Đơn Xin Ly Hôn

Chương 79: Quà Của Bà Nội






Nơi bà nội ở là một khu biệt thự kiểu cổ, các toà nhà đều độc lập, khoảng cách mỗi tòa nhà khá xa, tòa nhà gần nhất cách đó hơn một km.

Tuy nhiên, môi trường rất tốt, những chiếc lá vàng héo trải dài trên mặt đất giống như một cuộn giấy.Thời tiết vốn đã hơi lạnh, Trình Cẩn vừa bước xuống xe liền rùng mình một cái, sau đó vội vàng ôm hai hộp quà bấm chuông cửa.

Một lúc sau, trên màn hình điện tử trước cửa nhìn thấy mặt bà nội, vội vàng mỉm cười, “Bà nội, là cháu.”Cánh cửa sắt được mở ra, Trình Cẩn phải đi mất mấy phút mới vào trong nhà.

Nhà bà nội diện tích rất rộng, được coi là nhà cổ của Lục gia, tổng cộng đã qua 4 đời, có lẽ đã được sửa sang lại, vì vậy nhìn từ bên ngoài không có vẻ gì cũ kỹ.Nhưng ngay khi bước vào, liền có thể cảm nhận được bầu không khí cổ xưa.So với đồ nội thất làm bằng vật liệu mới, bà nội có vẻ thích đồ nội thất làm bằng gỗ hơn, chúng đều được sơn màu đỏ sẫm.

Trong nhà, hướng Đông Nam có đặt bàn thờ Phật, bên trong có tượng của Quan Âm Bồ Tát.


Trình Cẩn không tin bất kỳ tôn giáo nào, thậm chí còn cho rằng những thứ này rất huyễn hoặc, nhưng sau khi hiểu chuyện, cậu đối với các vị thần sùng kính, đặc biệt là những vị thần mà bà nội tôn thờ.

Vì vậy, sau khi bước vào, đầu tiên là học động tác thường ngày của bà nội, chắp tay vái lạy tượng thần, sau đó nói: “Bà nội, sức khoẻ của bà gần đây vẫn tốt chứ?”“Không tệ.” Vẻ mặt bà nội bình thản, khẩu khí không nóng nhưng cũng lạnh, “Cậu tại sao đột nhiên lại đến đây?”“Ah, chính là đưa cho bà một ít đồ.” Mặc dù đã hòa giải, nhưng Trình Cẩn vẫn không quen ở một mình với bà nội quá lâu, vì vậy cậu vội vàng mở những thứ mình mang theo.

“Đây là bánh quy và một phần bánh ngọt cháu tự nướng, đây là chiếc khăn choàng cháu đan cho bà, bà đi ra ngoài đắp cái này tương đối ấm.

Còn có cái này…” Trình Cẩn cuối cùng cũng trịnh trọng mở chiếc hộp đựng viên dạ minh châu ra, rồi đưa đến trước mặt bà nội, “Đây là thứ mà Lục Đào muốn tặng cho bà, anh ấy tạm thời không có thời gian đến, vì vậy cháu giúp anh ấy mang sang.”“Lục Đào đưa cho tôi?” Bà nội vươn tay từ trong hộp lấy ra viên dạ minh châu, cẩn thận xem, tự hỏi: “Lục Đào tặng tôi thứ này để làm gì? Hào nhoáng bên ngoài, một chút lợi ích cũng không có, cho dù dùng để làm nguồn sáng cũng không đủ.

Tiểu Đào có lẽ là biết tôi không thích những thứ như thế này chứ.” Bà nhìn Trình Cẩn, vẻ nghi ngờ," Đây thực sự là thứ mà nó muốn đưa cho tôi? "Trình Cẩn bị lời nói của bà làm cho sửng sốt, gật gật đầu “Đúng vậy, anh ấy nói vậy, đây là di sản…” Vốn dĩ cậu muốn lặp lại những gì Lục Đào đã nói lần trước, nhưng cậu căn bản không có năng lực ghi nhớ, chỉ có thể đại khái, “Anh ấy nói đây là khoáng thạch đào được từ tinh cầu Thuỷ bộ.

Nó rất quý, nhưng vì không có giá trị nghiên cứu nên sau đó được bán đấu giá.

