Hôm nay, 11a4 có tiết thể dục, học sinh nối đuôi nhau ra sân vận động để học.
Vừa ra đến nơi, giáo viên cũng theo sau đó.
Thiếu Phong cho các bạn tập hợp:
- Tất cả, tập hợp.
Thấy lạ, Tĩnh Linh hỏi Tiêu Mạn:
- Sao tiết thể dục, Thiếu Phong là người hướng dẫn vậy.
- Mình quên chưa nói với cậu, Thiếu Phong là đội trưởng đội thể thao của trường cũng là lớp phó thể dục của lớp ta.
- À.
Ban đâu mình còn tưởng cậu ấy không có điểm mạnh gì, nghĩ lại cảm thấy mình nên tìm hiểu nhiều hơn.
Tiêu Mạn nghe vậy chỉ cười nhẹ không nói thêm gì.
Chờ lớp tập hợp nghiêm túc thầy Tả - giáo viên thể mới bắt đầu lên lớp:
- Hôm nay, chũng ta sẽ chia làm 2 nhóm, nữ chơi bóng chuyền, nam chơi bóng rổ.
Tất cả đồng thanh:
- Rõ.
Sau đó, theo như lời thầy, nữ tiến lại sân bống chuyền, nam đi phía ngược lại sân bóng rổ.
Chia đội xong xuôi, mọi người bắt đầu tập.
Được một lúc thì Châu Nhiên lỡ tay đánh bóng mạnh, bóng đạp vào mặt của Tiêu Mạn.
Mọi người có mặt lúc này như đứng hình, Châu Nhiên vội vàng chui qua lưới, lại gần hỏi thăm Tiêu Mạn:
- Mạn Mạn, cậu có sao không vậy, xin lỗi cậu nhiều, mình không cố ý.
Tiêu Mạn lúc đầu hơi choáng, sau khi lấy được thăng bằng, cô nén đau, trấn an mọi người:
- Mình không sao, chỉ hơi đau chút thôi.
Các cậu không cần lo cho mình.
Để vơi đi sự áy náy trong lòng Châu Nhiên, Tiêu Mạn liền đánh nhẹ vào vai cô:
- Xem như chúng ta hoà.
Châu Nhiên mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ " cô bé này vẫn như ngày nào ".
Giải quyết ổn thoả, hai bên tiếp tục chơi.
Không biết cô tình hay vô ý mà Vương Hạ đánh một quả thật mặt dứt điểm.
Không ngờ bóng không trúng sân mà bay thẳng vào mặt Tĩnh Linh khiến cho cô ngã quỵ.
Tiêu Mạn ở ngay gần đó chạy lại đỡ Tĩnh Linh:
- Tĩnh Linh, này, cậu có sao không vậy?
Tĩnh Linh ôm mặt, vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Châu Nhiên lên tiếng trách mắng Vương Hạ:
- Này, Vương Hạ.
Có phải cậu cố tình hay không, không phải chỉ là tập thôi sao, mắc cớ gì cậu lại đánh mạnh như thế.
Vương Hạ mở miệng giả xin lỗi:
- Mình xin lỗi, thật sự không cố ý, mình ở đội tuyển của trường đánh vậy quen rồi, nhất thời không thu được lực.
Nghe vậy, Châu Nhiên càng tức:
- Cậu nói vậy mà nghe được à.
Lục Kiều lên tiếng bao che cho bạn cùng bàn:
- Châu Nhiên,cậu quá đáng vừa thôi, không phải cậu ấy đã xin lỗi rồi sao? Có quả bóng vào mặt thôi cũng to tác.
- Thế tôi đánh như vậy vào mặt cậu xong tôi nói xin lỗi chắc cậu cũng không để bụng đâu nhỉ.- Lúc này Tiêu Mạn mới đòi lại công bằng cho Tĩnh Linh.
Rất nhanh chuyện lùm xùm này đã bị cậu mập bên đội nam phát hiện:
- Mọi người nhìn kìa, bên kia xảy ra chuyện gì vậy?
Tất cả nam sinh đều nhìn về hướng sân bóng chuyền, chưa hiểu chuyện gì đã thấy Thiêis Phong và Tô Minh lao qua đó.
Tiêu Mạn thấy Thiếu Phong thì vội gọi cậu:
- Tiểu Phong, cậu mau đưa Tĩnh Linh lên phòng y tế.
Sau đó Tiêu Mạn đỡ Tĩnh Linh lên người Thiếu Phong rồi đi phía sau cậu, Tô Minh cũng đi theo ngay sau đó.
Sau khi được các cô kiểm tra, nhận thấy Tĩnh Linh không có vấn đề gì, ba người mới yên tâm.Cô y tế nhìn chằm chằm vào mặt Tiêu Mạn rồi nói:
- Cô bé, mặt của em sưng rồi kìa, mau đi chườm đá lạnh đi.
- Vâng ạ.
Lúc này Tô Minh và Thiếu Phong mới chú ý đến Tiêu Mạn, Tô Minh hỏi thăm:
- Mặt cậu...
Tiêu Mạn cười tươi, che dấu nỗi đau:
- À, mình không sao, nãy chơi bóng bất cẩn nên để bóng bay vào mặt thôi.
Thiếu Phong cảm thấy có lỗi với Tiêu Mạn, ngượng ngùng nói tiếng xin lỗi:
- Xin lỗi Mạn Mạn, nãy bọn mình chỉ chú ý đến Tĩnh Linh mà mà không chú ý đến cậu, mình thật có lỗi.
- Không sao, chườm đá sẽ ổn thôi.
Tiêu Mạn chườm đá xong thì Tĩnh Linh cũng đã ổn định lại tinh thần, bốn người kéo nhau về lớp.
Về đê s lớp, Tô Minh đã trách Vương Hạ:
- Nghiêm hạ, tôi biết cậu là một trong những vận động viên bóng chuyền của trường nhưng không có nghĩa là khi cậu đánh với các bạn trong lớp, cậu dùng một lực rất mạnh.
Vương Hạ định phản bác liền bị Lục Kiều ngăn lại, Vì sao ư? Vì Thiếu Phong đang nhi f vào họ với đôi mắt sát thương khiến ai cũng sợ.
Họ đành cúi đầu xin lỗi.