Có chết đi sống lại, cô cũng không nghĩ rằng, ba mươi phút sau cuộc điện thoại, mình lại đang ngồi trước mặt Hồng Như Nguyệt. Gần đây hoạt động câu lạc bộ tạm ngưng để thi cử... Nhưng khí chất của một người con gái trong vòng một tháng lại thay đổi nhiều đến mức này, đúng là khó tin.
"Lâu không gặp, em... vẫn khỏe chứ?"
Vẫn giọng nói ấm áp, dịu dàng. Nhưng sự ung dung, tự tin dường như bay biến hết. Như Nguyệt thậm chí không nhìn thẳng vào mặt Minh Hà, chỉ mân mê chiếc ống hút nhựa, ngoáy thành vài đường vô nghĩa trong cốc nước cam. Gương mặt xinh đẹp bị làm cho phờ phạc ít nhiều bởi quầng thâm dưới đôi mắt long lanh.
"Em thi xong rồi, đang béo lên vì hay nằm lười... Nhưng chị lại có vẻ gầy đi đấy." Hà thật thà nhận xét.
"Ừm."
Quán cà phê nơi họ hẹn gặp nhau ở trong ngõ nhà Hà, vốn đã rất yên lặng vì vắng khách. Giờ đây, sự yên lặng đó lại càng thêm bối rối.
"Em... Em có phải là chơi rất thân với Bảo Long không?"
Bảo Long ư? À, phải rồi. Tất nhiên là Bảo Long. Chứ không dưng nàng công chúa kiêu sa Hồng Như Nguyệt làm thế nào lại cất công lặn lội đòi gặp con bé vô danh tiểu tốt là mình. Hà cay đắng nghĩ. Từ khi phát hiện ra mối quan hệ trong quá khứ giữa Bảo Long và Như Nguyệt, cô vĩnh viễn cũng không thể nào hết lòng yêu quý, thần tượng Nguyệt như xưa kia được nữa.
"Cũng bình thường thôi ạ, ngày đó, em, Hải Nam và Long chơi thân với nhau." Dù vậy, vẫn cố tỏ ra tự nhiên, lễ phép.
"Em có biết, ngày trước chị và cậu ấy đã từng qua lại trên mức bạn bè không?"
Hà không ngờ lại được nghe điều này từ chính miệng Như Nguyệt. Cũng không ngờ đến tận hôm này, điều đó vẫn làm cho cô khó chịu trong lòng đến thế.
"Vâng, em cũng tình cờ biết qua thôi." Miễn cưỡng trả lời.
"Càng ngày, cậu ấy lại càng trở nên lạnh lùng đối với chị." Giọng khổ tâm.
"Có lẽ, bởi vì hai người đã chia tay nên Long muốn giữ khoảng cách." Hà chặc lưỡi, thật sự chán ngán đề tài này. Đúng thế. Chia tay rồi còn muốn gì nữa chứ?
"Chuyện chia tay đó, chị tin là vì bất đắc dĩ. Ngay sau khi chia tay, cậu ấy vẫn đối xử với chị tốt như cũ, chỉ có gần đây, chính xác là mấy tháng gần đây..."
"...?"
"... cậu ấy nói là đã thích một người khác, và muốn cắt toàn bộ mọi mối liên lạc với chị."
Bảo Long? Lại thích một người khác? Đó có thể là ai? Hà thấy trong bụng mình như nóng lên.
"Em là bạn thân, em có biết cậu ấy thích ai không?" Như Nguyệt ngập ngừng ngước đôi mắt xinh đẹp lên khỏi cốc nước cam.
"K... Không, em làm thế nào mà biết được chứ!" Hà bối rối lắc đầu. Cô vừa nghĩ đến một khả năng, nhưng vội vã bắt mình tự dẹp bỏ khả năng đó.
"Có khi nào... Người đó chính là em?"
Cô ấy có cần phải nói thẳng ra như thế không? Ánh mắt dịu dàng của Bảo Long nhìn Minh Hà thật lâu, khi cô đứng trước cửa phòng cậu trong chuyến du lịch Đà Nẵng lại hiện về sống động.
"Em... Em không nghĩ thế! Không có chuyện đó đâu!" Hà từ chối, nhưng lại đỏ mặt.
"Ừm, chị cũng không nghĩ thế..." Thở dài.
Không rõ làm sao, tiếng thở dài của Nguyệt lại khiến cho Minh Hà cảm thấy bực mình.
"Tại sao chị lại tìm em để hỏi về Bảo Long nhiều như vậy? Chị vẫn còn thích cậu ấy?" Nói ra những lời này, cũng hết sức khó khăn.
"Ừm..." Câu trả lời dường như vẫn còn mắc kẹt trong cổ họng.
"Thế mà bọn em ai cũng nghĩ là chị thích thầy Quang cơ đấy." Hà thẳng thắn nói ra sự ngờ vực của mình bấy lâu.
"Ơ..." Nguyệt lúng túng, rồi dùng sức lắc đầu. "... chị không thích anh Quang, chỉ là biết ơn anh ấy đã giúp đỡ chị rất nhiều thôi. Hơn nữa, đầu năm anh ấy chuẩn bị lấy vợ rồi."
Một ý nghĩ xoẹt qua khiến cho cơn tức đột ngột dâng trào, Minh Hà khó khăn lắm mới nuốt xuống được, để đặt câu hỏi.
"Hay là vì thầy ấy lấy vợ nên chị mới muốn quay lại với Bảo Long?"
Lời thoát ra xong, Minh Hà cảm thấy ghê sợ chính bản thân mình vì có gan nói ra một điều độc ác như vậy. Cô có hơi hối hận...
