Đơn Xin Ly Hôn

Chương 117: Phiên ngoại 1: Tung tích của anh (Quỳ gối)




Ngạn Thất tìm tới nhà Trình Cẩn chậm hơn cậu dự đoán một chút, nửa tháng sau khi cậu bay về tinh cầu đế quốc mới tới. Lúc ấy Trình Cẩn đang thiết kế lễ phục cho đơn đặt hàng mới, nghe thấy tiếng chuông cửa, cậu thuận miệng hỏi bé người máy, “Trình Trình, ai tới thế?”

Ashe và Eureka mới tới hôm qua nên không thể là họ.

Bé người máy mở màn hình của mình, ngó xem camera ở bên ngoài, sau đó liền trả lời: “Tiểu chủ nhân, là thiếu gia Ngạn Thất đó.”

Nghe thấy cái tên này, Trình Cẩn hoảng sợ, vội vứt bút trên tay xuống, sau đó núp xuống gầm bàn, nói: “Không được mở cửa, không được phát ra tiếng.”

Bé người máy vui sướng nói: “Yên tâm đi mà, không có chủ nhân cho phép, Trình Trình không thèm mở cửa đâu!”

Trình Cẩn ngồi xổm dưới bàn làm việc, thấy an tâm hơn chút ít, cậu nói: “Vậy là tốt rồi, về sau nếu nhìn thấy Ngạn Thất đến thì đừng mở cửa nha!”

“Tui biết rồi mà.” bé người máy có hơi tò mò, “Ngài chui vào gầm bàn làm gì thế? Có phải muốn kiểm tra xem Trình Trình quét nhà có sạch không chứ gì? Trình Trình bảo đảm là nhà siêu sạch luôn! Quét nhà là nghệ thuật còn Trình Trình thì là nghệ nhân đó!”

“A ha ha, không phải đâu, tôi chỉ thấy mệt nên ngồi xổm xuống đây nghỉ ngơi thôi.” Trình Cẩn xấu hổ, cậu thấy mình hơi lố, hệ thống bảo an của nhà tốt như vậy, chỉ cần không mở cửa thì Ngạn Thất làm sao mà vô được. Nghĩ vậy, cậu vội bò lên, mới vừa xoa eo thì cửa liền kêu inh ỏi, hệ thống bảo an đang phát còi báo động. Trình Cẩn luống cuống, hỏi: “Sao lại thế?”

Bé người máy nói: “Có người trèo tường, tiểu chủ nhân, ngài mau báo cảnh sát đi!”

“Hả? Hả? Báo cảnh sát?” Trình Cẩn thấy bé người máy muốn quay số, vội tắt đi, nói: “Không thể báo cảnh sát, nếu báo thì cậu ta sẽ biết tôi ở nhà rồi còn gì nữa? Nếu cậu ta muốn leo thì cứ để cậu ta leo, dù sao bên trong còn có cửa nhà, chắc chắn cậu ta mở không được đâu.” tuy rằng Trình Cẩn nói thế, nhưng trong lòng lại thấy hoảng.

Tính ra thì cậu và Ngạn Thất đã lớn lên cùng nhau, đương nhiên sẽ biết được tính tình của người còn lại, hắn là loại người mà chưa có được thứ mình muốn thì sẽ không bao giờ dừng lại, sớm hay muộn cũng có một ngày cả hai phải gặp mặt.

Nhưng không thể là hôm nay.

Vừa lúc chồng lại tới quân bộ, tuy rằng trước khi đi làm anh có bảo Trình Cẩn nếu có chuyện gì thì phải gọi anh nhưng Trình Cẩn không muốn quấy rầy anh.

Bé người máy nghiêng đầu nhìn cậu, tràn ngập nghi hoặc. Trình Cẩn nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Nhóc về phòng sạc đi, không có gì đâu.”

Bé người máy vừa đi, Trình Cẩn càng thêm luống cuống. Hệ thống bảo an inh ỏi đến chói tai kêu, kêu hết năm phút mới ngừng. Trình Cẩn nhớ rõ tường nhà mình cao đến bốn mét, người bình thường không thể leo vào được, đang lúc tịnh tâm, tự nhiên cửa nhà kêu ầm ầm.

