Tiểu Thiên và Tiểu Bạch lại đánh nhau trong văn phòng. Chính trị viên hiếm khi xuất hiện trong đồn giả vờ như không thấy. Nhưng hai thằng nhãi con này đánh đấm thế nào mà đánh luôn đến trước cửa phòng làm việc của ông, Chính trị viên đành phải đi ra: “Các đồng chí à, mọi người chơi đùa phải chú ý chừng mực. Đừng nghịch nữa.”
Không ai để ý đến ông.
Chính trị viên quay qua dạy dỗ hai người đang đứng xem náo nhiệt: “Hai cậu chỉ đứng xem hai đứa nó đánh nhau hả?”
Đồn phó Triệu lắc đầu: “Đâu có đứng xem hai cậu ta đánh nhau đâu, lúc hai cậu ta đánh nhau trong phòng làm việc thì bọn cháu ngồi xem đấy chứ, hai cậu ta đánh ra đến đây nên bọn cháu mới cùng đứng xem thôi.” Tiện thể phất cờ cổ vũ.
Cảnh sát trưởng Lục đẩy Chính trị viên ra: “Đừng chắn cháu.” Không thấy rõ chiêu thức rồi kia kìa.
Chính trị viên hết cách, chỉ có thể tự mình xông vào nguy hiểm, nhảy vào giữa cuộc chiến, tung một cú tách được hai tên nhãi con đang bóp cổ nhau ra, xách lấy cổ áo Tô Bạch đang còn muốn xông lên đánh tiếp, hỏi cậu ta: “Vì sao lại đánh nhau?”
Tô Bạch rất căm tức: “Chú hỏi cậu ta đi! Chị Cao giới thiệu một cô bạn gái cho cháu, cháu bận không đi được, cậu ta đi!”
“À!” Chính trị viên hiểu ra: “Cô gái ấy vừa mắt cậu ta à?” Việc như vậy cũng khó nói.
“Không hề.” Trăm miệng một lời.
Cậu hai Tiểu Chu cũng rất buồn bực: “Cháu chỉ giúp chị Cao, cùng nhau giới thiệu chút ít tình hình của Tiểu Bạch mà thôi.”
Chính trị viên vỗ Tô Bạch: “Người ta có lòng tốt, vậy mà cậu còn đánh người ta.”
Tô Bạch ói máu, người vừa bị đá mấy phát là cậu ta đây này: “Sao chú không hỏi xem cậu ta giới thiệu với người ta như thế nào?”
Cậu hai Tiểu Chu kêu oan: “Con gái nhà người ta nói rằng tìm cảnh sát là để tìm cảm giác an toàn ở một người đàn ông đích thực. Tớ nói như vậy chẳng phải là vì thể hiện ưu điểm của cậu sao?”
Chính trị viên hỏi cậu: “Rốt cuộc cậu giới thiệu với người ta thế nào?”
Cậu hai Tiểu Chu thề: “Cháu nói toàn là những lời tốt đẹp, thật đấy ạ.”
Đồn phó Triệu tiếp lời: “Là thật đấy. Nghe chị Cao nói, cậu ta luôn nhấn mạnh với người ta rằng Tiểu Bạch cao lớn cỡ nào, mạnh mẽ ra sao, cả người rậm lông, thích đóng quân dã ngoại, khả năng sinh tồn trong thiên nhiên siêu cao, là tấm gương kiên cường thời nay, thân thiết, dễ gần, tất nhiên sẽ khiến cho người ta cảm thấy được sự an toàn từ một người đàn ông đích thực!”
Chính trị viên nghe mà ê cả răng, cố gắng khuyên bảo Tô Bạch: “Tuy rằng không hợp với thực tế lắm, nhưng cũng coi như là đang khen cậu mà nhỉ?”
Tô Bạch sắp khóc đến nơi rồi: “Chính trị viên, chú không biết…”
Còn có sau đó à? Có thể đi thẳng đến kết thúc không vậy?
Cảnh sát trưởng Lục nói thẳng kết quả ra: “Cũng nên coi như là những lời tốt đẹp. Nhưng cô gái ấy nghe xong thì hỏi chị Cao, đồng chí Tô Bạch… có thể đi đứng bình thường không…”
Khi cậu hai Tiểu Chu và Chu A Hoa sắp đói đến mức ngực dán vào lưng thì Trưởng ban Vương về.
Đồng chí Chu Thiên Uyên không nhận ra ngay, chạy đến hôn nhẹ người yêu, nhìn nửa phút mới nhỏ nhẹ lên tiếng: “Vương Hoành?”
Trưởng ban Vương buồn bực lên tiếng đáp lại: “Ừm!”
???
