Tiêu Mạn đang chuẩn bị đến nhà Tô Minh thì điện thoại bỗng có thông báo.
Tô Minh: " lát nữa cậu đến nhà mình thì cầm thêm sách vở nữa "
Tiêu Mạn thắc mắc.
Mạn Mạn:" để làm gì vậy???"
Tô Minh: " chiều mình cùng cậu đến thư viện học.
Không phải đã hứa, mai sẽ đến sân vận động cổ vũ cho Thiếu Phong sao? Chúng ta sẽ học ôn bù vào chiều nay "
Tiêu Mạn: " ò"
Tiêu Mạn vừa vào trong nhà đã nhận được sự chào đón nồng nhiệt của ba mẹ Tiêu.
- Mạn Mạn đấy hả con, nhanh nhanh cất đồ, rửa tay vào thử món cô nấu này.
- Vâng ạ, để con phụ cô ạ.
Nhìn hai người phụ nữ đảm đang trong phòng bếp, hai người đàn ông bên ngoài bàn bạc với nhau.
- Này tiểu Minh.
- Dạ.
- Con thích tiểu Mạn không?
Nghe xong câu hỏi của ba ba, Tô Minh không khỏi ngạc nhiên, cậu có chút hoảng loạn trả lời.
- Ý…ý ba là…sao ạ?
- Con bị làm sao vậy, bình thường có ấp a ấp úng thế này đâu.
Ba chỉ hỏi vui thôi mà.
Mẹ con đó, cứ nhất quyết nhắm Mạn Mạn làm con dâu cơ.
Nhưng tất nhiên ba mẹ cũng cảm thấy tình cảm nam nữ của con cái thì không thể cưỡng cầu nên nếu hai đứa không thành một cặp, bà ấy sẽ xem nó như con gái trong nhà.
Tô Minh hơi sock khi biết điều này.
Cậu còn tưởng ba mẹ thấy cậu còn nhỏ sẽ cấm cản việc cậu yêu đương, không ngờ …
Sau khi dùng xong bữa trưa, Tiêu Mạn nhanh chóng xung phong đi rửa bát liền bị mẹ Tiêu cản lại.
- Con cứ ra ngoài phòng khách mà ngồi, cứ để bàn đó có tiểu Minh dọn cho.
- Nhưng …
Ba Tiêu cười nhẹ.
- Truyền thống nhà này lạ vậy đó.
Do cô chú cứ nhất quyết để đứa con trai yêu quý của mình dọn bàn nên Tiêu Mạn đành ngậm ngùi theo hai người họ ra phòng khách uống trà, ăn hoa quả bỏ lại Tô Minh với đống bát đĩa trông cũng khá là nhiều.
Thật ra cô không biết chứ hôm nay bà Giang Hạ định làm vài món nhưng khi nghe tin Tiêu Mạn đến ăn cùng liền lôi bao nhiêu thức ăn trong tủ lạnh ra nấu hết, thành ra bây giờ bát đĩa mới nhiều vậy.
Thật là tội nghiệp cho Tô Minh.
Như đã hẹn, Tô Minh và Tiêu Mạn sau khi nghỉ trưa đã cùng nhau đến thư viện.
Chọn xong vài quyển sách tham khảo, hai người chọn chiếc bàn trống góc cuối căn phòng rồi ngồi xuống đọc.
Không ai nói với nhau câu nào, thời gian cứ lặng lẽ trôi qua.
Lúc này cũng đã năm giờ chiều, ngoài trời mây âm u kéo đến, chắc sắp nổi con giông rồi.
Tiêu Mạn vừa làm xong bộ đề, ngước đầu lên thấy Tô Minh đang cắm mặt vào sách vở nên lặng lẽ đi trả số sách vừa mượn, khi quay về thì gặp cảnh khá là thú vị.
Một nhóm nữ sinh đang cố gắng bắt chuyện với Tô Minh.
- Cậu gì ơi.
Tô Minh đang chăm chú giải toán, dường như không nghe thấy tiếng của cô bạn nữ kia.
Cô gái thấy vậy liền gọi lại.
- Câun gì ơi.
Lúc này Tô Minh mới ngước lên.
- Bạn gọi tôi sao?
Cô gái kia gật đầu nhẹ.
- Có chuyện gì sao?
- Bạn … bạn có thể cho mình…mình làm quen được không ạ?
Cô gái trả lời, giọng khá là run.
Tiêu Mạn nấp sau giá sách lắc đầu.
- Ai đời đi làm quen trai lạ mà run vậy chứ.
Tô Minh lúc này liền từ chối thẳng.
Cậu đưa cánh tay có đeo dây buộc tóc của Tiêu Mạn ra.
- Tôi có bạn gái rồi.
Cô gái kia dường như vẫn chưa từ bỏ ý định.
- Chúng ta cũng có thể làm bạn mà.Biết đâu sau này…
- Xin lỗi, tôi không có nhu cầu kết thêm bạn khác giới.
Đến đây, cô gái xin lỗi vì đã làm phiền rồi cùng với nhóm bạn rời đi.
Đợi khi bọn họ đi rồi, Tiêu Mạn mới bước ra, tấm tắc khen.
- Không ngờ người yêu mình tuyệt đến vậy.
Tuyệt tình khiến cho con gái người ta thất vọng bỏ đi vậy mà..