Tiêu Mạn lại bếp, múc hết chỗ bát còn thừa ra bát rồi bưng lại chỗ bàn ăn nếm thử.
Vừa ăn thìa đầu tiên, cô đã giật bắn người, lục tìm kí ức, thì ra là chưa bỏ muối.
Tiêu Mạn đưa mắt hướng về phòng Tô Minh, miệng lẩm bẩm:
- Cháo nhạt như này sao cậu ấy có thể ăn được hết cả bát, lại còn khen ngon nữa chứ?
Sau khi ăn xong, cô xắn tay áo, rửa bát.
Rửa xong lại đưa bài tập ra ghế sofa ngồi, vừa làm bài tập, vừa trông chừng Tô Minh.
Đến chiều muộn, hai bác Tô cũng về nhà.
Hai bác rất ngạc nhiên khi cô ở đây.
Thấy hai người Tiêu Mạn cúi đầu chào hỏi:
- Con chào hai bác.
- Ừ chào con.
Con đến chơi với Tiểu Minh sao?
- Dạ vâng, sáng nay nghe thầy chủ nhiệm bảo cậu ấy nghỉ học vì ốm nên con đến thăm.
Nghe tin con trai bị bệnh, mẹ Tô tỏ thái độ lo lắng, tự trách:
- Ấy chết, sáng nay có ca trực, bác và ba nó đi sớm, không để ý đến nó - Sau đó niềm nở, nói với Tiêu Mạn - bác cảm ơn con, may nhờ có con chăm sóc.
Tiêu Mạn cảm thấy thật ngượng cũng, xua tay, vội tìm cớ chuồn:
- Dạ không có gì đâu bác, bạn bè cũng nên quan tâm mà.
Bây giờ hai bác về rồi, con xin phép về ạ.
Nói xong, Mạn Mạn thu dọn đồ dùng vào cặp, đang định về thì ba Tô ngăn lại:
- Con khoan hãy về, ở lại dùng cơm với nhà bác.
Tiêu Mạn cười trừ:
- Dạ thôi ạ.
Như thế phiền hai bác lắm ạ.
Biết cô ngại, mẹ Tô năn nỉ cô:
- Không có gì phiền hết.
Nếu con thấy ngại thì cứ xem như bữa cơm cô chú cảm ơn con vì hôm nay con đã thay cô chú chăm sóc cho Tiểu Minh.
Lúc này, Tô Minh cẩn trọng bước ra từ phòng, bonus câu nữa:
- Mẹ mình nói đúng đấy, với cả lâu rồi cậu cũng không đến nhà mình ăn, mẹ mình toàn nhắc cậu với Thiếu Phong hoài.
Biết sao giờ, cô đành phải ở lại dùng cơm với mọi người thôi.
Tiêu Mạn theo sau mẹ Tô vào bếp, mặc dù mẹ Tô đã bảo cô ngồi ở sofa nhưng cô không chịu:
- Cô đã bảo con cứ ngồi chơi đi mà.
- Con chỉ muốn phụ cô thôi, chứ ngồi đấy, thấy cô làm một mình, con cũng bủn rủn tay chân.
Với cả, mẹ con có dạy, đến nhà người ta không được ngồi chờ người khác nấu cho mình ăn.
Mẹ Tô mỉm cười:
- Con bé này, khéo ăn nói quá.
Thôi được rồi, nếu con muốn phụ thì cứ phụ, cô không cản nữa.
Một bữa cơm, bốn con người.
Đây là mơ ước thầm kín của Tiêu Mạn.
Họ cứ gắp qua lại cho nhau.
nói chuyện vui vẻ như một gia đình thực thụ vậy.
Ăn xong, Mạn Mạn muốn ở lại rửa bát nhưng mẹ Tô không chịu.
- Con không phải rửa.
Bát đĩa trong nhà từ lâu đã giao cho cánh đàn ông.- Sau đó bà quay sang phía ba Tô - Hôm nay con trai mệt, ông thay nó rửa bát đi.
Ba Tô không nói gì, chỉ ngậm ngùi nghe lệnh.
Ngồi được một lát, Tiêu Mạn nhìn đồng hồ, thấy đã muộn, cô xin phép ra về.