Nhưng lại càng không ngờ, cô gái ngồi đối diện lại đỏ mặt, lúng túng.
"K... Không đâu. Chị là thích Bảo Long..."
Thế tại sao chị lại đỏ mặt? Hà cay đắng nghĩ.
Yên lặng bao trùm. Chỉ có tiếng nhạc nhè nhẹ vang lên từ chiếc loa cũ treo ở góc quán. Một ca khúc pop mới nổi, một bản tình ca.
"Em từ lâu đã rất thần tượng chị. Nhưng em, với tư cách là bạn thân bao năm của Bảo Long, là người hiểu rõ giá trị của cậu ấy, em muốn nói là, cậu ấy ngàn lần cũng không đáng phải làm thay thế của người khác!" Từ dứt khoát, đến gay gắt.
"Không... Không phải thế mà..." Như Nguyệt bắt đầu khóc. Cô gái này, ngay cả khi khóc cũng đẹp mê người, nếu là con trai nhìn thấy nước mắt rơi lã chã trên gò má thanh tú này, chắc sẽ quỳ rạp dưới chân.
Nhưng tiếc thay, Minh Hà là con gái.
"Nếu không phải, tại sao chị lại lúng túng, tại sao lại khóc." Cô cố gắng ngồi yên không cử động, không để nước mắt xinh đẹp kia lung lạc.
"Không phải thế... Chị là thích Bảo Long... Chị luôn thích cậu ấy... Nhưng những lúc khó khăn nhất khi mới chuyển trường, chỉ có anh Quang giúp đỡ chị. Chị phải làm thế nào đây? Chính cậu ấy chia tay với chị trước... Đột nhiên cậu ấy chuyển đến đây, ban đầu chị cứ tưởng là vì chị, nhưng cậu ấy lại lạnh lùng như thế, chị phải làm sao? Chị biết mình sai, nhưng bây giờ chị lại vừa gặp thất bại, chị đang rất cô đơn... Chị chỉ muốn nói chuyện với cậu ấy như ngày trước... Em có thể giúp chị..."
"Chị thôi đi!" Lời phát ra cùng với tiếng đập bàn. Minh Hà đã xô ghế đứng thẳng dậy. Cô thật là thất vọng, Như Nguyệt mà cô vẫn ngưỡng mộ lại là loại con gái khóc lóc, níu kéo con trai này ư?
Xinh đẹp là có cái quyền cho rằng cả thế giới xoay vòng quanh mình ư? Chẳng trách Bảo Long đã nói, "đó chỉ là những ngày dại dột".
"Chị có biết là chị ích kỷ không? Chị đã bao giờ nghĩ đến Bảo Long cũng có những chuyện khổ tâm riêng của cậu ấy, mà chúng ta chưa biết không? Em, chính em cũng đã từng bị Long từ chối đây này! Nhưng thay vì một mực đòi cậu ấy cho riêng mình, em lại cười, lại bỏ qua để tiếp tục được làm bạn, và động viên cậu ấy. Đó chính là sự khác nhau giữa chúng ta đấy!"
...
...
Tâm trạng bực bội theo đuổi Hà đến cả sáng hôm sau đó. À vâng, đã bực sẵn còn phải gặp một gương mặt đáng ghét thì đừng hỏi...
"Em gái, mang tiếng học Gallet mà chẳng thay đổi gì cả, vẫn quê như này nào..." Một giọng thảo mai õng ẹo.
"Không ai chị em với cậu!" Hà gần như gắt lên với Mai Chi. Hơn một năm kể từ ngày anh Hoàng đi du học, cũng chừng ấy thời gian Hà và Chi không có dịp đụng độ.
Đáng ghét vẫn là đáng ghét, không rõ cô ta ăn gì mà mười bảy tuổi, đường cong lại đâu ra đấy, trong bộ váy hoa yểu điệu và đôi giày cao gót mười phân, da trắng nõn nà lại phết thêm ba lớp trang điểm, tóc nâu vàng loăn xoăn cột đuôi gà, trông thật không khác gì mấy cô hotgirl lòe loẹt trên báo mạng.
Minh Hà mặc xác "hotgirl" đang dùng bộ dạng xu nịnh nói chuyện với mẹ mình, chỉ lặng lẽ đưa mắt kiếm tìm trong dòng hành khách đi ra từ ga quốc tế... Máy bay đã hạ cánh được tầm hai mươi phút...
"Anh!" Chính cô cũng không ngờ, mình lại reo lên như thế.
Người thanh niên có gương mặt tuấn tú và vóc dáng thể thao cao ráo nhanh chóng đẩy xe hành lý ra ngoài, rồi lần lượt ôm lấy mẹ và em gái.
"Xác nhận là cao và đẹp trai hơn nhiều! Tốt lắm tốt lắm!" Người mẹ hài lòng. "Nước tư bản nuôi con còn tốt hơn mẹ đấy!"
"Không có chuyện đó đâu ạ!" Minh Hoàng cười, trong khi tay nhiệt liệt xoa đầu em gái, không rõ vô tình hay cố ý làm tóc Hà trở nên rối tung.
Niềm vui ngắn chẳng tày gang, cho đến khi anh trai làm xong "thủ tục" với "thân nhân gia đình" và bắt đầu cúi xuống hôn bạn gái, thì Minh Hà biết rằng những ngày sắp tới của cô sẽ không hề yên ả.
"Hôm nay, Chi về nhà anh ăn cơm nhé..."
"A... như thế sao được. Anh còn phải cùng gia đình..." Giọng điệu giả tạo.
"Được không mẹ? Được không em gái?"
"T... Tất nhiên là được rồi..." Mẹ và em gái cười méo mó.