"“Vì không có giá trị nghiên cứu, nên không phải thứ mà nó muốn đưa cho tôi.” Bà nói với vẻ mặt cương nghị và đầy ẩn ý: “Tôi biết cậu đối với tôi lương tâm cắn rứt, nhưng không cần phải mượn tên của nó để lấy lòng tôi, mặc dù giá của thứ này rất đắt nhưng tôi sẽ không thích nó.”"A ...!cháu không phải ..." Trình Cẩn đỏ mặt, nhất thời không biết làm thế nào để chứng minh mình vô tội.Bà nội nói: "Cái này xem ra giống với thứ cậu sẽ thích, nếu thật sự là nó mua, có lẽ là tặng cho cậu đi?”"Làm sao có khả năng ..." Không phải Trình Cẩn không nghĩ tới mức này, mà là bị đối phương đích thân phủ nhận, đương nhiên sẽ không nghĩ theo hướng này nữa.

Nhưng thấy bà nội thực sự không thích, chỉ có thể lại tiếp tục cất vào hộp, “Vậy cháu cầm về, hỏi lại Lục Đào…”Người máy nhỏ mang trà đến, Trình Cẩn uống một hơi cạn sạch, để tránh bầu không khí quá căng cứng, cậu cố gắng tìm chủ đề để hỏi: “Trời lạnh rồi? Bà nội chắc rất ít khi ra ngoài phải không? Bà ở nhà làm gì vậy?”“Làm việc.”“Ah? Bà vẫn còn có thể làm việc?”Bà nhàn nhạt nhìn, "Nói đúng ra, tôi vẫn chưa đến tuổi hoàn toàn nghỉ hưu, vì vậy vẫn cần phải làm việc.

Làm sao? Coi thường tôi?”Trình Cẩn nhanh chóng lắc đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn và vô tội.Bà nội bấm nút trên xe lăn, nói: “Cậu đến đây, tôi dẫn cậu đi xem.”Trình Cẩn có chút kinh ngạc, cậu không thường xuyên đến ngôi nhà này, lúc mới đầu được phép vào cửa là tốt rồi, cho dù sau này quan hệ có dịu đi một chút, nơi cậu đến thăm cũng chỉ là phòng khách, chưa bao giờ tham quan môi trường bên trong ngôi nhà.Không nghĩ đến, trước khi rời đi, cậu lại có cơ hội như vậy.Xe lăn thông minh dù đi đâu đều rất tiện lợi, ngay cả khi đi lên cầu thang cũng ổn định.

Trình Cẩn nhận thấy có một số dụng cụ trong phòng khách trên tầng hai không phù hợp với trang trí bên trong, cậu nhịn không được hỏi: “Bà nội, những thứ đó là cái gì?”Bà nội nói: "Dụng cụ hỗ trợ tôi phục hồi chức năng."Trình Cẩn nghe nhưng lời này, tim đập một cách kịch liệt, “Phục hồi?”"Ừm."Trình Cẩn lộ ra biểu cảm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, “Bà có cơ hội để lại một lần nữa đứng lên?’Vẻ mặt của bà vẫn rất bình tĩnh, nói: “Dù sao cũng cần thử, nói không chừng có thể.” Lại nói: “Đi với tôi.”“Dạ.” Trình Cẩn trong lòng cảm thấy kích động, mang trong lòng sự áy này đối với bà, chính vì sự tuỳ hứng ban đầu của bản thân, là “hung thủ” khiến bà không đi lại được, nếu như bà có thể bình phục, gánh nặng của bản thân cũng có thể buông bỏ rồi.Xe lăn của bà nội lướt rất chậm, Trình Cẩn có thể nhìn rõ các phòng.

Trên lầu hai có rất nhiều phòng, hầu hết đều không đóng cửa, Trình Cẩn mặc dù chỉ liếc mắt qua cũng có thể xem được đại khái.


Nhưng những phòng ở đây xem ra đã lâu không có người ở, một số đồ đạc được phủ một lớp vải chống bụi.

Đến trước một căn phòng đóng chặt cửa, bà đột nhiên nói: "Đây là phòng của con trai tôi và người bạn đời của nó."“Ah?’ Trình Cẩn lúc mới đầu vẫn chưa quay lại, sau đó rất nhanh liền nhận ra, “Đây là phòng của cha mẹ Lục Đào?”Bà nội khẽ "ừm" một tiếng, nói: "Cậu mở cửa đi, vừa hay tôi cũng muốn vào xem một chút."Điều này có nghĩa là cậu cũng có thể vào xem?Trình Cẩn giữ tay nắm cửa, cẩn thận vặn, căn phòng được mở ra, nó giống như mở ra một ký ức bụi bặm nào đó.

