Đơn Xin Ly Hôn

Chương 124: Phiên ngoại 8: Em muốn ăn anh (Anh trai) H




Lại một lần nữa Mã Lưu bừng tỉnh vì bị đông lạnh.

Chuyện là chính phủ cũng có cung cấp cho bộ lạc Sear một khoản phí riêng, còn nguyện ý cung cấp máy sưởi cho họ, nhưng người của bộ lạc Sear lại từ chối, họ đã quen sống trong căn nhà băng nguyên thủy rồi, một cuộc sống thuần túy gần gũi với thiên nhiên, thế cho nên thứ dùng để sưởi ấm nơi trừ củi khô, phân ngựa ra thì chỉ còn hai bàn tay trắng.

Mã Lưu bò dậy trong cơ run rẩy kịch liệt, trên người còn đang được bọc bởi miếng da thú kia, hắn hơi hoảng hốt trong giây lát rồi mới sờ soạng xung quanh tìm mắt kính đeo lên, sau đó mới nhớ tới Trình Húc và Ngạn Thất vẫn còn ở đây.

Hắn vội vàng quay đầu nhìn qua, mới phát hiện trên đống cỏ khô kia hai người nọ trông như dính thành một cục vào nhau, hai miếng da thú bọc kín họ đến nổi chẳng thể thấy mặt.

Điểm duy nhất có thể xác định được, đó là họ đang ôm nhau, ngủ như vậy thì chắc chắn rất là ấm đó.

Trong lòng hắn cảm thấy khá là hâm mộ, Mã Lưu run cầm cập một hồi mới bắt đầu mang giày đứng lên, lúc đang định gõ nhẹ cửa sổ để xin ra ngoài đi vệ sinh, bỗng cửa mở ra, người đàn ông ấy quen thuộc ấy đã đứng trước cửa.

Mã Lưu và người đó nhìn nhau một cái, đối phương nói: "Ngựa nhỏ ổn rồi, hôm nay cần phải uống thuốc."

Mã Lưu ngẩn người, mất một lúc lâu mới phản ứng lại: "Hả, ổn rồi à?"

Người đàn ông ấy gật nhẹ đầu.

Chuyện chú ngựa nhỏ đã thoát khỏi tử thần không chỉ là tin tốt với nhóm người Mã Lưu, mà còn là với cả bộ lạc Sear.

Lúc Ngạn Thất tới tiêm thuốc cho ngựa nhỏ, ánh mắt của những dân cư xung quanh không còn mang theo hoài nghi hay bất mãn nữa mà là thứ cảm xúc tựa như "Khâm phục".

Ngựa nhỏ suýt chết đã ngừng nôn máu, không những thế mà bé còn có thể ăn được một ít, tiếng kêu cũng vang hơn ngày hôm qua một chút, cụ già lớn tuổi nhất cũng vui sướng tuyên bố: "Nó sống lại rồi!"

Trong ngày hôm nay, ba người Trình Húc cũng đã được đổi chỗ ở mới, đó là hai căn phòng có giường ngủ và thiết bị sưởi ấm.

Nói là thiết bị sưởi ấm, bất quá cũng chỉ là một góc để nhóm lửa giữa phòng mà thôi, nhưng cũng ấm hơn chỗ cũ rất nhiều rồi, chỉ riêng Ngạn Thất, sau khi hắn biết được thứ dùng để đốt chính là phân ngựa, ghét bỏ vẽ hết lên trên mặt.

Trình Húc nhìn hắn một cái, nói: "Nếu cậu chê khó ngửi thì có thể lên phi thuyền ngủ."

Ngạn Thất liền nói: "Em không đi! Em không chê!"

Rồi bước đến nắm lấy tay anh: "Đợi sau khi con ngựa nhỏ kia hoàn toàn bình phục, anh có thể hỏi họ về chuyện muốn thuê họ làm, chắc là tìm cái người kia để nói đúng chứ? Người đó tên là Ngải Phổ nhỉ?"

Sau khi bọn họ đến nơi này, Ngải Phổ chính là người đàn ông đầu tiên nói chuyện với họ.

Trải qua một khoảng thời gian không dài, họ đã biết được thanh niên đó chính là tộc trưởng đời sau của bộ lạc Sear, lời nói của người đó rất có quyền uy tại nơi này.

"Ừ."

Ngạn Thất cúi người tiến sát lại nhìn anh, lông mi của hắn rất dài, khi chớp mắt nhìn giống như một cái bàn chải nhỏ dày: "Cho nên em có được tính là có công giúp đỡ không?"

Trình Húc nói: "Có."

Ngạn Thất cười đến cong mắt: "Vậy thì anh Húc, anh thưởng cho em đi."

