Y chợt nhớ đến thời sinh viên rỗi rãi không có việc gì làm, giúp Ôn Đình Vực khắc mấy con dấu chẳng chút giá trị pháp lí, trong số đó y thích nhất con dấu “Đơn giản yêu hận”. Y sớm đã thấu hiểu mọi thứ trên đời này, cho dù là ai đi chăng nữa, chung quy vẫn chẳng thể thoát khỏi bốn chữ ấy.
Y vốn dự định thoát khỏi vòng tròn này, nhưng rồi chính bản thân mình lại cam tâm tình nguyện nhảy vào.
Làm một người bình thường, thực ra cũng không có gì là không tốt.
Càng bình thường, lại càng hạnh phúc.
Bình luận truyện