“Trình Cẩn! Tôi biết cậu ở trong đó! Cậu mở cửa cho tôi! Nếu không mở, tôi sẽ gọi người tới mồi lửa nhà cậu!” giọng nói của Ngạn Thất vẫn bá đạo như cũ, không, bá đạo hơn.

Trình Cẩn muốn làm rùa rút đầu vào mai, nhưng vừa nghe hai chữ “Mồi lửa”, nhẫn nhịn không được nữa, ôm cục tức phóng ra phòng khách, lớn tiếng nói: “Cậu dám à!”

Cách một cánh cửa Ngạn Thất cười lạnh một tiếng, nói: “Cậu chịu hiện hình rồi à? Cậu thử không mở xem tôi có dám hay không?”

Trình Cẩn giận đến tím tái cả người, tay run mạnh, “Đây là nhà của thượng tướng, nếu cậu dám mồi lửa, sẽ vi phạm pháp luật!”

Ngạn Thất nói: “Tôi đếm đến ba, cậu mà không mở cửa, ta sẽ kêu người tới mồi cho cậu xem! Một!”

Trình Cẩn bị dọa, giật cả mình, dũng khí đã tạm biệt cậu rồi, nghe tới “Hai”, cậu vội mở cửa ra.

Không có biện pháp khắc phục nào đâu, cậu lo lắm.

Từ nhỏ tới giờ, có khi nào cậu dám chiến với Ngạn Thất đâu, chỗ nào hắn cũng hơn cậu, cậu phải sợ chứ.



Nhưng giờ nhìn bộ dáng của Ngạn Thất, cậu càng thêm khiếp sợ.

Chưa được ba tháng nữa mà Ngạn Thất trông thật tiều tụy, thần thái như kiểu đã trải qua hết sống gió cuộc đời, râu ria xồm xoàm, khác hoàn toàn với thiếu gia tuấn mỹ lúc xưa. Đứng gần một tí còn có thể ngửi thấy mùi lạ trên người hắn.

Trình Cẩn nhăn mũi, nhịn không được nói: “Bao lâu rồi cậu chưa tắm vậy?”

Ngạn Thất gắt gao nhìn cậu, hỏi: “Anh Húc đang ở đâu?”

Tuy rằng đã biết hắn và anh trai có quan hệ gì đó với nhau, nhưng nhìn về đương sự, Trình Cẩn vẫn thấy không nên để lộ. Cậu nói: “Tôi không biết.” nếu anh hai muốn tránh mặt hắn, thì chắc chắn Ngạn Thất đã làm gì đó có lỗi với anh hai, cho nên bất luận có như thế nào, cậu cũng sẽ không nói về nơi ở của anh trai đâu.

Ngạn Thất nghe câu trả lời của cậu, nheo mắt lại đầy nguy hiểm, nói từng chữ từng chữ một: “Nói cho tôi biết!”

Trình Cẩn lạnh hết sống lạnh nhưng vẫn giương cổ nói, “Ánh mắt của cậu là ý gì đây? Muốn quýnh lộn à? Cậu nhào vô đi! Chỉ cần cậu động thủ, anh hai tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu đâu!” cậu nói xong, thậm chí còn cố ý chỉ chỉ bụng để chiến.

Ngạn Thất không quan tâm đến việc cậu mang thai mà là tự phân tích lời cậu nói, “Nói như vậy thì nghĩa là anh Húc không sao đúng không? Anh ấy, anh ấy không chết?”

“Khặc, sao anh tôi phải chết!” Trình Cẩn gom quần áo lại, “Nhưng anh ấy không muốn nhìn thấy cậu, cho nên cậu đừng tìm anh ấy, cũng đừng mơ tôi hé miệng kể cho cậu.”

Ngạn Thất siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi phải tìm anh ấy! Nhất định phải tìm được anh ấy!”

