Đơn Phương

Chương 5




Những ngày sau đó, Việt đều đặn hai bận qua nhà đưa đón tôi đến trường, bất kể mưa nắng. Bố mẹ tôi quý cậu ấy lắm, vì Việt lễ phép và đàng hoàng, giờ giấc chuẩn mực. Thế rồi dần dần từ hai xe, chúng tôi đã chuyển thành một.

Tôi, đầu hàng rồi!

Không chỉ trong lớp, mà cả khối đều biết chúng tôi là một cặp. Mỗi giờ nghỉ, Việt thường ra chỗ tôi ngồi. Lúc thì hỏi bài, khi thì trò chuyện, hay chỉ đơn giản là đem cho tôi món gì đó yêu thích. Thậm chí có hôm cậu chỉ ngồi im lặng ngắm tôi. Việt trở nên chững chạc hơn, đối với mối quan hệ này cũng không còn nôn nóng, mà đã từ từ cho tôi chút thời gian để thích ứng với việc có cậu ấy bên cạnh.

Đúng như câu triết lý mà tôi từng đọc được ở đâu đó, rằng: “khi cuộc sống đã cho bạn một nỗi đau, thì cũng sẽ cho bạn một người có thể xoa dịu nỗi đau ấy”, và người ấy của tôi, có lẽ chính là Việt. Chưa bao giờ tôi lại được chăm sóc và nâng niu đến như vậy. Chỉ một cái nhăn mày, bĩu môi cũng khiến Việt sốt sắng. Chỉ một nụ cười cũng khiến Việt phấn khởi cả buổi. Cảm giác quyền lực khi nắm giữ trái tim một người con trai dần che mờ đi những tổn thương trong lòng tôi trước đó. Đã có lúc tôi thực sự tin rằng, rồi sẽ có ngày mình yêu cậu ấy. Chắc chắn sẽ yêu cậu ấy…!

Từ khi nhận lời quen nhau, tôi bắt đầu quay xuống dưới nhiều hơn, đa phần là để nhìn Việt. Tôi cũng không còn quá cố chấp trong việc tự giăng ra bức tường vô hình ngăn cách với Minh nữa. Đôi lúc trước khi quay lên, tôi còn thản nhiên liếc qua mặt cậu một cái. Minh càng ngày càng đẹp trai, khuôn mặt hơi gầy, chỉ có đôi mắt là vẫn thế… Đen láy và đượm sâu một nỗi buồn khó tả! Cậu cũng ngày càng trở nên lạnh lùng và trầm lặng. Trừ khi có chuyện gì đó cần trao đổi, hoặc đứng lên trả bài, còn lại tuyệt nhiên không ai nghe thấy cậu nói thừa một lời nào khác.

Đôi mắt ngập buồn của Minh như một cơn gió nhẹ, chỉ đủ sức thổi qua miền tình cảm đơn phương đã quá cũ kĩ của tôi, chẳng lưu lại điều gì. Quyển sổ còn thơm mùi của cậu – món quà mùng 8 tháng 3 hồi đó – tôi vẫn chưa mở ra. Sẽ mãi mãi không mở! Tôi đặt cuốn sổ ấy cùng mẩu giấy hẹn năm nào vào ngăn kéo bàn mình, và khóa kín nó, cũng như khóa kín trái tim mình trước hình ảnh của người con trai từng khiến tôi đắm say…

“Mai à… Tớ đây!”

“Ừm, chào cậu…!”

“Chủ nhật này có triển lãm ở Vân Hồ, bọn mình đi xem nhé?”

“Triển lãm văn hóa Nhật Bản phải không? Hay mà!”

“Vậy 2 giờ tớ qua đón cậu...”

“Tớ nhớ rồi…”

“Cậu có thể… đeo chiếc kẹp tóc nơ xanh chấm bi tớ tặng hôm trước đi được không?”

“… Ừm, tớ sẽ dùng nó.”

“Còn nữa…”

“Gì vậy?”



“Tớ… nhớ cậu…!”