Hắn ngẩng mặt, dáng vẻ rất ngây thơ trong sáng, môi hơi vểnh lên.

Không thể không nói, diện mạo của hắn đúng là một cú đấm lớn cho đời, lớn lên quá mức khôi ngô tuấn tú, nếu như bỏ qua cái tính nết táo bạo kia thì riêng vẻ này có lẽ cũng đủ để biến hắn thành một người đàn ông tốt rồi.

Trình Húc biết bản thân anh nên thuận theo ý hắn để dỗ dành, chỉ cần hôn lên môi của hắn một cái, cũng đã đủ để hắn vui vẻ cả ngày, khi hắn muốn nhiều hơn, anh cũng đã cho hắn không biết bao nhiêu là lần, rồi lại cứ thế mà thuận theo hắn, không biết là vì cái gì mà anh lại không muốn làm như vậy.



Anh nhìn chằm chằm Ngạn Thất, nhiệt độ nơi đáy mắt như đóng băng, câu từ lạnh lẽo phun ra từ miệng anh: "Ngạn Thất, diễn đủ chưa?"

Ngạn Thất ngẩn ra, có hoảng loạn trong nháy mắt, nhưng rất nhanh hắn lại khôi phục như thường, chậm rãi đứng thẳng lên: "Anh Húc, anh có ý gì vậy?"

"Tôi không muốn chơi trò chơi trái tim yêu đương với cậu nữa, Ngạn Thất."

Trình Húc nhìn chằm chằm hắn:

"Cậu đã đụng đến giới hạn của tôi, tôi chỉ muốn cách cậu thật xa. Lúc đó ký hợp đồng một năm, tôi cũng đã ở cạnh cậu một năm, chuyện giữa chúng ta đã xong xuôi hết cả rồi, tôi không hề thiếu hay nợ cậu thứ gì. Ngược lại là cậu, cậu đã tổn thương tôi, đi kèm theo nó là những lời nhục mạ, cậu nghĩ rằng chỉ cần cậu quỳ xuống một chút, hoặc là nhẹ nhàng bâng quơ nói lời xin lỗi một cách dễ dàng là tôi có thể tha thứ cho cậu sao?"


Bàn tay đang nắm lấy cổ tay anh dùng sức lớn, Trình Húc cảm nhận sự đau đớn này nhưng trong lòng anh lại mang theo một chút sảng khoái.

Xé rách ra đi, lột bỏ cái mặt nạ giả tạo của cậu ra, mau bộc lộ bản tính thật thêm lần nữa đi! Cho dù là vũ nhục cũng tốt thôi, hay là bạo lực cũng ổn, so với thế này còn tốt hơn nhiều.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sợ bản thân mình sẽ mềm lòng.

Biết rõ hắn chỉ đang ngụy trang, nhưng nhìn nhiều rồi, thì kết cục cũng vẫn mãi là anh mềm lòng.

Vẻ mặt của Ngạn Thất đúng thật là đang nứt ra từng chút một, một hồi sau, hắn đã khôi phục lại biểu cảm như sắp nổi trận lôi đình của quá khứ, cực kỳ đáng sợ.

Hắn căng mắt nhìn chằm chằm Trình Húc, đột nhiên khóe miệng hơi nhếch lên, giọng nói mang theo ý cười mất tự nhiên, nói: "Thì ra là anh đã nhìn thấu rồi à, việc em đang nhẫn nhịn ấy."

Trình Húc đã chuẩn bị tốt để đón nhận bão táp mưa sa.

"Đúng vậy, đúng là em đang nhẫn nhịn đấy. Anh Húc, anh có biết không? Khi em biết tin anh ở chỗ này, khi em nhìn thấy anh xuất hiện ở trước mặt em một lần nữa, em chỉ muốn giữ lấy anh, hung hăng ôm chặt lấy anh, sau đó bắt anh về, nhốt anh vào trong lồng giam của em, dù có dùng cách gì cũng được!"

Ngạn Thất cười trông thật dữ tợn, nhưng lại không có vẻ tà ác, chỉ là làm người khác có cảm giác hắn thật điên cuồng: "Có trời mới biết em đã phải tốn bao nhiêu ý chí chỉ để nhịn xuống cái cảm giác muốn giam anh cạnh bên em, em nhịn hơn một tháng rồi anh, mỗi ngày, mỗi ngày, em chỉ có thể lén lút theo dõi anh, dùng ống nhòm để nhìn anh, tất cả các hành vi phạm pháp em cũng đã từng nghĩ tới, nhưng em chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi, bởi vì em biết rõ, thứ em muốn là trái tim của anh, chứ không phải là cơ thể của anh!"

