Edit: Hừa.
Hạ Văn Nam ngồi bên giường ngẩn người.
Minh Lộ Xuyên tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn cực kỳ: “Cuối cùng em muốn làm gì?”
Hạ Văn Nam nói: “Ờm, đến chào hỏi sếp mình.”
“Không cần, đi đi.”
Hạ Văn Nam lại hỏi: “Thế khi nào tôi được đi làm lại?”
Minh Lộ Xuyên nói: “Khi nào em muốn là được.”
Câu trả lời này khiến Hạ Văn Nam rơi vào suy tư, cậu hiếu kỳ: “Vậy nếu tôi không muốn đi làm luôn thì sao?”
Có vẻ Minh Lộ Xuyên không ngờ được cậu sẽ nói như vậy, hắn im lặng vài giây mới đáp: “Tùy em.”
“Thế có được trả lương không?”
Minh Lộ Xuyên: “Tôi trả lương cho em.”
Hạ Văn Nam hơi kinh ngạc, “Sao anh tốt bụng quá vậy?” Trong một khoảng khắc, quyết tâm ly hôn của Hạ Văn Nam hơi lung lay, nhưng nghĩ lại thì cậu cảm thấy ẩn ý trong lời Minh Lộ Xuyên có hơi sai sai, không giống kiểu sếp phát lương cho nhân viên mà giống như người chồng trong gia đình vậy.
“Thôi không cần đâu.” Vừa nghĩ thông suốt là Hạ Văn Nam từ chối không chút do dự, “Tuy là Beta nhưng tôi không thể để người khác nuôi mình, tôi có thể tự nuôi bản thân.”
Minh Lộ Xuyên hơi cúi đầu nhìn cậu, khóe miệng mím thành một đường thẳng, trầm giọng nói: “Vậy em mau ra ngoài đi.”
Hạ Văn Nam không thể hiểu nổi: “Mắc gì anh cứ đuổi tôi đi hoài vậy?”
Lúc này, chiếc điện thoại di động Minh Lộ Xuyên đặt trên gối đột nhiên vang lên tiếng chuông, Hạ Văn Nam theo bản năng quay đầu sang nhìn, trên màn hình điện thoại hiện lên một cái tên: Minh Khâm.
Minh Lộ Xuyên nhận cuộc gọi, giọng nói không xa cách cũng chẳng thân mật: “A lô.”
Hạ Văn Nam không biết đầu dây bên kia điện thoại nói gì, cậu chỉ chú ý sau khi Minh Lộ Xuyên cầm điện thoại lên thì có con khỉ bông nhỏ lấp ló bên dưới gối.
Đó chính là con khỉ mà Hạ Văn Nam đưa cho Minh Lộ Xuyên lúc nãy.
Minh Lộ Xuyên nói qua điện thoại: “Vâng, em ấy xuất hiện rồi.”
Hạ Văn Nam vươn tay lấy con khỉ kia, cầm lấy đầu nó rồi kéo ra từ dưới gối đầu.
Minh Lộ Xuyên: “Vẫn ổn ạ, chỉ là bị thương ở phần đầu.”
Hạ Văn Nam gắp con khỉ này ở trong máy gắp thú, đây là lần đầu cậu nhìn rõ nó dưới nơi có ánh sáng đầy đủ, trông nó chẳng đẹp chút nào thậm chí còn thấy xấu nữa, hai con mắt lệch lên lệch xuống.
Minh Lộ Xuyên nói: “Khi nào ạ? Tối mai?”
Hạ Văn Nam chợt ngửi thấy mùi hương nào đó.
Minh Lộ Xuyên: “Để con nói với em ấy.”
Hạ Văn Nam cầm con khỉ kề sát vào mũi, ngửi kỹ mùi của nó, xác định đây chính là mùi pheromone của Minh Lộ Xuyên, tuy nhạt nhưng không thể nhầm vào đâu được.
Cuối cùng Minh Lộ Xuyên nói: “Vâng, tan tầm xong con sẽ đến ngay.” Hắn cúp điện thoại, lúc quay đầu lại thì thấy Hạ Văn Nam đang trợn mắt nhìn hắn.
“Nhìn cái gì?” Tầm mắt Minh Lộ Xuyên rơi xuống con khỉ bông nằm trong tay Hạ Văn Nam.
Suy nghĩ của Hạ Văn Nam hơi hỗn loạn, cậu lắc lắc con khỉ, “Không ngờ anh thích nó đến vậy đấy.”
Minh Lộ Xuyên hơi động hàm dưới, lạnh giọng: “Em nói gì?”
Hạ Văn Nam nhét con khỉ vào lại tay hắn, “Không có gì, tặng cho anh rồi thì nó là của anh thôi.” Dứt lời, cậu vội vàng đứng lên rời khỏi phòng Minh Lộ Xuyên.
Đi đến cửa, Hạ Văn Nam bỗng dừng lại, vịn vào cánh cửa nhìn Minh Lộ Xuyên: “Vậy có khi nào là khỉ không?” Cậu sực nhớ buổi tối hôm đó ở bệnh viện, cậu đã nói với hắn rằng cậu không thể yêu Alpha được, giống như mlx không thể yêu một con gà.
Nhưng nếu khỉ có thể thì tại sao gà lại không thể? Nếu gà cũng có thể 4thì tại sao Alpha lại không thể?”
