Đơn Giản Tiếng Yêu

Chương 31: Hàn Viễn và Tiểu Khánh Nhi




Trong đại điện, các quan sau khi bàn bạc chính sự đã dần lui xuống. Chỉ còn lại Bạch Phượng Khanh và vị quan mới. Hàn Viễn….Cả ba không nhắc nhở gì đến chuyện vừa xảy ra. Như là không liên quan gì tới mình.

Cuối cùng Bạch Phượng Khanh đứng lên:

- Nếu không còn gì nữa thì thần xin phép hồi phủ.

- Được rồi…

Trong triều đình, Bạch Phượng Khanh sẽ đảm nhận những việc quan trọng như quản lý đê điều, thuế khóa, phân bổ quan lại. Toàn là việc đòi hỏi khả năng của một quân sư giỏi. Việc trị quốc, phân bổ quân đội, bảo vệ an toàn của hoàng thất và kinh thành được giao lại cho Hàn Viễn- một viên quan độ khoảng 30 tuổi, trước đây chỉ là tri châu của một thành nhỏ, khả năng chưa có ai kiểm chứng, đột ngột được hoàng thượng điều về kinh thành, giao cho trọng trách khiến nhiều người không khỏi kinh ngạc.

Nhưng chỉ sau một vài lần gặp gỡ các trọng thần nhanh chóng hiểu được quyết định của Vũ đế là chính xác. Hàn Viễn ít bày tỏ ý kiến nhưng mỗi lời hắn nói đều thể hiện sự nhạy bén, khả năng phán đoán. Đặc biệt trong vấn đề quân sự, Hàn Viễn là một thiên tài.

- Chuyện trong cung, giao lại cho khanh.

- Bệ hạ an tâm. Thần sẽ cố gắng hết sức mình.

- Khanh có thể mang Khánh nhi vào trong cung. Không nên để trẻ con ở nhà một mình lâu quá. Hơn nữa, cũng đến lúc rồi…

Nhắc đến cái tên ấy, ánh mắt của Hàn Viễn cũng trở nên nhu hòa hơn. Sau đó hắn nhẹ nhàng lên tiếng:

- Cũng không thuận tiện đâu bệ hạ. Thần chỉ là một thần tử nhỏ nhoi, không thể tùy tiện vào hoàng cung. Huống gì là Khánh nhi.

- Mọi chuyện đều có thể. Ta sẽ thu xếp. Khanh an tâm!

Hàn Viễn không nói gì nữa. Hắn cũng biết, thời gian như nước chảy, nay cũng phải đối diện một lần rồi.

- Khanh về phủ thu xếp hành trang đi. Ngày mai đưa Khánh nhi vào cung.

- Tuân lệnh bệ hạ.

Phủ của Hàn Viễn là Từ Ninh phủ, một phủ đệ khiêm tốn nằm gần vùng ngoài của kinh thành. Trong phủ chỉ có vài người hầu tin cẩn. Thân phận của Hàn Viễn càng phải nên che giấu nhiều người.

- Phụ thân!

Giọng nói vang lên trong trẻo. Sự lạnh lùng trong mắt Hàn Viễn cũng không còn nữa. Hắn cúi xuống, vòng tay mở rộng cho một tiểu nhi hài chạy xổ vào.

- Khánh nhi…

Gương mặt thanh tú trắng hồng mũm mĩm. Duy chỉ có đôi mắt…Đôi mắt buồn với đôi hàng mi dài cong vút…Giống nàng. Quả thật rất giống nàng.

- Phụ thân ăn cơm với Khánh nhi đi ạ! Nhũ nương dọn rồi.

- Ừ. Chúng ta ăn cơm nào.

Ngày nào đứa trẻ ấy chỉ mới là một hài nhi khóc oằn oặt đòi sữa mẹ. Những đêm dài canh vắng, Hàn Viễn ôm nó vào lòng, cố gắng dỗ dành. Trẻ con thiếu hơi mẹ thường hay giật mình khóc ngất, mỗi khi khóc thì khóc đến trời sầu đất thảm. Khóc đến khi mệt nhoài trong lòng của phụ thân.

Những bước chân đầu tiên lẫm chẫm của con trẻ. Tiếng cười khanh khách. Tiếng gọi đầu đời….Hàn Viễn không quên được một buổi chiều nắng vừa tắt, lòng hắn bỗng xao động mãnh liệt khi con trẻ nắm áo mình và bập bẹ gọi: “Mẹ ơi!”.

Tiếng gọi đầu đời là tiếng mẹ. Dù mẹ không ở gần Hàn Khánh. Dù từ nhỏ đến lớn, thế giới của Khánh nhi chỉ có phụ thân.

