được.
- Vậy cảm ơn đại ca.
Bách quan sát một hồi các nhà khác thì đúng như tên nhân viên nói, chỉ có mỗi một cách chơi.
Hẳn nảy ra ý định kiếm lợi trong đầu, bèn quay lại nói với Đinh Nhu:
- Quay lại Đinh gia, ta có chuyện muốn nói với Đinh lão.