"Xanh đỏ này là..."
Người con trai xinh đẹp bất chấp việc thu hút mọi ánh nhìn trong quán, lại chỉ chăm chăm nhìn ly chè trước mặt với vẻ nghi ngại.
"Thạch đấy mà. Còn lại là nước cốt dừa." Hà giải thích.
"Có món nào không có mấy màu xanh đỏ không?" Phương hỏi. Thản nhiên như thể đó là chuyện... đương nhiên.
"Đó là phẩm màu thực phẩm. Ăn không chết đâu." Cô nhăn mặt.
Đúng như lời Nam Anh, Phương dị ứng hóa chất gần như thành bệnh. Cứ thấy mùi nước hoa là lấy tay, hoặc khăn che miệng. Nên rất hiếm khi đứng giữa đám đông. Thực phẩm tuy không kén chọn, nhưng nếu có dấu hiệu của hóa chất như "xanh xanh đỏ đỏ" là nhất quyết không đụng tới.
À vâng, nói mới nhớ, ngay cả cô gái ban sáng, trông bốc lửa đến như vậy, còn hoàn toàn không được trang điểm để có thể mò lên giường của cậu ta cơ mà.
...
Bỏ qua những chuyện đó, đi cùng Nam Phương cũng có cái vui riêng. Cậu ta trái ngược với Khanh, hoàn toàn không có khái niệm gì về tầng lớp bình dân. Nhìn đâu cũng thấy lạ. Được cái luôn nghe Minh Hà giải thích với vẻ rất tiếp thu. Khiến cho cô cũng hơi hãnh diện vì cảm giác như một hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp. Mà lần đầu đã được hướng dẫn khách V.I.P thế này...
"Xe kia là..."
"Xích lô." Hà chớp mắt. "Hồi xưa có nhiều lắm. Nhưng giờ chỉ được phép chạy ở khu vực phố cổ thôi."
"Thằng bé kia đang ăn cái gì?"
"Khô mực nướng. Là con mực người ta phơi khô."
Đi qua khu vườn hoa ở ven bờ hồ Hoàn Kiếm, hai người dừng lại nơi một đám du khách nước ngoài đang biểu diễn âm nhạc. Đó là những nghệ sĩ đường phố đến từ châu Âu và châu Á, thu hút sự chú ý của không ít người dân khu vực hiếu kỳ. Điều đáng ngạc nhiên là, họ hát bằng tiếng Việt, toàn những bài nhạc trẻ khá thịnh hành.
Phương và Hà đứng xem khoảng mười phút. Hà thấy thú vị, cùng những người khác vỗ tay liên hồi. Nam Phương lại không kìm được, đưa tay lên miệng giống như đang ho, thực chất là bật cười. Chính là vì độ chênh phô khủng khiếp của những màn trình diễn ngẫu hứng, dội vào đôi tai thẩm âm hoàn hảo của Phương thật không khác nào... tra tấn.
"Hey, pretty boy, maybe you can sing better than us?"
Một thanh niên tóc vàng vừa thể hiện ca khúc "Lời yêu thương" bằng chất giọng ngọng líu lô, dường như nhận ra ý nghĩa đằng sau nụ cười của Phương, liền nửa đùa nửa thật.
Hà vẫn nghĩ Phương sẽ từ chối, vì bản thân cậu ta chắc chắn không mấy khi nghe pop music nói chung, nữa là nhạc... tiếng Việt. Tuy vậy, Phương chỉ có một yêu cầu rất nhỏ, đó là sheet nhạc của bất cứ bài hát nào, họ muốn.
Anh vẫn nhớ, như chỉ mới hôm qua.
Khi yêu em là chuyện quá xa vời.
Anh đã tự dối lòng, có thể sống thiếu em.
Nhưng em vẫn còn đây, trong giấc mơ anh hàng đêm.