Dáng vẻ này của hắn làm Trình Cẩn có chút sợ hãi, “Cậu tìm anh tôi…… Có phải là vì muốn trả thù anh ấy không? Ngạn Thất, tôi không biết tại sao hai người lại dây dưa như vậy? Rõ ràng tuổi kém nhau rất nhiều mà……”

Ngạn Thất nói: “Cậu thì biết cái gì?”

“Cậu, cậu còn ở đó mà làm tôi nhục à……” Trình Cẩn tức đến đỏ mặt, lớn tiếng nói: “Tôi không rõ sự việc ra sao nhưng tôi đoán chắc là cậu cưỡng bách anh tôi! Từ ban đầu anh tôi đã thích phụ nữ, dắt chị nào về nhà cũng rất đẹp, sao mà lại chịu ở bên cậu chớ? Anh ấy không phải đồng tính luyến ái!"

Ngạn Thất không nghĩ tới cậu lại luyên thuyên nhiều như vậy, chỉ hỏi: “Anh Húc đang ở đâu?”

“Tôi đã nói là không nói cho cậu rồi mà!” Trình Cẩn nhíu mày, sau đó ngữ khí dịu lại, “Ngạn Tiểu Thất, kỳ thật cậu lớn lên khá tốt, tuổi trẻ, hiện tại còn là người giàu nhất, muốn ai mà không được? Muốn tìm người để làm trò tiêu khiển thì đừng tìm anh tôi, từ khi cậu còn nhỏ, không phải anh tôi đối đãi với cậu rất tốt sao? So với những người anh ruột của cậu thì còn ôn nhu hơn nhiều nữa mà, cho nên cậu buông tha cho anh ấy đi, đừng quấy rầy anh ấy, cũng đừng làm khó anh ấy nhé."

“Tôi sẽ không buông tay. “Ngạn Thất dùng ánh mắt sáng quắc để nhìn cậu, như xuyên qua cậu để nhìn vào một người, “Vĩnh viễn tôi sẽ không buông tay!”

Hắn kiên định nói vậy làm Trình Cẩn thấy bất lực, "Nhưng anh ấy lại không thích cậu......"

“Ai nói không thích?"

Trình Cẩn mắc mệt, nỗ lực lớn tiếng nói: “Thích thì còn né cậu như né tà để làm gì?”


Ngạn Thất hỏi ngược lại: “Không phải cậu cũng né Lục Đào sao?”

Để mà cãi về chuyện này, Trình Cẩn nào thắng được Ngạn Thất, cậu không tìm ra lí để phản, cuối cùng chỉ có thể nói: “Dù sao tôi cũng sẽ không nói cho cậu đâu! Cậu đừng có tới tìm tôi nữa, có bản lĩnh thì tự tìm đi!"

“Cậu nghĩ tôi không tìm sao?" giọng Ngạn Thất khàn khàn, tròng mắt giăng đầy tơ máu, “Ba tháng nay, đi qua mười tám tinh cầu. Nhưng tinh hệ này quá lớn, tôi chỉ muốn tìm ra anh ấy thật nhanh thôi."

Nhìn hắn đau khổ như vậy, Trình Cẩn có hơi động lòng trắc ẩn, cậu là kiểu người rất dễ mềm lòng, không nhìn được cảnh người khác đau khổ, nhưng nghĩ đến anh trai, tốt xấu gì cũng không thể nói được. Nhưng sau đó hành động của Ngạn Thất đã làm hai mắt cậu mở to, bị dọa lui về sau vài bức.



Ngạn Thất quỳ xuống.

Quỳ....

Cho dù có ở tinh cầu nào đi chăng nữa thì việc quỳ xuống đất là một hành động trọng lễ nghi, giống như quỳ đất trời lạy cha mẹ, khi cầu hôn chỉ quỳ có một chân xuống đất, mà hiện tại, Ngạn Thất luôn tự cao tự đại lại quỳ hai chân đối diện cậu!

Sau khi Trình Cẩn tỉnh táo, cậu mới nói theo bản năng: “Ngạn Tiểu Thất, cậu điên rồi sao?”

Ngạn Thất im lặng nhìn cậu, nói: “Cầu xin cậu hãy nói cho tôi biết!”

