Đơn Phương Kết Hôn

Chương 18: Chương 18





Hạ Tri Thu nhận chiếc nhẫn, luồn nó vào một sợi dây mảnh rồi đeo lên cổ.

Bình thường nếu có thể thì sẽ cố gắng không tháo, trừ khi công việc bắt buộc mới gỡ xuống cất kỹ, làm xong rồi lại đeo vào.

Cậu biết dụng ý của Lý Úc Trạch, cũng biết chiếc nhẫn chỉ là một đạo cụ quan trọng chứ không có ý nghĩa gì khác.

Hạ Tri Thu tự viết một dấu chấm hết cho chuyện giữa cậu và Lý Úc Trạch.

Dù lòng vẫn còn thích nhưng chưa từng có dũng khí thổ lộ.

Cậu sợ lời tỏ tình của mình lại phạm lỗi, cũng sợ lời bộc bạch ấy lại gây ra sự chia ly giữa hai người.

Hạ Tri Thu mười bảy tuổi tuyệt đối không thể tin rằng Hạ Tri Thu hai mươi bảy tuổi lại hèn nhát như vậy.

Ngay cả khi đã biết Lý Úc Trạch chưa kết hôn cũng không có mảy may tâm tư theo đuổi lại.

Chỉ muốn xin lỗi hắn, còn việc được ở cạnh hắn chỉ dám để trong lòng.

Về chuyện Lý Úc Trạch nhờ giúp, tuy cậu cảm thấy sẽ chẳng kéo dài được bao lâu, nhưng Hạ Tri Thu vẫn cam tâm tình nguyện đóng vai này.

Cậu cứ tưởng hàng ngày ra vào chung cư, thỉnh thoảng xuống dưới lầu đi dạo cùng Lý Úc Trạch thì sớm muộn cũng bị chụp người ta chụp được.

Nhưng không ngờ nhiệt độ xoay quanh sự việc "Lý Úc Trạch có kết hôn hay chưa" bỗng nhiên rơi vào im lặng.

Ngay cả tay phóng viên canh cửa năm năm kia cũng biến mất.

Hạ Tri Thu thảo luận vấn đề này với Lý Úc Trạch.


Lý Úc Trạch ngồi trên ghế tựa, nói: "Không rõ nữa, chắc chuyển công tác."
Bất kể có phải là chuyển công tác hay không, gã đi rồi vẫn là chuyện tốt.

Hôm nay Hạ Tri Thu đi thử vai, ăn sáng xong thì lật đật đứng dậy.

Chỗ này cách công ty tổ chức thử vai hơi xa một chút, Lý Úc Trạch đợi cậu ăn xong, cầm chìa khóa xe, nói: "Tôi chở em đi."
"Không cần đâu" – Hạ Tri Thu nói – "Tôi kiểm tra lộ trình rồi, đi tàu điện hay xe buýt đều rất thuận tiện."
Lý Úc Trạch không khách sáo gì, cậu vừa nói xong hắn cũng thay giày cả rồi.

.......!
Thôi OK bạn!!
Hạ Tri Thu nói cảm ơn rồi cùng hắn xuống gara.

Trong ấn tượng của Hạ Tri Thu, những minh tinh nổi tiếng hẳn phải rất bận.

Đặc biệt như Lý Úc Trạch đáng lẽ càng bận tối tăm mặt mũi, một năm 365 ngày không gặp được ai.

Giống như tháng trước, lịch trình bên ngoài tới mười mấy cái, hoàn toàn không có không gian cá nhân.

Nhưng kể từ khi Hạ Tri Thu chuyển tới, hình như Lý Úc Trạch đã bớt bận rộn hơn.

Gần một tuần nay, hắn toàn ngồi nhà.

Lúc Hạ Tri Thu ra khỏi nhà thì hắn còn ngủ.

Khi Hạ Tri Thu học xong lớp diễn xuất ở công ty trở về thì hắn vừa mới xuống lầu.

Hôm nay ngoại lệ, tối qua hắn nghe nói Hạ Tri Thu cần đi thử vai ở chỗ khá xa nên buổi sáng đặc biệt thức dậy sớm chở cậu đi.

Hạ Tri Thu cảm thấy áy náy, cậu ngồi trên ghế phụ lái, nói: "Thật sự không cần phiền đến anh."
Giờ cao điểm buổi sáng thường kẹt xe, Lý Úc Trạch mặc một chiếc áo len cổ tròn rộng rãi, dựa lưng vào ghế chờ đèn đỏ thì nghe Hạ Tri Thu cứ khách sáo mãi, bèn quay đầu sang nhìn.

"Chẳng phải em cũng đang giúp tôi sao? Có qua có lại thôi."
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết, vừa lúc tôi cũng định qua đó làm chút chuyện, coi như tiện đường cho quá giang đi."
Nói đến vậy, Hạ Tri Thu cũng không thể tiếp tục khách khí, cậu nói tiếng cảm ơn rồi lấy kịch bản lật qua lật lại.

Trên đường đi, không một ai mở miệng.

Bầu không khí vốn thoải mái lại trở nên bức bối.

Hạ Tri Thu len lén liếc qua Lý Úc Trạch hai lần, tuy không nhìn rõ mặt nhưng thấy tay hắn cứ gõ cộc cạch lên vô lăng.

Hạ Tri Thu nhớ ra đây là một thói quen của Lý Úc Trạch.

Mỗi lần hắn nghĩ gì đó, bất giác ngón tay sẽ gõ lên mặt bàn hoặc bất cứ gì trong tầm với.