Trình Cẩn chưa bao giờ gặp cha mẹ của Lục Đào, chỉ biết khi Lục Đào được 10 tuổi thì bọn họ mất, vì một sự cố máy bay, chết trên một tinh cầu xa lạ.Phòng ngủ không tính là quá rộng rãi, đồ đạc cũng không có bọc vải chống bụi, giường và bàn làm việc vẫn được trưng bày, nhưng không có dấu vết được sử dụng.

Trình Cẩn không kìm được sự tò mò, cậu đi theo bà đến một dãy tủ đựng đồ, trên đó có một số album ảnh và huy chương.Lúc nhìn vào một bức ảnh trong số đó, Trình Cẩn nói: “Đây là…ảnh gia đình ba người?” Cậu rất nhanh khẳng định, bởi vì nhìn thấy Lục Đào trẻ hơn mấy tuổi, và một người đàn ông trông rất giống chồng cậu bây giờ.Lúc xem rõ mặt Lục Đào, Trình Cẩn không khỏi thốt lên: "Thật đáng yêu!"Lục Đào trong bức ảnh thực sự rất đáng yêu, xem ra chỉ mới sáu, bảy tuổi.

Đôi mắt của anh tròn hơn một chút so với bây giờ, cắt một kiểu tóc khiến cho khuôn mặt của anh cũng trở lên tròn hơn, quần soóc có dây và giày da đen mang đến một cảm giác rất đáng yêu, Trình Cẩn hận không thể trực tiếp hôn lên bức ảnh.Nhìn Tiểu Đào một lúc lâu, ánh mắt của Trình Cẩn rơi trên khuôn mặt của hai người trong bức ảnh, có chút kinh ngạc, “Mẹ của Lục Đào…cũng là “giống cái mới” ạ?”Bà nội nói: "Đúng vậy, không chỉ thế, cậu ta không phải là người của tinh cầu Đế chế.”“Ah?” Lần này Trình Cẩn hoàn toàn bất ngờ.

Người dân của tinh cầu Đế chế đương nhiên có thể kết hôn với người ngoài tinh cầu, nhưng sau khi kết hôn không phải là đối phương có thể trở thành người ở đây, mà đòi hỏi thủ tục và tiền bạc rất phức tạp mới có thể, nếu không đạt tiêu chuẩn thì dù sinh con cũng không được “nhập tịch”, ngay cả đứa còn cũng cần một số tiêu chuẩn đặc thù mới có thể gia nhập vào cuộc sống của tinh cầu Đế chế.Có thể nói, con người trên hành tinh này là "quý tộc" và "tầng lớp thượng lưu" của cả nhân loại, vì vậy điều kiện để sống ở đây rất khắt khe, hiện tại cho dù tỷ lệ sinh có giảm dần theo từng năm, cũng không muốn hạ thấp tiêu chuẩn về kế hoạch tuyển dụng nhân tài và điều kiện cư trú.Mà hầu hết con người trên tinh cầu Đế chế cũng tự cho mình là thượng đẳng, vì vậy rất ít người lựa chọn kết hôn với cư dân của tinh cầu khác, mặc dù có rất nhiều quan chức cấp cao và quý tộc nuôi tình nhân bên ngoài.Trình Cẩn nói: “Đến cuối cùng cũng không có nhập tịch sao?”“Không có, gia đình chúng tôi không có đủ tiền và quyền lực.

Hai chúng nó để tiết kiệm đủ giá trị cống hiến, vì vậy đã nhận một công việc nguy hiểm và không bao giờ quay trở lại.” Giọng điệu của bà nội không hề bi thương, chỉ là trong ánh mắt lộ ra sự hoài niệm tới người con đã mất và người bạn đời của nó.

“Để bù đắp, Tiểu Đào có quyền cư trú vĩnh viễn ở đây.

Trước đây nó cùng với mẹ chỉ được phép ở đây sáu tháng trong một năm.

""Hóa ra là như thế này ..." Trình Cẩn cảm thấy đau lòng không nói nên lời, nhất là khi nhìn thấy Tiểu Lục Đào trong bức ảnh đang được cha mẹ bế.

