Ngày trôi dần.
Hôm nay thứ bảy, bây giờ đang tiết 3, tiết cuối cùng là sinh hoạt.
Lúc này Thiếu Phong đang gục đầu trên bàn ngủ mặc cho giáo viên vẫn đang giảng bài.
Bất chợt giáo viên nhìn xuống ánh mắt đawtj trên người Thiếu Phong.
Tô Minh vội lấy chân đạp mạnh vào ghế của cậu khiến cho cậu chợt bầng tỉnh giấc.
Thiếu Phong mắt nhắm mắt mở nhìn lên bảng.
Vừa ngước nhìn lên đã gặp ngay ánh mắt không mấy thiện cảm của giáo viên.
- Bùi Thiếu Phong.
- Có.
- Em đứng dậy cho tôi.
Thiếu Phong vội vàng đứng dậy.
- Tỉnh ngủ chưa em.
- Rồi ạ.
- Tốt.
Vậy tôi hỏi em, em trả lời được tôi cho em ngồi xuống.
Tác phẩm tôi vừa nhắc đến của tác giả nào.
Thiếu Phong lúc này rất hoang mang.
Thấy vậy, Tiêu Mạn đành phải nhắc nhỏ cho cậu.
" Là Lý Bạch "
Nghe được đáp án, Thiếu Phong dãn được cơ mặt.
- Thưa cô, của Lý Bạch ạ.
- Được rồi ngồi xuống đi.
Nếu còn có lần sau tôi sẽ dắt em lên gặp chủ nhiệm của các em.
- Vâng.
Nói thật, chỉ có Bùi Thiếu Phong mới có lá gan ngủ trong giờ của cô Phó thôi.
Bởi giáo viên Phó nổi tiếng nghiêm khắc và khó tính, đã vậy lại còn dạy môn văn.
Haiza, tốt nhất không nên phạm sai lầm trong giờ của cô nếu không muốn có một tiết học ko yên ổn.
Đời không thể để chúng ta vui vẻ một khắc nào, tránh được giáo viên này lại vấp phải giáo viên kia.
Giờ sinh hoạt hôm nay, sau khi báo cáo hoạt động của lớp trong tuần xong, thầy Lý ổn định lớp sau đó nhắc đến kì thi cuối tháng.
- Các em thân mến.
Tôi xin được báo tin này cho các em, kì thi cuối tháng sẽ bắt đầu vào tuần sau.
Theo đó, sau khi có kết quả, thầy nghĩ chỗ ngồi của một số bạn sẽ thay đổi theo thành tích của bản thân.
Mặc dù đã có sẵn tâm lí nhưng tin tức được xác nhận của chủ nhiệm, khuôn mặt ai cũng tỏ ra sự buồn bã và lo lắng bởi có thể sẽ rời xa người bạn cùng bàn trong một tháng qua.
Trên đường về, Tô Minh mở lời trước.
- Này Thiếu Phong.
- Hả.
- Sao mình thấy cậu không có vẻ gì lo lắng vậy?
- Mình thì có gì mà phải lo lắng.
- Phải rồi, cậu không lo lắng.
Chắc cậu chưa biết quy tắc xếp chỗ của Lý lão sư rồi.
Hôm trước mình và Tiêu Mạn có hỏi Lý lão sư rồi.
Thầy bảo, lớp chúng ta có 43 người riêng mình và Mạn Mạn được đặc cách vì có công việc của hội học sinh, vị chi còn 41 người, do đó người lẻ nằm giữa 41 người mới được ngồi bàn 1.
Thứ hạng còn là sẽ được bắt chéo lần lượt số cuối và số đầu để sắp xếp chỗ ngồi.Lần này nếu cậu còn giả ngu, e là cậu sẽ có người bạn cùng bàn đầu tiên sau 5 năm đấy.
Vẻ mặt của Thiếu Phong lúc này trở nên hoang mang đến tột độ.
Chẳng lẽ bao lâu nay một mình, bây giờ phải làm quen cảm giác bên cạnh có một người nữa hay sao? Không được, không được.
- Ây da, nếu cậu muốn ôn bài thì nói tụi này tiếng, không cậu sẽ phải làm quen cảm giác có người ngồi cạnh đấy.
- Là Tiêu Mạn đang chọc Thiếu Phong.
Hai anh chị nhà này, chỉ biết cười trên nỗi đau của người khác.
- Tô Minh học bá, Tiêu Mạn học bá, xin cứu vớt tại hạ.
Nếu hai học bá cần đồ ăn ngon, đồ mặc đẹp thì cứ nói với tại hạ một tiếng chì mong có thể giúp được tại hạ lần này.
Tiêu Mạn bật cười thành tiếng, cố gắng lấy bình tĩnh, nắn từng chữ một.
- Được rồi, tối nay gọi video call, ngày mai đến thư viện gần trường, mình và Tiểu Minh sẽ chỉ bài cho cậu.
- Mình vừa để ý, Tiêu Mạn à, đến cả thời gian của Tô Minh mà cậu cũng quyết định thay cậu cậu ấy luôn sao.
- Tiêu Mạn nói gì thì cậu cứ nghe thế ấy, mình ko có ý kiến.
Ây da, thật là quê quá đi thiếu gia à, mong rằng sau này sẽ có người động viên anh sau những lần đội quần này..