Hãy lắng nghe đêm nay, có thể em sẽ nhận ra
Tình yêu mà anh hằng chôn giấu, biết bao tháng năm qua
Chỉ là một bài hát thị trường đơn điệu. Cũng không có nghĩa là lướt qua sheet nhạc đúng một lần, thậm chí chưa từng nghe qua, vẫn có thể hát ngay được dễ dàng. Người đang làm điều đó, chuẩn xác, hoàn hảo đến mức độ, khiến cho tiếng đệm guitar của ban nhạc cũng trở thành một trò đùa... Chính là Vũ Nam Phương.
Màn trình diễn đường phố vui là chính, sau một bài hát của Phương thoắt cái đã giống như một sân khấu chuyên nghiệp mà người ta phải trả cả cọc tiền để chen chân vào. Khỏi phải nói, đám người hiếu kỳ vây quanh miệng mồm đều há hốc, trong khi người thanh niên tóc vàng ban nãy nhíu mày.
"You look somewhat... familiar..."
...
Cùng lúc đó, đúng như Phương dự đoán, Nam Anh không hề đến nhà Khanh. Nó đơn giản là... về thẳng nhà Hà.
Sau khi ăn uống no căng. Mọi người lớn ngủ trưa, còn nó không có thói quen đó, lại ra khoảng sân đầu ngõ bày trò đánh trận giả. Dĩ nhiên, nó làm chỉ huy ăn trên ngồi trốc, vui vẻ nhìn thuộc hạ đánh nhau.
Trận đánh đến giai đoạn nhàm chán, Nam Anh đang ngồi ngáp thì nhác thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc.
"Anh... Gì nhỉ... BẢO LONG!" Thằng bé hớn hở.
Long gật đầu chào Nam Anh. Dường như không mấy vui vẻ trước sự có mặt của nó ở nhà Hà, dù đã biết trước.
"Chị có nhà không em?" Dĩ nhiên, đối với một đứa trẻ còn quá nhỏ. Long vẫn cư xử có chừng mực.
"Anh không biết hả?" Nam Anh híp mắt cười, không rõ vô tình hay cố ý nhấn mạnh. "Chị Hà hôm nay đi HẸN HÒ với anh Phương."
Chỉ cần có thế, gương mặt đẹp trai của người đối diện trở nên sa sầm, trong khi hai bàn tay vô thức siết chặt.
...
Đám du khách nước ngoài đã trở nên đặc biệt cuồng nhiệt khi nhận ra "ca sĩ khách mời" của họ không phải ai khác, mà chính là Vũ Nam Phương, người sở hữu "bảo vật quốc gia" của Pháp. Họ cho rằng đây là một vinh dự đặc biệt to lớn, hết xin một đống chữ ký lại đòi chụp hẳn một album ảnh. Một cô gái trong đám thậm chí còn bật khóc, khiến cho Phương tuy vẫn cười nói, nhưng khó xử thấy rõ.
Rốt cuộc, mãi đến cuối giờ chiều Phương và Hà mới được thảnh thơi, bắt taxi đến công viên giải trí ở khu vực hồ Tây, định sau khi chơi qua loa một chút sẽ ăn tối.
Minh Hà đi vệ sinh, nhân tiện ghé mua nước uống, lúc trở về thấy Nam Phương ngồi trên băng ghế gỗ, đang nhìn chăm chăm vào màn hình di động, dường như không để ý đến Hà đã đi gần lại sau lưng.
Không nén nổi tò mò, cô liếc nhìn màn hình di động. Chỉ là ứng dụng dự báo thời tiết thông thường.
"À, tôi tưởng cậu về thẳng Pháp?" Hà buột miệng qua vai Phương.
"Ừ." Cậu theo phản xạ đáp lời. Lại rất nhanh tắt màn hình.
"Vậy tại sao..."
"Bỏ đi. Cậu muốn chơi gì?" Phương cười, lập tức đứng dậy, kéo tay Hà vào khuôn viên khu giải trí.
Rốt cuộc, đi lang thang non một ngày, cô cũng mệt hết nổi chẳng muốn chơi mấy trò mạo hiểm, đành chỉ đại vào bánh xe khổng lồ. Nam Phương cũng không phản đối.