Vèo, đồng chí Chu A Hoa đang nằm cạnh cậu chủ bò về phía trước, chiêm ngưỡng dáng vẻ oai hùng của chủ nhà.
Đồng chí cậu chủ Chu Thiên Uyên thì lùi về đằng sau, run rẩy xác nhận: “Anh ăn mặc như vậy đến nhà em hả?”
Ánh mắt của Trưởng ban Vương nghiêm lại, quả nhiên tên nhóc này biết anh đi đâu. “Ừa.”
Trước mắt cậu hai Tiểu Chu tối sầm: Các hương thân phụ lão đã nghĩ như thế nào? Đồng chí Chu Thiên Uyên choáng váng!
Bước đi xiêu vẹo chạy đến chốt cửa, đóng cửa sổ, kéo rèm, tiện chân đá trăn Myanmar mang ánh mắt kỳ dị đến góc nhà.
Trưởng ban Vương ngồi xuống sofa. “Đừng làm nữa, lúc anh đi vào khu dân cư đã có người thấy rồi.”
Tức quá đi mà, nửa đêm nửa hôm mà ai còn lọ mọ làm cú đêm ngoài đường không chịu đi ngủ vậy chứ? Khóc lóc thảm thiết: “Vương Hoành, có phải anh đã chịu kích thích gì không?” Chẳng lẽ việc hôm qua dọa anh sợ rồi? Tức khắc lựa lời khuyên nhủ: “Nếu anh muốn trút giận thì chúng ta lại nghĩ cách khác, đừng cực đoan như vậy.”
Trưởng ban Vương nhìn giá đỡ trên cổ cậu, cảm thấy rằng không thể ra tay với người bị thương được, không biết trút giận vào đâu. Thừa nhận: “Anh hơi bị kích thích một chút, nhưng còn cách cái gọi là cực đoan một khoảng nữa cơ.”
Khiêm tốn, rất khiêm tốn! Trên người mặc trường bào bó sát người, thắt lưng buộc chặt, tay áo nhỏ, nửa nam nửa nữ nhìn rất yêu dị, son phấn đủ mọi sắc màu trên mặt hợp lại càng tăng thêm vẻ quyến rũ, trên đầu, trên cổ, trước ngực, bên hông còn treo thêm vàng bạc châu báu leng keng sáng lấp lánh. Như vậy mà còn nói là có khoảng cách, vậy không có khoảng cách sẽ như thế nào đây?
Cậu hai Tiểu Chu hỏi rất chân thành: “Anh ăn mặc thành như vậy là muốn biến tính hay muốn biến thái vậy?”
Trưởng ban Vương đưa ra câu trả lời sặc mùi triết lý: “Biến tính, anh chưa từng nghĩ đến; biến thái, là lý tưởng của anh. Còn về dáng vẻ này, — không phải do anh làm, mà là do mẹ em đấy!” …
Đồng chí Chu Thiên Uyên lặng im.
Lại lặng im.
Rồi im lặng.
Trưởng ban Vương nhìn cậu.
Một lát sau, cậu hai Tiểu Chu mới mở miệng: “Mẹ em đồng ý rồi hả?”
“Đồng ý rồi!”
“Em đã nói rồi mà, mỗi lần em về nhà, mẹ đều ăn mặc rất quái dị, anh tưởng em bốc phét với anh à?” Người hiểu mình thì nói mình buồn đau, người không hiểu mình sẽ nói mình bị điên! Hu hu.
Vương Hoành cười khổ, cảm thấy hơi mệt. Hôm qua vừa kinh vừa sợ, hôm nay đấu trí đấu dũng, ngày nào cũng bị áp lực đến khuya, anh cũng không phải được làm bằng sắt thép đâu. Lần lượt gỡ hết mọi thứ xuống, cậu hai Tiểu Chu sáp lại gần, nhỏ giọng đếm: “Nhẫn, nhẫn, khuyên tai, vòng tay, vòng tay, vòng cổ, cài ngực, dây lưng,… Đây là cái gì vậy?” Vòng tròn bán nguyệt, còn thêm một cái móc có thể tháo lắp.
“Kẹp tóc.” Bà Chu nói là dùng để kẹp tóc.
Chu Thiên Uyên ngó anh, không đội tóc giả à? “Anh mang về bằng cách nào?”
“Giấu trong túi mang về.” Nói là tiện tay mang về cũng được. Hi sinh đến nước này, nếu không tiện tay lấy gì đó đáng tiền mang về thì đúng là có lỗi với thể diện của bản thân.
Cậu hai Tiểu Chu khen anh: “Làm rất tốt, nhưng thấy thiếu rồi, vốn riêng của mẹ em không chỉ có từng này thôi đâu.”
Trưởng ban Vương gõ trán cậu: “Anh đến nhà thăm mẹ vợ, không phải đến để cướp bóc.”
