Trên phòng ở lớp căng thẳng đã đành, ở lớp cũng căng thẳng không kém, tất cả đầu lo lắng cho Tiêu Mạn, duy chỉ có Lục Kiều và Vượng Hạ là bình thản như biết trước được kết quả.
Nhóm Tiêu Mạn đi và, cà lớp ngước lên, nhìn thấy gương mặt buồn rười rượi của cô không ai dám nói với ai câu nào, bỗng nhiên có người hỏi:
- Tiêu Mạn thế nào rồi?
Cả bọn nháo nhào theo:
- Đúng đấy, sao rồi, sao rồi.
Lục Kiều cũng giả vờ hỏi han:
- Ở hiền gặp lành, chắc chắn Tiêu Mạn không sao rồi.
- Đúng vậy, lớp phó chúng ta tốt vậy mà.
Hứa Thành thì lại có phản ứng khác:
- Tiêu Mạn, nói cho mình biết mấy người đó là ai, chúng tôi đi đòi công bằng cho cậu.
- Đúng đấy, không thể để lớp phó chịu thiệt được.
Haiza cái lớp này, lúc đoàn kết lại làm cho người ta tức chết.
Thật là đau cả đầu.
Châu Nhiên cau có:
- Mọi chuyện giải quyết rồi.
Tiêu Mạn đã đòi được công bằng rồi.
Các cậu yên tâm chưa? Bây giờ ai về chỗ người ấy để Tiêu Mạn nghỉ ngơi.
Tôi cho 5 giây mà không vào chỗ thì xác định tên nằm trong sổ cuối tuần kỉ luật.
Thế là cả lớp co chân mà chạy kiếm chỗ của mình.
Lục Kiều ngồi, tay bấu vào áo, bên ngoài thì thản nhiên nhưng tâm trí thì đầy sự căm phẫn: " con nhỏ đáng, tao nghĩ ra bao nhiêu kế, vậy mà mày vẫn thoát được ".
Lúc này Vương Hạ lay tay Lục Kiều nói nhỏ:
- Không biết con nhỏ Hồ An có khai ra chúng ta không biết?
Lục Kiều suy nghĩ rồi trấn an bạn cùng bàn:
- Nó không dám đâu, mình đã có thứ uy hiếp được nó rồi.
Với cả nếu nó khai thì chúng ta đã bị gọi rồi.
Vương Hạ gật gật:
- Cậu nói cũng đúng.
- Được rồi, đừng nghĩ nữa, cô vào rồi kìa.
- Ừm.
Suốt cả buổi Tiêu Mạn im lặng, trong đầu suy nghĩ về những dòng bình luận kia.
Xem ra nu9 của chúng ta đã bị xao động rồi.
Tan trường, Tô Minh gọi Tiêu Mạn cùng về chung nhưng cô nghe mà như không, bỏ ngoài tai, lẳng lặng đi về một mình.
Điều này khiến cho hội bạn ai nấy đều ngạc nhiên.
Tiêu Mạn vừa đi vừa suy nghĩ, cô đã quyết rồi, cô nên tránh xa Tô Minh và Thiếu Phong, cô không xứng làm bạn của họ.
Mải suy nghĩ, Tiêu Mạn không biết đã đến cổng lúc nào đã vậy còn không để ý đến Thiên Thành đang chào mình.
Mãi đến khi có chiếc xe xoẹt qua, bị Thiên Thành kéo về phía anh, Tiêu Mạn mới trở lại trạng thái bình thường.
Thiên Thành trách mắng:
- Em đang nghĩ gì vậy hả? Có biết nguy hiểm lắm không hả?
- Em xin lỗi, em xin lỗi.
Tiêu Mạn sắp khóc đến nơi, Thiên Thành biết mình mắng hơi lớn, chắc đã làm em gái sợ vội vàng dỗ:
- Anh sai rồi, anh không nên lớn tiếng với em.
Bây giờ lên xe về, ha, được không?
( Trời ưi, tui ngưỡng mộ cái gia đình này lắm luôn á, gia đình trong mơ của biết bao ngươi)
Trên đường về, Thiên Thành nói chuyện để Tiêu Mạn bớt suy nghĩ lung tung.
Đáp lại anh, cô lại hờ hững, nhiều lúc: hả, anh nói gì, vậy sao, chắc là vậy....!Cô không thể nào chú tâm vào câu chuyện của Thiên Thành nổi.
Thiên Thành biết vậy không nói gì nữa để Tiêu Mạn yên tĩnh suy nghĩ.
Về đến nhà, Tiêu Mạn chào ba mẹ rồi bước từng bước mệt mỏi lên phòng.
Ba mẹ Tiêu đánh mắt nhìn Thiên Thành, anh liền nhún vai ý nói mình không biết.
Ba Tiêu trầm mặc suy nghĩ:
- Chắc chuyện này đã là một cú sốc mạnh với con bé.
Chúng ta nên cho nó thời gian.
Mẹ Tiêu rưng rưng:
- Sao mà tui thương nó quá vậy.
Nó buồn, tui cũng buồn theo nó vậy.
Thiên Thành liền vô vai ba mẹ an ủi:
- Mẹ đừng khóc, Tiêu Mạn càng như vậy, chúng ta càng phải mạnh mẽ lên.
Nhưng vậy mới có thể làm chỗ dựa cho em ấy.
Mẹ Tiêu lau nước mắt:
- Con nói đúng, chúng ta phải vực dậy Mạn Mạn..