Mẹ của Hàn Khánh…Là nàng. Muôn trùng diệu vợi, tình mẫu tử vẫn thúc giục, tạo thành một nỗi nhớ mong trong lòng con trẻ. Để bây giờ Hàn Khánh bảy tuổi, mỗi lần được nữ tử có cử chỉ quan tâm thân mật đều lưu luyến chẳng muốn rời.

Trên bàn,bữa cơm của hai cha con diễn ra như thường nhật…. Khánh nhi thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn phụ thân, sau đó cúi mặt xuống chén cơm.

- Hôm nay Khánh nhi có chuyện gì sao?

- Không có ạ!

- Không có sao lại nhìn phụ thân như vậy? - Hàn Viễn cười khẽ - Khi muốn xin cái gì đó, bao giờ cũng vậy mà.

Thân nhũ mẫu cũng vừa mang thêm thức ăn ra, nghe vậy cười đáp:

- Lúc nãy Phương tiểu thư có đến phủ, mang cho thiếu gia một ít trái cây và áo ấm. Áo của chủ gia, tôi cũng giúp mang vào phòng rồi.

Phương Linh Lan là tiểu thư của Lễ bộ. Khi mới về kinh thành, Lễ bộ đại nhân hết lòng ưu ái. Phương Linh Lan tiểu thư cũng quan tâm đến hắn. Lễ bộ đại nhân có vài lần buông lời ướm thử nhưng Hàn Viễn đều khéo léo tránh đi.

Người trong nhà tuy sống với hắn bảy năm nhưng không biết nhiều về Hàn Viễn. Chỉ biết rằng trong khoảng thời gian ấy, hắn chuyên tâm làm việc, bên mình chỉ có một hài tử. Phụ tử yêu thương đùm bọc lẫn nhau. Hắn không có nương tử, cũng không lưu tâm đến nữ sắc, cuộc sống bình lặng trôi qua.

Có không ít người muốn gả thiên kim của mình cho Hàn Viễn. Sau khi được triệu về kinh thành còn nhiều kẻ ngỏ ý hơn nữa. Song Hàn Viễn dường như không để mắt đến ai. Thứ mà hắn quan tâm duy nhất là Hàn Khánh, chỉ có con trai là khiến hắn mỉm cười.

Đũa trên tay Hàn Viễn ngưng lại. Thanh âm trở nên thật lạnh lùng.

- Lần sau không có lệnh của ta, không được tùy tiện nhận đồ của người lạ nữa. Nhất là đồ đạc của Tiểu Khánh nhi…

- Dạ…Chủ gia.

Bình thường Hàn Viễn là người nhu hòa, đối với người trong nhà cư xử điềm đạm, không phân biệt thân phận. Tuy nhiên không vì thế mà sự nể sợ của người ta với hắn mất đi. Mỗi khi Hàn Viễn nghiêm giọng, khí thế bức người làm người đối diện không an.

- Phụ thân đừng tức giận với Nhũ mẫu mà - Khánh nhi níu tay áo hắn- Phương a di cũng không phải là người lạ. Người đến đây mấy lần rồi, còn mang áo và bánh cho con. Người rất tốt với con.

Hàn Viễn khẽ thở dài. Trẻ con thường rất mẫn cảm. Một đứa trẻ không có mẫu thân kề bên chăm sóc như Khánh nhi thì sự yêu thương của một ai khác luôn làm trẻ thơ quấn quýt. Hàn Viễn cũng không muốn gieo vào đầu óc non nớt đó sự ngỡ ngàng chua xót. Người ta chăm sóc con vì con là con trai của Hàn Viễn, đâu phải vì con là Tiểu Khánh nhi khao khát được yêu thương.

- Tối nay thu xếp cho thiếu gia một chút. Sáng mai thiếu gia sẽ vào cung.

Tần nhũ mẫu thoáng khựng lại, nhưng rồi vội vã làm theo lời căn dặn. Hàn Khánh vẫn đưa đôi mắt buồn ấy nhìn hắn. Tuy nhiên ánh mắt lại có vẻ ngây thơ và trong trẻo. Khác với nàng, lúc nào cũng chỉ có nỗi đau….

- Con phải đi đâu ạ? Vào cung…Vào cung là sao vậy phụ thân?

- Là vào trong hoàng cung. Khánh nhi vào ở trong cung. Trong ấy sẽ có nhiều người tốt với con. Khi phụ thân không phải làm việc, cũng sẽ vào đó thăm con.

- Dạ…

Khánh nhi rất ngoan, nói gì cũng nghe. Thắm thoát mà bảy năm có lẻ…Hàn Viễn lại thở dài lần nữa….Nàng vẫn không thay đổi. Chỉ là khoảng cách ấy…Hình như càng lúc càng xa…