Lời nói nóng nảy cùng với ánh nhìn như muốn nhìn xuyên thủng anh khiến sau lưng anh run lạnh, Trình Húc nói:

"Vì thế nên cậu mới chẳng thay đổi chút gì cả!"

"Có thay đổi."

Đột nhiên Ngạn Thất nở một nụ cười nhẹ: "Vì anh trốn đi, khiến em ý thức được em không thể rời khỏi anh. Cho nên lần này cho dù có phải dùng bất cứ giá nào, em tuyệt đối cũng sẽ không buông tha anh đâu!"

Cuối cùng hắn cũng đã buông xuống mọi ràng buộc, để cho bản thân ôm lấy Trình Húc, áp anh lên giường, vừa hôn anh, vừa điên cuồng xé rách quần áo của anh.

Trình Húc không thể ngờ được hắn sẽ trực tiếp làm tới bước này, có chút tức muốn hộc máu nói: "Ngạn Thất! Cậu buông tay ra mau!"

Ngạn Thất khẽ cười, hôn xuống đôi môi đỏ mọng của anh, nỉ non nói: "Sao em có thể buông tay nhỉ?"


Lại nói: "Anh Húc, anh thật sai rồi, nếu vừa rồi anh chịu diễn với em, em sẽ ngoan ngoãn tiếp tục diễn, tuyệt đối sẽ không chạm vào anh nếu như anh không muốn. Nhưng giờ thì......"

Hắn nhìn chằm chằm Trình Húc, đôi mắt tràn đầy dục vọng: "Em chỉ muốn làm anh thôi!"

Nói về sức lực, Trình Húc chắc chắn không phải là đối thủ của Ngạn Thất rồi, hai tay anh bị kiềm chặt, Ngạn Thất trực tiếp kéo chiếc áo len của anh lên đến cổ, trói buộc hai cánh tay anh lại, rồi kéo quần anh xuống, thân hình mảnh khảnh trắng nõn lộ ra trong tiết trời lạnh giá.

Cả người Trình Húc run run, đầu vú xinh đẹp tiếp xúc với khí lạnh dựng thẳng lên, thu hút ánh mắt của Ngạn Thất.

Nam nhân cúi đầu, vươn đầu lưỡi liếm lên đầu vú của anh.



Nơi vốn dĩ không nên nhận được khoái cảm, lại bị đùa giỡn trong vòng một năm mà trở nên mẫn cảm, cơ thể đã gần năm tháng không phát tiết, dưới sự khiêu khích của Ngạn Thất mà nổi lên phản ứng, gậy thịt đang ngủ đông ở giữa hai chân chậm rãi đứng thẳng, dựng thành một cây thẳng tắp, sau khi bị bàn tay to xoa nắn trên dưới vài cái, giọng của Trình Húc cũng thay đổi.

"Có phải anh Húc cũng rất muốn em hay không?"

Ngạn Thất không hề bỏ qua sự thay đổi từ anh, trong lúc vui sướng, hắn càng dùng sức khiêu khích phần thân ở bên dưới hơn.

Trình Húc kháng cự cũng như không có sức, có lẽ là vì đang kiêng kỵ Mã Lưu ở cách vách, không muốn làm ồn để rồi bị người khác nghe được.

Điều này giúp cho việc Ngạn Thất âu yếm anh dễ dàng hơn, hắn cúi đầu xuống hôn lên quy đầu của Trình Húc một cái, sau đó vươn đầu lưỡi thật dài rồi liếm mạnh, Trình Húc nhịn không nổi nữa, anh rên thành tiếng.

Khi chất lỏng lành lạnh được bôi lên cửa huyệt của anh, Trình Húc kinh hoảng: "Cậu bôi cái gì vào vậy?"

Ngạn Thất cầm lọ lắc lắc ở trước mặt anh: "Em có mang theo gel bôi trơn."

Gương mặt của Trình Húc vừa trắng vừa đỏ: "Cậu......"

"Khi ở bên cạnh anh thì đây chính là nhu yếu phẩm mà." Ngạn Thất cười nham hiểm: "Dù sao thì anh Húc cũng không phải là phụ nữ mà mông nhỏ lại tham ăn, nhưng nó không tự động chảy nước đâu."

Trình Húc muốn đá hắn một cái, nhưng chân còn chưa nâng lên, đã bị Ngạn Thất chặn lại, nam nhân đột nhiên mở miệng ra ngậm lấy gậy thịt của anh, Trình Húc không nói được một câu hoàn chỉnh nữa.