- Con xin phép hai bác, con về ạ.
Mẹ Tô mỉm cười:
- Con về cẩn thận.
Tiểu Minh, con tiễn Mạn Mạn đi.
- Vâng mẹ.
Ra đến thang máy, Tô Minh còn muốn tiễn Tiêu Mạn tiếp nhưng cô không đồng ý:
- Cậu tiễn mình đến đây được rồi, mau vào nhà đi, gió lạnh ngoài này sẽ khiến bệnh cậu nặng thêm mất.
- Vậy cậu về cẩn thận.
Về đến nhà nhớ báo mình.
Tiêu Mạn gật đầu.
- Yên tâm đi.
Chờ cho Tiêu Mạn vào thang máy, Tô Minh mới quay đầu đi về.
Từ lúc Tô Minh và Tiêu Mạn ra khỏi nhà, ông bà Tô đã bắt đầu bàn bạc to nhỏ:
- Lão Tô, ông thấy con bé Mạn Mạn này thế nào?
- Xinh xắn, đáng yêu, tính tình tốt, đảm đang, học giỏi.
Nói chung là không chê điểm nào.
Bà Tô mặt rạng rỡ:
- Tôi cũng thấy vậy, ông xem nếu nhà mình có đứa con dâu như nó thì tốt biết mấy.
- Chẳng lẽ...
- Ông nghĩ đúng rồi đấy.
Từ nhỏ tôi đã nhắm trúng nó rồi.
Chỉ tiếc là hai đứa nó cứ xem nhau là bạn.
Ông Tô cười lớn:
- Bà đừng làm quá, cái gì cũng phải thuận theo tự nhiên.
- Ông này, biết là vậy.
Đang định nới thêm thì Tô Minh về, hai người cũng hết bàn tán.
- Ba mẹ có chuyện gì vui vậy?
Mẹ Tô lắc đầu:
- À không? Mà con thấy trong người sao rồi?
- Con đỡ hơn nhiều rồi ạ!
- Vậy thì tốt, con vào phòng nghỉ ngơi đi! Nếu mai thấy khoẻ hẵng đi học.
Vâng, con xin phép.
Tô Minh vào phòng, tiến lên bàn học, nhìn thấy 1 xếp vở.
" Vở của mình.
Cậu nhớ chép bài đầy đủ.
Yên tâm, bài tập mình đã làm đầy đủ rồi, không cần lo cho mình ".
Tô Minh mỉm cười:
- Lúc nào cũng vậy, còn biết lo người khác nghĩ gì!
Chợt nhận ra cảm xúc của bản thân ngày càng lệch lạc, Tô Minh không nghĩ nữa, ngồi ngay ngắn vào bàn bắt đầu chép bài.
Tiêu Mạn về đến nhà đã nhận ngay ánh mắt đầy lửa đạn của mẹ và vẻ mặt không biết gì của bố.
- Con chào ba mẹ ạ.
Mẹ cô bắt đầu tra hỏi:
- Hôm nay con đi đâu? Trưa không về nhà ăn cơm đã đành, tối còn không gọi báo về muộn.
Lúc này Mạn Mạn mới nhớ ra, mình chưa gọi xin phép mẹ, cô bày ra bộ mặt hối lỗi:
- Con xin lỗi mẹ.
Hôm nay con đến nhà Tiểu Minh, cậu ấy bị ốm nên con đến thăm, thấy ba mẹ cậu ấy không ai ở nhà nên con ở lại chăm sóc cậu ấy.
- Tiểu Minh nó bị gì, có nặng lắm không?
Nghe đến tên của Tô Minh thôi là mẹ cô đã thay đổi thái độ, nhiều khi cô nghĩ " Tô Minh mới là con đẻ của mẹ ".
- Dạ cậu ấy không sao rồi.
Chiều nay ba mẹ cậu ấy về, bảo con ở lại ăn cơm mà con quên mất không báo lại với mẹ.
- Thôi được rồi, lần này cho qua.
Nhanh tắm rửa học bài đi ngủ.
- Vâng ạ.
Vậy là đã qua một kiếp nạn..