Tôi gác điện thoại, cảm thấy nụ cười cứ vương mãi trên môi mình…

Lớp 11 cứ thế trôi qua với mối tình học trò ngọt lịm.

***

​ Lên lớp 12, áp lực học tập bắt đầu trở nên nặng nề. Ngoài lịch học chính khóa, Việt còn rủ tôi tham gia một lớp ôn luyện buổi tối ba buổi một tuần. Không khí trên lớp tràn ngập chuyện thi cử, những bộ đề thi, rồi chọn ngành chọn trường. Cả tôi và Việt đều theo khối A, nên đích nhắm trước mắt cũng không có gì khác biệt, chính là đại học Bách Khoa Hà Nội. Cái Phương ngồi cạnh chọn Ngoại Ngữ. Còn Minh thì tôi không rõ lắm. Chỉ biết cậu ấy học rất giỏi, từ hồi lên cấp ba cũng đã vượt qua tôi, năm ngoái còn đạt giải nhất cuộc thi học sinh giỏi Toán cấp thành phố. Con đường tiến đến một trường đại học tốp đầu nào đó đối với cậu ấy, hẳn sẽ rất thênh thang và rộng mở.

Việt vẫn ngày hai buổi đưa đón tôi học chính, rồi học thêm. Không còn nhiều thời gian rảnh như những năm trước, nhưng tôi vẫn cố dành ra những buổi cuối tuần nào đó để hẹn hò cùng cậu. Chiều thứ bảy mỗi cuối tháng có lẽ chính là ngày đáng mong chờ nhất của Việt, và cũng là ngày vui vẻ nhất của tôi giữa năm học điên cuồng này.

“Hôm nay Mai muốn đi đâu?”

Việt cúi người xuống, đưa tay vắt chiếc khăn len qua cổ tôi thêm một vòng rồi nhẹ nhàng hỏi.

“Lần này để Việt chọn đó! Mọi khi cậu đều chiều theo ý tớ rồi!”

“Tớ sẽ rất vui nếu được chiều cậu thêm tất cả những lần còn lại!”

Tôi cười khì nhìn Việt, điềm nhiên khoác lấy tay cậu. Tiết trời Hà Nội lúc này đã sang đông được một tháng. Trên vỉa hè hồ Gươm se sắt lạnh, hai đứa tôi chậm rãi tản bộ, vừa trò chuyện vừa nhìn ngắm phố phường. Hôm nay Việt mặc một chiếc áo khoác kaki màu rêu bên ngoài áo len không cổ, rất hợp với dáng cậu.

Sao tôi lại thấy Việt đẹp trai vậy nhỉ…?! Có phải điều này chứng tỏ, tôi đã thích cậu ấy hơn trước rồi không?! Càng ngày càng thích…!

“Nếu vậy mình vào ăn kem Tràng Tiền đi!”

“Cậu còn chưa đủ lạnh sao?”

Việt cười cười nhìn tôi, nhưng tay đã nhanh chóng tìm lấy bàn tay tôi cầm chặt rồi rảo bước về phía ngã tư Hàng Khay. Tay cậu ấy ấm, luôn luôn ấm. Không phải tôi cần lạnh thêm, chỉ thế này thôi đã đủ để cảm thấy lòng mình ấm áp đến mức nào rồi...

Hai chúng tôi bước vào một ngõ nhỏ trên phố Tràng Tiền. Quán kem với thương hiệu truyền thống này thuở đầu tiên vốn nằm sâu trong đó. Dù hiện tại đã có nhiều cửa hàng khác kinh doanh lại thương hiệu và mở ra san sát khắp mặt phố, nhưng tôi vẫn quen đi tới quán cũ hơn. Trong không gian yên tĩnh và vắng vẻ, nhâm nhi chút ngọt ngào lạnh cóng kia có thể khiến con người ta tách bạch tâm hồn mình ra khỏi sự ồn ào vội vã của đời thường…

“Ơ, Việt?!”

Một giọng con trai cất lên không xa chỗ chúng tôi ngồi. Tôi nhìn sang, vừa thấy một cậu con trai khá bụi bặm với đầu đinh và áo nỉ thể thao phong cách.