Trình Húc cũng không có quan niệm gì về trinh tiết, anh không bài xích chuyện làm tình này, trước kia cảm thấy dục vọng nhạt nhẽo, chẳng qua là bởi vì không có tìm được thú vui trong đó, nhưng khi làm với Ngạn Thất, anh được hưởng thụ nhiều hơn, lúc thấy đau lại ít, cho nên nếu thật sự đi tới bước này rồi, anh cũng không hề xấu hổ hay phản kháng, mà là thản nhiên đón nhận.

Coi như là phát tiết một lần đi, cơ thể của anh, cũng thật sự cần một trận làm tình để loại bỏ 'bệnh tật' mà.

Dù sao thì việc này cũng không sai với mong muốn chạy trốn khỏi Ngạn Thất của anh.

Về chuyện giường chiếu Ngạn Thất không được tính là có thiên phú dị bẩm hay gì, nhưng chắc chắn hắn chính là một "Cậu học sinh giỏi" chịu khó rèn luyện, hắn sớm đã thuần thục nắm giữ mỗi một điểm mẫn cảm ở trên người của Trình Húc.

Gây thịt của Trình Húc còn thoáng mang theo chút mùi tanh vậy mà thiếu gia quý giá lại không hề bài xích chuyện này, ngược lại còn dùng sức mà phun ra nuốt vào, quả thực giống như là đang nỗ lực thể hiện, ngón tay thô dài cũng linh hoạt mà tiến vào bên trong tràng đạo của Trình Húc, đẩy gel bôi trơn vào bên trong rồi khuếch trương tràng đạo.

Đã có một đoạn thời gian Trình Húc không làm tình, hậu huyệt được khai phá lại lần nữa căng chặt, khi vừa mới bị chen vào quả thật là bị căng ra đến mức khó chịu, nhưng khoải cảm trên gậy thịt lại trung hòa với loại đau đớn này, cả người anh đều rơi vào trạng thái vừa sướng lại vừa không cảm thấy thoải mái, thẳng đến khi hậu huyệt bị căng ra, ngón tay của đối phương tìm được điểm mẫn cảm, cả người anh mới thả lỏng, cả thân thể nhảy lên một chút.

Gậy thịt muốn tiến vào sâu hơn, thậm chí nhịn không được mà muốn thọc vào rút ra, Trình Húc thở hổn hển mở mắt ra, nhìn thấy miệng của Ngạn Thất bị mình làm cho phình phình, không biết đụng trúng cái điểm nào, da đầu lập tức trở nên tê dại, đầu óc thả lỏng, anh bắn ra.

Tinh dịch bắn tới vách trong của khoang miệng cùng với yết hầu, Ngạn Thất lại không hề kinh hoảng, tiếp tục co rút gương mặt dùng môi lưỡi mà mát xa gậy thịt kia, thẳng đến khi Trình Húc bắn tiếp, mới chậm rãi phun dương vật của anh ra, đồng thời nuốt chất lỏng của anh bắn ra vào trong bụng.

Trước kia cũng từng bị đối phương nuốt tinh dịch, nhưng giờ Trình Húc vẫn cảm thấy xấu hổ, lòng kiên định muốn từ chối nơi đáy lòng, dường như cũng theo sự phát tiết của dục vọng mà thả lỏng một chút.

Huống hồ gì đôi môi của đối phương còn bị mình cọ xát đến sưng lên, khóe miệng dính một chút bạch dịch, dù sao chăng nữa cũng đủ để làm tâm tình của anh trở nên phức tạp.

"Anh Húc bắn thật nhiều, rất lâu rồi chưa phát tiết phải không?"

Đáng tiếc là hắn vừa mở miệng ra, đã khiến cho trái tim đang mềm xèo của Trình Húc lại kiên định thêm lần nữa.

Ngạn Thất rút ngón tay ra, bắt đầu cởi áo của mình, sau khi lột hết quần áo trên cơ thể của mình ra, hắn bắt đầu kéo khóa quần .

Trình Húc trơ mắt mà nhìn dương vật thô dài của hắn nhảy ra, thô to cứng rắn, lấy của mình ra để so với hắn, quả thực là tình anh em có chắc bền lâu, mà cây dương cụ kia giống như còn đang tỏa nhiệt, làm anh phải nuốt nước miếng trong vô thức.

Ngạn Thất nắm lấy dương vật của mình, nhẹ nhàng cười nói: "Em cũng rất lâu rồi chưa có phát tiết à nha, lần cuối cùng bắn tinh là trực tiếp bắn vào bên trong mông của anh Húc đó."

Hắn nhìn chằm chằm Trình Húc, tựa như dã thú đang nhìn quan sát con mồi của mình: "Mà lần này có nhiều tinh dịch như vậy, chắc là khi bắn vào có thể làm cho bụng của anh Húc phình to lên nhỉ?"