Mẹ cậu mất sớm, nhưng cậu được cha và anh trai cưng chiều, cùng với khối tài sản kếch xù của gia tộc, có thể nói không hề chịu bất cứ thiệt thòi nào, nhưng Lục Đào,…Khi nước mắt của Trình Cẩn sắp trào ra, bà nội liền nói: “Đi thôi”“Được…cháu, cháu đẩy bà.” Trình Cẩn đẩy bà nội ra ngoài, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó tò mò nhìn sang phòng bên cạnh, nhịn không được hỏi: “Ở bên trong…là phòng của Lục Đào sao?”“Đúng, nhưng nếu không có sự cho phép của nó, tôi không thể cho cậu vào."“Ah, không sao.” Trình Cẩn chịu đựng sự mất mát trong lòng, đẩy bà tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng cũng đến phòng làm việc của bà nội.


Cửa ở đây cũng không khóa, Trình Cẩn vẫn còn đứng ở cửa, liền bị sự bày biện bên trong làm cho kinh ngạc, “Rất nhiều sách ah…”Nó trông giống như một ngôi nhà cao năm mét, với những giá sách cao từ sàn đến trần nhà, chất đầy sách.

Trên bàn làm việc rộng lớn, còn bày rất nhiều máy móc nhỏ, cậu không dám động vào những thứ này, chỉ dám nhìn bằng mắt, sau đó xấu hổ phát hiện rất nhiều bìa sách cậu thậm chí còn đọc không hiểu.Bà nội dường như nhìn ra những gì cậu đang nghĩ, bình thản nói: “Cậu không cần phải cảm thấy xấu hổ.

Cậu ngay cả cấp ba còn chưa tốt nghiệp, không hiểu là chuyện bình thường.”Trình Cẩn chột dạ nói: “Cháu…là cháu quá ngốc rồi…”Bà không chế cười cậu, chỉ nói: “Tôi hiện đang sửa một số cuốn sách cổ, trong đó có một quyển, cảm thấy cậu có thể sẽ hứng thú, vì vậy in cho cậu một bản.

Cậu có muốn không?” Nói rồi, từ trên kệ rút ra một quyển sách, đưa cho Trình Cẩn.Trình Cẩn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, kính cẩn nhận lấy cuốn sách, vẫn còn có chút khó tin, “Bà nội, thật sự…cho cháu sao?”“Ừm, cậu nếu không có hứng thứ, không nhận cũng được.”“Có hứng thú, có hứng thú! Tuyệt đối có hứng thú!” Trình Cẩn không biết nội dung cuốn sách là gì.

Bởi vì là bản photocopy, bìa trống, có điều cho dù đó là sách trên trời cậu cũng sẽ nhận, hơn nữa sẽ cố gắng gắm nhấm nội dung bên trong, dù sao đây là món quà duy nhất mà bà tặng cho cậu.Nhưng khi mở sách ra, ngay lập tức bị nội dung bên trong hấp dẫn, hai mắt sáng lên, giọng điệu đầy vui mừng chân thành, “Đây là…hình mẫu dệt hoa?”“Đúng, từ tàn tích của một tinh cầu nào đó lấy được.

Tôi đã khôi phục nó.

Bản gốc đã được gửi đến bảo tàng để bảo vệ, hỏi qua bản photocopy có thể truyền ra bên ngoài, liền nghĩ đến cậu.” Bà nội vẻ mặt bình tĩnh," Cậu không phải thích đan dệt sao? Xem hiểu không?”Trình Cẩn gật mạnh, “Xem hiểu! Wow, cách đan này cháu lần trước đã không học được ở trên tinh cầu Nhật Chiếu! Loại này cũng rất đẹp…thật tuyệt….” Trình Cẩn càng xem càng thích thú, cậu trước kia không thích xem sách, nhưng kể từ khi bắt buộc phải làm việc cậu bắt đầu từ “vì kiếm tiền lên nỗ lực may quần áo” thành “rất muốn may những bộ quần áo đẹp”.

Đối với việc may và cũng bắt đầu nghiên cứu và sáng tạo riêng.Có thể nói, món quà này của bà quả thật chạm đến đáy lòng của cậu.Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của cậu, mắt bà nội hiện lên ý cười, nhưng rất nhanh thay bằng vẻ nghiêm túc, nói: “Vậy thì cầm về đi, tôi cũng nên tiếp tục làm việc rồi.”“Ah, được, được ạ.” Trình Cẩn ôm sách vào trong lòng, lại cúi đầu cảm ơn, “Cảm ơn bà” Cậu nhìn người bà trước mặt, trong lòng chợt dâng lên một nỗi buồn chia xa, “Vậy bà chú ý sức khoẻ, tập luyện cũng cần vừa phải, hy vọng bà có thể sớm ngày bình phục.”“Biết rồi.”“Vậy cháu…đi đây.”.