Nhìn thành phố đang dần nhỏ lại ở bên dưới. Mãi một lúc, Nam Phương mới mở lời.
"Hôm nay cảm ơn. Đã rất lâu rồi tôi mới biết đến đường phố Việt Nam. Còn được đi bộ lang thang như thế này. Là chuyện từ lâu đã muốn làm."
"Có gì đâu. Tôi cũng vui." Cô cười híp mắt. Hơn nữa, chi phí hôm nay đều là do Phương trả.
"Cuối tháng hai tôi còn về nữa. Đến lúc ấy lại nhờ cậu."
"Nhưng lần sau, nếu đi chơi, phải có cả Nam Anh tôi mới đi đấy nhé!"
Hà nhanh miệng cảnh báo. Trong bụng cô lại nghĩ. Nghệ sĩ nổi tiếng đi lại khắp thế giới. Thật sướng.
Nam Phương không trả lời, chỉ rút ra một tấm danh thiếp rất đẹp có ký sẵn tên.
"Chữ ký cho bạn cậu. Không chuẩn bị gì nhiều nên lấy tạm cái này."
Đến đây, Hà bắt đầu cảm thấy Nam Phương là người tốt. Dù ăn nói có hơi khó hiểu, lại có đời sống về đêm phức tạp, nhưng ít nhất đối với cô cũng không có ý đồ xấu, cũng không lạnh lùng đáng sợ như Khanh trước đây...
...
Học kỳ một kết thúc. Phần lớn học sinh cuối cấp, ngoài những thành phần kỳ quặc như Hải Nam, tất cả đều điên cuồng tập trung ục tiêu thi đại học. Xét cho cùng, đây lại là quãng thời gian yên bình, ít thị phi. Vì ai cũng học, chẳng ai để ý đến ai.
Nhưng rồi năm hết, cũng là khi Tết đến.
"Hu hu..." Mai Chi lăn lăn ba vòng trên giường, miệng vẫn không ngừng rên rỉ.
"Chị bị điên hả?!" Minh Hà ngồi cắt móng chân, nệm bị rung khiến cô cắt lẹm vào da, suýt chảy máu, liền bực bội hét toáng lên.
"Anh Hoàng không thương chị..."
"Đồ điên!" Hà gắt, đạp một phát vào lưng Chi. "Năm nay không về được thì đã sao chứ? Anh ấy vẫn gửi quà đều đều cho chị còn gì?"
Bất chợt, như nhớ ra điều gì đó, Chi nhổm dậy, tỏ vẻ mặt nghiêm trọng.
"Em có nghĩ anh ta quen được một con tóc vàng nào rồi muốn đá chị không?"
"Được thế thì mừng quá!" Hà lạnh lùng. "Cơ mà ở đây em chỉ thấy có mỗi một con tóc vàng xoăn đang lăn trên giường như dở hơi thôi."
Mai Chi thấy vậy không lăn nữa, nằm ôm gối im thin thít ra chiều đăm chiêu suy nghĩ ghê lắm. Minh Hà cắt xong móng chân, vừa thu dọn miếng giấy lót vứt vào sọt rác, vừa động lòng lên tiếng.
"Tối ngày 28 âm, tức là thứ ba này, anh Việt Khôi tổ chức tiệc tất niên sớm ở nhà riêng, mời tất cả bạn của Hương và em. Nếu không có việc gì thì chị đi cùng nhé."
"Anh của con bé Việt Hương nông dân ấy hả?" Chi dài giọng, không mấy hứng thú.
"Đúng thế." Hà lạnh lùng. "Và nếu như chị đã từng biết mặt ca sĩ Vikko thì chúc mừng, chị đã nhìn thấy anh ấy rồi đấy."
"A... Vậy thì đi! Đi chứ!" Chi ôm chầm lấy "em chồng", trong khi Hà bĩu môi, lắc đầu ngán ngẩm.