Edit: Hừa.
Hạ Văn Nam đi đến ngân hàng, may mắn mật khẩu thẻ ngân hàng vẫn là sinh nhật của cậu.
Cậu kiểm tra số dư tài khoản tại máy ATM thì thấy trong thẻ của mình có khoảng 20 000 tệ.
Trong ký ức của Hạ Văn Nam, tài khoản của cậu chưa từng có nhiều tiền đến vậy.
Cậu rút khoảng 500 tệ tiền mặt, lúc lấy lại thẻ ngân hàng chuẩn bị rời đi, thì đột nhiên trong đầu cậu lóe lên một ý định, cậu quay lại quầy nhờ nhân viên kiểm tra tất cả tài sản trong thẻ ngân hàng của mình.
Kết quả trong thẻ ngân hàng của Hạ Văn Nam không chỉ dừng ở con số đó, ngoài 20 000 tệ tiền gửi định kỳ*, tổng cộng các khoản tiền tiết kiệm cùng với những tài sản khác do cậu đứng tên góp lại lên đến 3 000 000 tệ**, và cậu cũng đã dùng số tiền này để trả góp mua nhà, dựa trên thông tin của căn nhà đang trả góp, Hạ Văn Nam tìm thấy địa chỉ nhà ở thương mại*** mà cậu đã mua trong thành phố này.
*Tiền gửi định kỳ (hay còn gọi là tiền gửi có kỳ hạn): là một sản phẩm tiền gửi của ngân hàng, theo đó người gửi tiền chỉ có thể rút tiền sau một kỳ hạn nhất định đã thỏa thuận với tổ chức nhận tiền gửi.
(Nguồn)
** 20 000 tệ ≈ 68 000 000 VND
500 tệ ≈ 1 800 000 VND
3 000 000 tệ ≈ 10 190 000 000 VND (bạn Nam giàu théee =)))
***Nhà ở thương mại: là những căn hộ, nhà ở do các tổ chức, hoặc cá nhân thuộc các thành phần kinh tế khác nhau đầu tư xây dựng nhằm mục đích bán hoặc cho thuê lâu dài.
(Nguồn)
Mua một căn nhà bên Trung giá sẽ tầm 4 triệu tệ tùy khu vực.
Sau khi rời khỏi ngân hàng, Hạ Văn Nam vẫn chưa thể hoàn hồn lại, thứ nhất là cậu bất ngờ vì mình có rất nhiều tiền, thứ hai là tự trách mình có tiền có nhà mà lại ở chung nhà với Minh Lộ Xuyên.
Cậu định đi xem thử nhà của mình một chút.
Tra bản đồ rồi đứng bên đường chờ xe buýt, Hạ Văn Nam nghĩ, có khi nào Minh Lộ Xuyên nói thật, cậu thực sự yêu hắn?
Nhưng cậu lắc đầu tự phủ nhận mình ngay lập tức, như cậu đã nói với Minh Lộ Xuyên ở trong bệnh viện, cho dù có chuyện gì xảy ra, con người sẽ không bao giờ yêu con gà; cậu là một Beta nam khỏe mạnh về thể chất và tinh thần, không thể nào lại yêu Alpha nam được.
Căn nhà mà Hạ Văn Nam mua tuy không ở trong trung tâm nhưng vẫn thuộc khu vực phát triển của thành phố, xung quanh có tàu điện ngầm và trung tâm thương mại rất lớn, cách đó không xa còn có công viên bao quanh hồ nước nhân tạo.
Cậu không có chìa khóa, ban đầu chỉ định tới đó xem thử, không ngờ trong nhà có người ở.
Bọn họ không biết cậu, họ nói thuê được ngôi nhà này từ một bên môi giới.
Hạ Văn Nam tìm đến công ty môi giới cho thuê nhà, hỏi xong mới biết cậu đã ủy thác nhà mình để công ty môi giới cho thuê, hiện tại mỗi tháng Hạ Văn Nam có thể nhận được 6000 tệ tiền thuê nhà.
Hạ Văn Nam bước ra khỏi công ty mổi giới, lảo đảo đi vào công viên bên cạnh, cậu ngồi xổm xuống bóng cây ven hồ, ngẩn người nhìn mặt hồ, nhẩm tính nếu dùng tiền gửi ngân hàng trả tiền trả góp mua xong căn nhà, còn mình sẽ chuyển về sống ở quê, với thu nhập hằng tháng 6000 tệ, liệu có phải đủ để không cần làm việc cả đời?