Tần suất càng nhanh càng chứng tỏ chuyện đó khó xử lý, từ đó tâm trạng cũng bị ảnh hưởng.

Hạ Tri Thu không biết thói quen đó có thay đổi hay không, cũng chẳng biết chuyện gì làm tâm trạng hắn đột nhiên kém đi.


Cậu nghĩ một chút rồi đặt kịch bản xuống nói chuyện.

"Dạo này tôi có đọc tin về Vệ Thịnh, hình như lắng xuống rồi."
"Ừm", ngón tay Lý Úc Trạch dừng lại, hắn nói: "Giới này là vậy, chuyện nhanh đến cũng nhanh đi."
Hạ Tri Thu: "Nhưng anh Từ Tùy nói chuyện này vẫn ảnh hưởng đến sự nghiệp của Vệ Thịnh, bộ phim tôi đến thử vai hôm nay là bộ mà cậu ấy bị thay ra."
Lý Úc Trạch: "Chuyện bình thường.

Nếu mặt trái dư luận đạt tới một mức độ nhất định sẽ tạo thành bất mãn trong lòng công chúng, khả năng cao sẽ ảnh hưởng đến xếp hạng của bộ phim này, nhà đầu tư cũng phải kiếm tiền, đâu thể vì nghĩ cho sự nghiệp của cậu ta mà mạo hiểm được."
Hạ Tri Thu nửa hiểu nửa không, gật đầu, hỏi tiếp: "Lẽ nào...!có người muốn kéo cậu ta ngã ngựa sao?"
Lý Úc Trạch: "Nếu đã có người nổi tiếng thì hẳn phải có kẻ ghen tỵ.

Đây cũng là lẽ tự nhiên, từ từ em sẽ hiểu."
"Vậy còn anh?" – Hạ Tri Thu hỏi – "Sẽ có người cố ý hại anh sao?"
"Đương nhiên", Lý Úc Trạch đánh tay lái đến ngã tư, nhìn mặt hắn có vẻ lo lắng nhưng tâm trạng lại vui vẻ, nói: "Tôi nổi tiếng và nhỏ yếu như này, sớm đã bị người có tâm để mắt đến rồi."
Hắn nổi tiếng, Hạ Tri Thu không có gì phản bác.

Nhưng nhỏ yếu hả? Phải không ba?
"Mặt em thế là ý gì?", nhân lúc phía trước không có xe, Lý Úc Trạch quay sang nhìn Hạ Tri Thu một cái.

Hạ Tri Thu lập tức điều chỉnh lại vẻ mặt hơi nghi ngờ nhân sinh lúc nãy, ho nhẹ mấy tiếng, nói: "Vậy anh tính làm gì? Cứ ngồi ôm cây đợi thỏ như thế này sao?"
"Em sốt ruột à?", Lý Úc Trạch hỏi.

Hạ Tri Thu đáp: "Làm gì có."
"Chuyện sau này thì để sau này nói, dù gì người tính cũng không bằng trời tính." – Lý Úc Trạch ngó sang bảng dẫn đường, lái xe vào bãi đậu xe của một tòa cao ốc.

Chờ xe dừng hẳn mới từ tốn nói câu trên.

Hắn nói rất đúng.

Hạ Tri Thu gật đầu, bước xuống xe.

Nơi thử vai nằm ở lầu mười tám của tòa cao ốc.

Lý Úc Trạch hạ cửa sổ xe hỏi thời gian kết thúc rồi quay xe sang hướng khác, chạy đến một khu vực của bãi đỗ xe.

Hắn có một người bạn làm việc ở gần đây, sau khi gọi điện thoại thì bước lên thang máy chuyên dụng.


Trong làng giải trí này không nhiều người có thể giao thiệp với Lý Úc Trạch.

Chỉ có hai ba người là được xưng danh bạn bè với hắn.

Một là Cao Khuê.

Hai là Phương Hạo Xuyên.

Tổng giám đốc công ty giải trí Bác Văn.

Phương tổng vừa nhận được điện thoại của Lý Úc Trạch thì trực tiếp dời luôn cuộc họp tiếp theo, vừa kêu thư ký chuẩn bị cà phê thì Lý Úc Trạch cầm chìa khóa xe đẩy cửa bước vào.

Lâu rồi Phương Hạo Xuyên không gặp hắn, anh lập tức bỏ công việc trong tay xuống.

"Ngọn gió nào đưa mày đến đây?"
Lý Úc Trạch quen anh ta nên không mấy khách sáo, tiện tay để chìa khóa xe lên bàn cà phê trước ghế sofa, đáp: "Chở Hạ Tri Thu đi thử vai ở kế bên."
Phương Hạo Xuyên không nghe rõ, hỏi lại lần nữa: "Chở ai?"
Lý Úc Trạch đáp: "Hạ Tri Thu."
"Ai??"
"Hạ Tri Thu."
"Địu mé!" – Phương Hạo Xuyên mặc kệ mình đang mặc vest xỏ giày da mà văng thẳng một câu chửi thề.

Hắn quên cả việc mời Lý Úc Trạch ngồi, chạy đi khóa trái cửa, còn lo người ta phát hiện nên tắt luôn cái camera chống trộm duy nhất trong phòng.

Sau khi chuẩn bị đâu vào đó mới cau mày tiến tới trước mặt Lý Úc Trạch, tận tâm khuyên bảo: "Sao mày không nhịn được vậy hả?"
"Tự nhiên nhảy vô làm người thứ ba phá nhà người ta chi hở bạn?".