"Tôi không thể phản bội anh hai được! Cậu đang nghĩ gì vậy? Có quỳ cả ngày cũng đừng hòng tôi nói cho biết!" Trình Cẩn bị dọa hoảng quá đành phải duỗi tay báo tin cho Lục Đào, “Ông xã cứu em với....”

Lúc Lục Đào đang trên đường chạy về, Ngạn Thất vẫn còn quỳ trên đất. Trình Cẩn không dám nhìn, tìm chỗ xa xa hắn để ngồi, cố gắng không liếc nhìn hắn, nhưng vẫn không kiềm lại mà nhìn.

Thoạt nhìn Ngạn Thất..... Thật sự rất đáng thương.

Bọn họ lớn lên cùng nhau, cậu biết hắn là một người có bao nhiêu quật cường, có bao nhiều kiêu ngạo, đánh nhau mà thua cũng không thèm giải hòa, bị đấm đến phọt máu cũng không chịu ngừng, cãi lời cha mẹ rất thường xuyên, cao ngạo giống như không có gì trên đời khiến hắn nhận thua.

Vậy mà giờ đây, lại vì biết anh trai đang ở đâu đó mà quỳ xuống cầu xin cậu.

Chẳng lẽ, hắn thật tình sao?

Ferry để lại một chiếc máy truyền tin cho anh trai, bởi vì tín hiệu không tốt lắm nên thời gian hai anh em liên lạc phải cố định. Lúc này, chỗ anh trai sẽ không có tín hiệu. Trình Cẩn không quá nhẫn tâm, lặng lẽ mở camera trí não ra, chụp một bức Ngạn Thất đang quỳ, do dự mãi nhưng cuối cùng vẫn chọn gửi cho anh trai xem.

Lục Đào về đến nhà, nhìn đến Ngạn Thất đang quỳ cũng phải kinh ngạc, anh bước đến chỗ Trình Cẩn, hỏi: “Không làm em bị thương chứ?”

Trình Cẩn buồn bực mà chỉ chỉ ngực mình, “Chết trong tim rồi, con tim này đã bị tổn thương sâu sắc!”

Lục Đào ôm ôm cậu an ủi, nhìn Ngạn Thất, nói: “Lúc trước là cậu từ bỏ giữa chừng, giờ cậu không nên tới làm phiền Tiểu Cẩn."

Nghe chồng gọi mình là ”Tiểu Cẩn”, dù có gọi bao nhiêu lần thì Trình Cẩn vẫn thấy thật ngọt ngào. Bất quá cậu lại có chút nghi hoặc, “Giữa đường cậu ta từ bỏ cái gì?”

“Lúc tìm kiếm tuyến đường thứ sáu."

Trình Cẩn nhớ ra, muốn giơ ngón cái ra khen chồng “Giỏi quá”, những vẫn nhịn tâm tư này lại.

Ánh mắt Ngạn Thất đầy lửa giận, “Anh không chịu chia sẻ hết mọi chuyện cho tôi, tìm được người thì giữ kín, không chỉ không nói cho tôi biết địa chỉ mà còn cố ý đi làm nhiễu loạn bên tôi! Thượng tướng đại nhân, anh đúng là một người phúc hậu và nhân từ.”

Trình Cẩn nghe không được nữa, ló đầu ra nói: “Không phải như vậy, là anh hai yêu cầu! Ông xã chỉ giúp đỡ bọn tôi mà thôi.“ Lại nói: “Cậu đứng lên trước đi nhé? Đừng làm tôi sợ."

Ngạn Thất kiên định, “Tôi không đứng, trừ khi hai người nói cho tôi biết chỗ của anh ấy!”

Lục Đào hít một hơi thật sâu, nói: “Ngạn Thất, không bằng để Tiểu Cẩn liên lạc cho anh trai trước đi, nếu như anh ấy vẫn không muốn gặp cậu, vậy thì cậu tự tìm, đừng tới làm phiền Tiểu Cẩn nữa. Còn nếu anh ấy chấp nhận, bọn tôi sẽ nói cho cậu biết."

Ngạn Thất nhìn họ, qua vài giây sau mới nói: “Được.”