Nghĩ đến đây, Hạ Văn Nam có chút vui mừng, cảm thấy mình trong sáu năm mất trí nhớ quá đỉnh, đáng tiếc duy nhất là “Hạ Văn Nam đó” để lại cho cậu cục nợ tên Minh Lộ Xuyên.
Bây giờ cậu đã biết mình là người có tiền, buổi trưa Hạ Văn Nam tìm một nhà hàng thịt nướng trong trung tâm thương mại ngồi ăn một mình.
Ăn được một nửa thì người bạn thời đại học trả lời tin nhắn WeChat của cậu.
Đây là người bạn học có quan hệ tốt với cậu nhất thời đại học, tên là Bành Lê, hồi đó hai người ở chung phòng ký túc xá, thường hay chơi bóng, chơi game với nhau.
Lúc đó trường có hai khu ký túc xá lớn dành cho nam và nữ, trong một khu ký túc xá lớn, Beta và Alpha có thể ở chung với nhau theo chuyên ngành và lớp học, còn Omega có một khu ký túc xá riêng biệt.
Chuyên ngành của Hạ Văn Nam là Hóa sinh, trong ký túc xá của bọn họ có bốn người, tất cả đều là Beta.
Hạ Văn Nam vừa nghe tiếng xèo xèo của thịt nướng trước mặt, vừa gọi điện thoại với Bành Lê.
Bành Lê có vẻ hơi kinh ngạc, hỏi tại sao mới sáng sớm mà Hạ Văn Nam đã liên lạc với cậu ta.
Hạ Văn Nam hỏi thăm ở Bành Lê, nghe giọng nói của Bành Lê thì đáng lẽ bọn họ phải giữ liên lạc thường xuyên lắm nhưng thực tế thì ngược lại, có lẽ Bành Lê cũng cảm thấy Hạ Văn Nam có chút kỳ quái nhưng vẫn trả lời cậu.
Bành Lê không phải là người địa phương, sau khi tốt nghiệp đại học hắn đã rời thành phố trở về quê, bốn người trong ký túc xá năm đó chỉ có mỗi Hạ Văn Nam là ở lại học lên nghiên cứu.
“Tao học nghiên cứu sinh á?” Giọng nói Hạ Văn Nam mang đầy vẻ kinh ngạc.
Bành Lê sửng sốt một chút: “Ừ, có chuyện gì sao? Không phải mày học nghiên cứu sinh hả?”
Hạ Văn Nam nói: “À ờ, chắc là tao có học đó.” Cậu chưa tìm thấy bằng tốt nghiệp và học vị**** của mình, e là nó đang nằm trong két sắt.
Sau đó Hạ Văn Nam lại nhớ tới một chuyện: “Vậy lễ kết hôn của tao, mày có tới không?”
****Học vị: Danh vị cấp cho một người đã tốt nghiệp một trường đại học, hoặc có trình độ cao hơn.
“Cái gì cơ?” Lúc này giọng nói của Bành Lê tràn đầy vẻ khiếp sợ, “Mày kết hôn rồi?”
Hạ Văn Nam lập tức nói: “Không phải, tao nói là nếu như tao kết hôn thì mày có tới không?”
“Tất nhiên là tao sẽ tới rồi.” Bành Lê nói: “Mày làm tao hết cả hồn, tao còn tưởng mày kết hôn mà không cho tao biết chứ.
Sao? Có đối tượng kết hôn rồi hả?”
Hạ Văn Nam đáp: “Không có, tao chỉ giả dụ chút thôi.” Cậu nói chuyện phiếm với Bành Lê thêm vài câu rồi kết thúc cuộc trò chuyện.
Chảo thịt nướng trước mặt vẫn đang phát ra tiếng xèo xèo, mùi thịt nướng thơm nức mũi tràn ngập trong không khí.
Hạ Văn Nam nghĩ, đến cả Bành Lê còn không biết chuyện cậu kết hôn, vậy những bạn học khác chắc chắn cũng không biết.