Hạ Văn Nam bị sự liên tưởng của chính mình dọa sợ đến đổ mồ hôi hột, không chờ Minh Lộ Xuyên trả lời, cậu vội nói: “Ngủ ngon.” Rồi đóng cửa phòng.
Mãi đến khi cậu nằm lên giường của mình, Hạ Văn Nam suy nghĩ kỹ lại một lần nữa, có khi đó chỉ là hiểu lầm.
Con khỉ bị điện thoại đè lên, nên có khả năng bị dính pheromone từ điện thoại mà thôi, hai chuyện này không nhất thiết phải liên quan đến nhau, càng không liên quan đến chuyện gà và Alpha.
Nghĩ như vậy, đầu óc Hạ Văn Nam được thả lòng dần dần đến khi cậu chìm vào giấc ngủ say.
Hạ Văn Nam ngủ một giấc thẳng đến sáng mai, dường như ngủ quá nhiều khiến cả người cậu uể oải, đạp lên dép lê đi đến kéo rèm cửa sổ, ánh nắng mặt trời rực rỡ xuyên qua cánh cửa sổ thủy tinh sát đất, rọi sáng cả căn phòng trong nháy mắt.
Ra khỏi phòng ngủ, cửa các phòng thông với nhau nên cả căn nhà trở nên sáng bừng, ánh nắng ngày hè chói chang nhưng không phải chịu nóng bức, Hạ Văn Nam lười biếng duỗi người một cái thật thoải mái.
Tuy cậu không thể yêu thích Minh Lộ Xuyên nhưng rất thích căn nhà này.
Dựa theo thông tin nhà đất mà cậu tra được thì căn nhà không đứng tên cậu, mà là nhà riêng của Minh Lộ Xuyên, không biết có ngày cậu kiếm được nhiều tiền rồi mua lại căn nhà này từ Minh Lộ Xuyên không nữa.
Muốn mua nhà thì không thể về nhà cũ rồi mặc kệ sự đời được, Hạ Văn Nam vừa nghĩ vừa đi vào phòng bếp, bây giờ cậu cần trở về công ty càng sớm càng tốt, nắm bắt tình hình công việc của mình.
Cậu là Giám đốc R&D của Minh Nghiên, không biết chức vị của mình có liên quan tới cuộc hôn nhân với Minh Lộ Xuyên hay không.
Cậu không nhịn được gõ gõ đầu mình, tối hôm qua định đến phòng Minh Lộ Xuyên là để làm rõ chuyện này, mà bị Minh Lộ Xuyên cắt ngang nên cậu quên béng mất.
Xem ra đầu óc mình vẫn chưa bình thường, không biết khi nào nên tới bệnh viện khám đây.
Hạ Văn Nam đi tới trước tủ lạnh, vừa muốn mở tủ thì thấy bên trên được dán một tờ giấy ghi chú: Bữa sáng ở trong nồi.
Cậu ngẩn người, đi vào nhà bếp thì thấy một cái nồi điện, cậu mở nắp, bên trong có bánh bao và trứng gà, tất cả vẫn còn ấm nóng.
Hạ Văn Nam đi tới tủ lanh, gỡ tờ ghi chú xuống, vừa lúc gấp đôi lại chuẩn bị ném đi thì thay đổi ý định, nhét vào túi quần mình.
Bữa sáng hôm nay có bánh bao, trứng gà và cả sữa bò, Hạ Văn Nam ngồi một mình trong phòng ăn, vừa ăn sáng vừa thưởng thức phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Hạ Văn Nam lấy điện thoại di động ra, định nhắn tin hỏi Minh Lộ Xuyên là có phỉa hắn chuẩn bị bữa sáng không.
Mới gõ vài chữ thì cậu xóa hết tất cả, cất điện thoại, ăn xong cậu sẽ đến mng một chuyến rồi hỏi Minh Lộ Xuyên luôn.
Tất nhiên đấy không phải là mục đích chính cậu tới mng, thực ra cậu muốn biết bây giờ mình còn khả năng đảm nhiệm công việc trước đây nữa hay không, và liệu cậu có cách nào tốt hơn để sống tự lập sau khi rời khỏi mlx hay không.
Uống cạn ngụm sữa bò cuối cùng, Hạ Văn Nam tựa vào lưng ghế thở dài một hơi.
Phiền quá đi mất, cậu vẫn còn hoài niệm cuộc sống đại học của mình, hoài niệm cảm giác chỉ cần đến lớp theo thời khóa biểu, ngày ngày có bạn bè cùng chơi game chơi bóng, cũng hoài niệm ngôi nhà cậu có thể trở về mỗi kỳ nghỉ hè, nhớ ông nội chờ cậu về nhà nấu cơm cho cậu ăn, cơm nước xong xuôi lại bồi ông chơi cờ cả ngày.
Rõ ràng tương lai của cậu vẫn còn ở rất xa, ba năm cấp ba cậu cực khổ như vậy, không phải để có được những ngày tháng hoàn mỹ nhất ở trường đại học hay sao? Nhưng tỉnh dậy sau một giấc ngủ liền chẳng còn gì cả, cậu mất đi người thân, biến thành người lớn, phải chịu áp lực từ công việc và hôn nhân.
Hơn nữa còn khác hoàn toàn với tương lai mà cậu mong muốn.
Hạ Văn Nam lấy tay bụm mặt, thở dài thườn thượt, sau đó cậu thả tay ra, tạo cho mình tư thái nhẹ nhàng nhất đứng lên thu dọn bàn ăn..