Cậu hai Tiểu Chu rất không hài lòng với hai tiếng mẹ vợ, nói lẩm bẩm: “Nói thế nào mà thuyết phục được bà già nhà bọn em vậy?”
Trưởng ban Vương lại thở dài một hơi: “Lúc mới đến còn rất bình thường, hoàn toàn là cấp trên và cấp dưới nói chuyện thăm dò, dạy bảo, khai thông xong còn giải thích, an ủi. Sau đó nói một hồi, biến thành người lớn và con trẻ tâm sự.”
Cậu hai Tiểu Chu ngắt lời anh: “Xin hỏi, bước ngoặt ở chỗ nào?”
Trưởng ban Vương nhớ lại. “Vậy thì nên nói đến hành động vĩ đại ngày hôm qua của em.”
Chu Thiên Uyên xụ miệng: “Chắc chắn mẹ đã mắng em.”
Lắc đầu: “Bà khen em, nói em có tinh thần hiệp nghĩa, kẻ sĩ có thể chết vì tri kỷ.”
“Ồ! Đánh giá này cao lắm à?” Người ta vẫn nói hiểu con không ai bằng mẹ mà. “Anh đã trả lời thế nào?” Biểu đạt tình sâu, giành được sự tin tưởng của bà cụ?
Ăn ngay nói thật: “Sửa lại lời bà ấy, nói rằng thật ra em là kẻ sĩ có thể giả chết vì tri kỷ.”
^0^!
Nghiến răng. “Vương Hoành, anh đi rửa mặt trước đi, tiện thể thay quần áo, em quáng mắt quá!”
Trưởng ban Vương nghe lời đi vào phòng tắm trong phòng ngủ, mười lăm phút sau tinh thần sáng láng đi ra ngoài. Đồng chí Chu Thiên Uyên đã ngồi nghiêm chỉnh ở chỗ nào đó, mấy thứ linh tinh trên sofa đã không còn dù chỉ là một cái.
Thấy anh đi ra, cậu hai Tiểu Chu nghiêm túc hỏi: “Sau đó thì sao?”
Đi đến ngồi xuống bên cạnh, sờ đầu cậu theo thói quen: “Sau đó, mẹ em lấy một tập thơ của Tịch Mộ Dung(*) rồi ngâm một đoạn thơ cho anh nghe, đại ý là một gốc cây già năm trăm năm đang đợi người. Bà cụ nói đây là bài thơ mà em thích nhất khi còn nhỏ!” Sự thưởng thức từ nhỏ đã có vấn đề rồi.
(*) 席慕蓉/xí mùróng/: Tịch Mộ Dung – sinh ngày 15/10/1943, tốt nghiệp khoa Mỹ thuật, Đại học Sư phạm quốc lập Đài Loan. Bà sinh ra ở thành phố Trùng Khánh, Trung Quốc, lớn lên ở Đài Loan, cha mẹ bà đều là người dân nội Mông Cổ, tên Mông Cổ của bà là Mục Luân Tịch Liên Bột. Bà là nhà văn, nhà thơ, họa sĩ nổi tiếng. – Trích từ zh.wikipedia.com
Cậu hai Tiểu Chu gật đầu một cách nghiêm trọng: “Đúng là thích nhất, nghe nói lúc dưỡng thai, ngày nào mẹ cũng đọc cho em nghe.”
Trưởng ban Vương cũng rất nghiêm túc: Vấn đề giáo dục thật sự không thể qua loa được, bệnh của Tiểu Thiên chắc là mắc phải từ khi còn nằm trong bụng mẹ.
“Sau đó nữa thì sao?”
“Sau đó nữa thì hỏi anh có cách nhìn thế nào về tình yêu, anh trả lời rằng đột nhiên bày tỏ thì không rõ ràng, bà cụ bèn cổ vũ, nói anh có thể dùng thơ để bày tỏ, bởi vì thơ là cách tự do nhất, có thể giãi bày cõi lòng của con người nhất. Cho nên anh bèn ngẫu hứng làm một bài để biểu đạt cách nhìn về tình yêu của mình.”
“Anh làm thơ?” Cậu hai Tiểu Chu ngẫm nghĩ không biết ngày mai mình có thể chạy đi viết tiểu thuyết hay không!
Trưởng ban Vương nghiêm túc gật đầu. “Anh tìm được cảm hứng từ cái cây năm trăm năm kia, cho nên ngẫu hứng làm một bài thơ về một cái cây khác.”
“Anh giống cây lắm đấy.” Đứng dậy chạy đi, mở ngăn kéo ra. “Chắc là Bảo Tâm hoàn ở đây nhỉ. Đợi em ăn xong rồi anh hãy ngâm.” Chạy trở lại, ngồi xuống. “Ngâm đi.”