Tại sao kết hôn mà đến người bạn tốt nhất cũng không thông báo? Hạ Văn Nam gắp một miếng thịt ba rọi mỡ thịt đan xen, nghĩ thầm: vậy chắc chắn đây không phải là hôn nhân tự nguyện.
Buổi chiều, Hạ Văn Nam đến trường đại học của mình một chuyến.
Bốn năm đại học cộng thêm thời gian làm nghiên cứu sinh, vậy thời gian cậu ở trong trường dài hơn ký ức hiện tại mà cậu có, nhưng dường như ngôi trường hiện tại đã thay đổi rất nhiều so với hồi cậu học năm hai.
Tòa ký túc xá vẫn còn, nhưng tất cả những người bên trong đã không còn là những người ở quá khứ nữa.
Có lẽ cậu đã từng là nghiên cứu sinh, thế nhưng cậu không biết mình học lên chuyên ngành nào, ai là giáo sư hướng dẫn, cũng không quen biết những người học cùng nghiên cứu sinh.
Cậu muốn trở về cuộc sống lúc đó, nhưng một khi thời gian đã trôi đi sẽ không quay lại, sẽ không vì ký ức của cậu tạm dừng mà cũng bất biến theo, cho nên những thứ mất đi thì vĩnh viễn không tìm lại được.
Cứ mải nhìn về quá khứ là điều vô nghĩa, chi bằng lập ra kế hoạch tốt hơn cho tương lai.
Hạ Văn Nam nhìn những sinh viên đi ngang qua mình, cậu cảm thấy mình vẫn là một trong số họ, tuy nhiên, khi vô tình nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình qua ô cửa kính bên đường, Hạ Văn Nam nhận ra sự thật cậu không còn là một sinh viên, cũng giống như ông nội một khi đã ra đi thì sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Thật đau lòng.
Bước ra khỏi trường học, cậu đứng bên lề đường nhìn dòng xe cộ không ngớt trên con đường rộng thênh thang phía trước, nhất thời không biết phải đi về đâu.
Mặt trời dần nghiêng về phía Tây, vẫn còn mang theo cái nóng như thiêu như đốt của mùa hè, chuyển từ vàng vàng sang đỏ cam.
Xia Wennan đang đứng dưới bóng cây, nhưng khi mặt trời nghiêng ngả, ánh sáng bắt đầu chiếu xuống từ chân anh.
Mặt trời dần ngả về Tây, cái nóng như thiêu như đốt của mùa hè vẫn chưa dứt, nắng vàng óng ánh đổi sang màu cam vỏ quýt.
Hạ Văn Nam đứng dưới bóng cây, ánh nắng mặt trời xuyên qua tán cây chiếu lên thân thể cậu.
Cậu đổ một chút mồ hôi, lưng áo thấm ướt nhưng cậu vẫn không nhúc nhích.
Hạ Văn Nam thấy mình có hơi lười biếng, từ nhỏ đến lớn cậu chỉ muốn tốt nghiệp đại học rồi kiếm một việc làm nhẹ nhàng ổn định, kiếm tiền để ông nội có một cuộc sống thoải mái.
Rồi có thể cậu sẽ kết hôn, người vợ lý tưởng của cậu là một cô gái Beta không cần quá xinh đẹp, cứ như vậy sống một đời yên bình.
Thế nhưng cuộc sống bây giờ của cậu đã bị xáo trộn.
Mặc dù bị mất trí nhớ, thế nhưng nguyên nhân không phải hoàn toàn do Minh Lộ Xuyên, mà còn do chính cậu, Hạ Văn Nam không hiểu tại sao lúc đó mình lại lựa chọn như vậy, cũng không biết sau này phải bước tiếp như thế nào.
Hạ Văn Nam thở dài một hơi, tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ vô nghĩa của cậu về cuộc sống.
Trên màn hình điện thoại hiện lên chữ “M”.
Cậu nhận điện thoại, Minh Lộ Xuyên nói: “Tối nay tôi sẽ không về ăn cơm.”
Hạ Văn Nam nhìn trái phải, lúc này mới hiểu ra Minh Lộ Xuyên đã định về nhà ăn tối, cậu trả lời: “Ừ, tôi cũng không về ăn đâu.” Dứt lời, cậu cúp máy ngay lập tức..