“Nam?!” Việt đang ngồi cạnh tôi liền lên tiếng đáp lại. “Tình cờ thế! Dạo này thế nào rồi?”

“Học sắp chết rồi đây! Còn mày sao?”

“Hơn cả mong đợi!”

“A kinh…!”

Cậu bạn tên Nam nọ ra vẻ tấm tắc, rồi rất tự nhiên kéo ghế ra ngồi cùng. Nhác thấy tôi, Nam khẽ gật đầu, ánh mắt toát lên vẻ tinh nghịch hỏi Việt:

“Thế đây là…? Giới thiệu đi chứ!”

“Thanh Mai, bạn tao!” Việt nhìn sang tôi. “Còn đây là Hải Nam, bạn thân hồi cấp hai của tớ, đang học Việt Đức.”

Hai từ “bạn tao” thốt ra từ miệng của Việt rõ ràng rất đơn thuần, mà sao khi lọt qua tai tôi lại trở nên hàm ý đến thế. Mặt tôi hơi nóng lên, càng như khẳng định nụ cười đầy mờ ám của anh bạn nọ khi nhìn hai chúng tôi là thật.

“Thế mà cứ giấu tịt. Bảo sao dạo này lười đi chơi với bạn bè thế!”

Nam khẽ huých vào vai Việt, rồi vui vẻ chuyện trò với nhau. Qua câu chuyện của họ, tôi biết hai người trước đây ngồi cùng bàn suốt cả bốn năm học cấp hai ở Trưng Nhị, khá là thân thiết. Hôm nay, Nam cũng đưa bạn gái đi chơi qua đây, đang chờ cô ấy vào rửa tay một chút.

“À, cô nàng kia rồi!”

Tôi theo hướng Nam chỉ, nhìn thấy một cô bạn chắc cũng tầm tuổi mình, nhưng rất xinh, tóc dài ép thẳng mượt, còn gài một chiếc bờm nơ màu hồng dễ thương nữa. Không hiểu sao nhìn mặt cô ấy tôi thấy rất quen, nhưng nhất thời lại chưa nhận ra được.

Bên cạnh, Nam đã cất tiếng gọi:

“Quyên ơi! Đây cơ mà!”

***​

Tôi ngồi im, vẫn chưa hết bất ngờ trước cuộc gặp mặt này. Phải, chính là Quyên ở lớp D Tô Hoàng ngày trước, Quyên lớp phó, Quyên văn nghệ, và Quyên… nghe đồn từng nhận là bạn gái hồi đầu của Minh.

Hai anh chàng Việt Nam kia có vẻ như không biết chúng tôi biết nhau. Mà thực ra, có khi chỉ mình tôi là biết cô ấy. Hồi đó, tôi chỉ là một đứa con gái bình thường chăm học hành. Ngoài cú “phốt” bị Minh từ chối ra, nếu không ai biết về nó hay về tình cảm đơn phương của tôi dành cho cậu, thì chắc chắn sẽ chẳng có khái niệm gì về tôi cả.

Hy vọng Quyên cũng vậy.

“Đây là Đỗ Quyên, bạn tớ! Còn đây là Thanh Mai, bạn của bạn thân anh, Hoàng Việt, em biết rồi!”

Tôi gật đầu chào Quyên, trong lòng có chút hồi hộp. Quyên cũng gật đầu chào lại, đôi mắt xinh đẹp lúng liếng.

Đôi bên trò chuyện một lúc rồi vẫn chưa thấy Quyên nói gì. Có lẽ cô ấy không biết tôi thật. Còn chưa kịp thở phào, thì giọng nói nhí nhảnh của Quyên đã cất lên khiến tôi đứng tim.

“Minh dạo này thế nào rồi? Hai người học cùng trường phải không?”

***

​ “Cậu… không có gì để hỏi tớ à?”

Tôi cúi đầu xuống, đưa tay kéo áo Việt khi vừa dừng chân trước cửa nhà. Trên suốt quãng đường về, cậu không hề đả động đến những gì vừa nghe được. Về thời cấp hai. Về Minh. Về Quyên…

Việt quay sang tôi, nụ cười trên môi dần trở nên phức tạp. Mãi rồi cậu cũng lên tiếng:

“Mai muốn tớ hỏi gì?”

“Thì…” Tôi lúng túng. “Thì… những chuyện hồi xưa đó.”

Lâu rồi tôi mới cảm thấy bối rối khi đứng trước mặt cậu ấy như vậy. Hai tay cứ lóng ngóng, hết mở ra rồi lại nắm vào, chẳng biết giấu đi đâu cả. Ban nãy, Quyên chỉ đơn giản hỏi tôi đúng một câu, là Minh dạo này thế nào. Rồi sau đó nhìn Việt như thể còn chưa tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình lắm.

Chỉ có thế thôi, mà khiến tôi như ngồi trên đống lửa. Cả buổi chỉ biết im re, chốc chốc lại lén lút nhìn trộm xem phản ứng của cậu thế nào. Từ lúc quen nhau tới giờ, Việt chưa từng một lần dò xét về những chuyện riêng tư của tôi trước đây. Mà tôi cũng không kể. Dù gì cũng chỉ là những tình cảm đã qua rồi,người đó lại học cùng lớp với chúng tôi, ngày ngày đều thấy mặt. Tôi không muốn Việt phải suy nghĩ.

Nhưng cũng chính vì thế mà khi Quyên đột ngột hỏi về Minh, tôi lại thấy chột dạ. Trong lòng tràn ngập cảm giác tội lỗi, cứ như thể bấy lâu nay mình đã cố ý giấu giếm, rồi lừa dối Việt vậy. Đúng là có tật thì giật mình. Nhưng lúc không thấy Việt nói gì, thay vì vui mừng, tôi càng thêm nơm nớp lo lắng. Chẳng nhẽ cậu ấy đều đã biết rồi? Hay không cần biết, không muốn biết, thậm chí không dám biết?

“Tớ sẽ không hỏi...”

Việt nhìn thẳng vào mắt tôi.

“… Mà sẽ chờ đến khi cậu thích tớ đủ nhiều, để có thể tin tưởng và chia sẻ với tớ mọi chuyện. Không chỉ niềm vui, mà còn cả những nỗi buồn nữa.”

“Tớ…” Tôi rưng rưng nhìn cậu, đầu óc cũng đặc lại, chẳng biết phải nói gì vào lúc này. Tôi rất muốn kể cho Việt nghe về Minh, về khoảng thời gian đầy phiền muộn hai năm trước nhưng không sao cất lời nổi. Là tôi còn sợ ai? Minh? Hay Việt?

Việt bỗng nhiên vòng tay qua, nhẹ nhàng kéo tôi vào trong ngực. Lần đầu tiên được ôm bởi một người con trai, lại còn là người mình thích, khiến tôi dù đang rối bời cũng không khỏi cảm thấy tim mình cứ nhảy lên những giai điệu mạnh mẽ và gấp gáp… Việt khá cao. Ở tầm mắt mình tôi không sao nhìn được biểu cảm trên gương mặt cậu. Chỉ nghe những tiếng rộn ràng sâu thẳm từ trong lồng ngực ấm áp ấy, rồi những thanh âm rung rung khi Việt thủ thỉ bên tai tôi…

“Tớ thích cậu… Thực lòng thích cậu…”

Vòng ôm của Việt rất mực dịu dàng, như một làn nước ấm, nồng nàn bao bọc lấy người tôi.

“Vậy nên không cần phải gượng ép bản thân mình như vậy. Tớ sẽ đau lòng…!”

Trái tim tôi dường như cũng đang chảy tan ra theo từng cái ôm siết của cậu.

Đâu đó trong tôi đang mách bảo, rằng chỉ cần ở bên Việt thế này thôi, thì Minh cùng những kỷ niệm không vui ngày cũ đó sẽ chẳng thể nào khiến tôi đau khổ thêm được nữa…

Tôi vòng tay qua lưng Việt. Ngập tràn cảm kích...!