(*) 保心丸/bǎoxīnwán/: Bảo Tâm hoàn – tên một loại thuốc viên Đông Y, ý nghĩa như tên, tác dụng chính là chăm sóc tim mạch.
Trưởng ban Vương bắt đầu ngâm, tình cảm dạt dào: “Tôi là một gốc cây cô độc. Trăm năm nay đứng sừng sững ven đường. Đợi chờ trong cô đơn lạnh lẽo. Chỉ vì một ngày nọ người đi qua nơi đây mà khiến tôi khuynh đảo vì người. — Không quật đổ người thì coi như đời này tôi đã sống phí hoài.”
Sky: Mình không biết thơ từ ca phú gì đâu, cứ word by word thôi. TT____TT Câu thơ cuối đúng là anh Hoành đã nói như vậy đấy, không có biên sai đâu. TT___TT Ảnh xao động vì người ta và ảnh cũng muốn người ta như vậy cho nên muốn quật đổ. Ý là vậy. TT___TT
…
Cảm động, cảm động vô cùng tận! Cậu hai Tiểu Chu hết nói nổi với tình ý của Trưởng ban Vương, nhào đến, bóp cổ anh rồi gào khóc: “Quật đổ em? Đây là cách nhìn về tình yêu của anh? Mẹ em vậy mà chấp nhận hả? Lại còn tặng anh quà gặp mặt đã chuẩn bị sẵn cho con dâu! Em uống hẳn một lọ thuốc độc mà bà còn chưa thèm gọi điện cho em đây này!” Hu hu! Đây mà là mẹ ruột sao?
“Có gọi điện thoại thì em cũng phải bắt máy mới được!” Trưởng ban Vương giữ đầu cậu: “Để ý cổ của em! Anh không đưa ra chiêu độc thì sao có thể thắng được mẹ em chứ? Cho anh không phải cũng là cho em à? Em tính xem đổi được bao nhiêu tiền tiêu vặt? Chu Cảnh Uyên đóng băng thẻ của em vài năm cũng có thể đấy.”
Nhướn mày. “Nắm tin nhanh nhỉ.”
“Tạm tạm thôi. Anh vừa ra khỏi cổng phân cục, em đã biết anh đi đâu rồi nhỉ?”
Ấm a ấm ức: “Anh nói rồi mà, lúc chúng ta làm việc gì cũng phải nghĩ đến nhau.”
“Cho nên hôm nay anh đến gặp mẹ em đó!” Trước khi Chu Cảnh Uyên quay về.
“Cho nên hôm nay em không có làm gì hết.” Kiên nhẫn chờ đợi.
“Sau đó, như em vừa thấy rồi đấy. Anh vui chơi cùng mẹ em cho đến khi ba em về mới về nhà.” Nắm tay nhau, Vương Hoành dịu dàng hỏi: “Đói bụng không?” Nhìn có vẻ ỉu xìu lắm rồi.
Nhắc đến ăn, đồng chí Chu Thiên Uyên càng tủi thân hơn: “Đói…” Bữa trưa với bữa tối chưa ăn gì hết nè.
“Anh cũng chưa ăn.” Đứng dậy. “Giờ anh đi nấu đây.”
Kéo anh lại: “Mẹ em không cho anh ăn cơm?” Không thể nào, mấy thứ quý giá như vậy cũng cho đi rồi, vậy mà một hai bữa cơm không cho ăn á?
“Có, mẹ em nấu.” Đường đường là biệt thự nhà họ Chu, mấy thứ được bưng lên nhìn thấy mà sợ. “Không dám ăn.”
“Mẹ em nấu?” Cậu hai Tiểu Chu ngẩn ra, vui mừng thay người yêu: “Không ăn là đúng đấy, em thà rằng đói chết!” Còn dã man hơn ngộ độc thức ăn, nỗi khổ khi bị rửa ruột ngày hôm qua vừa mới phải chịu rồi. Đứng lên, hiếm khi quan tâm đầu bếp. “Anh đừng làm nữa, chúng ta ra ngoài ăn khuya đi.”
Trưởng ban Vương không nhúc nhích, nhìn rèm cửa. “Chúng ta cứ ăn ở nhà đi. Anh vừa mới nói rồi mà, trong khu dân cư có người.”
“Có người thì sao? Anh thay quần áo rồi mà?” Cậu hai Tiểu Chu chẳng hiểu. “Với lại bây giờ cũng hơn nửa đêm rồi, có ai thì cũng chỉ là người qua đường thôi, chứ chẳng lẽ ở lỳ dưới đấy cả đêm?” Với lại, bọn họ đi ăn khuya cũng phải đi ra khỏi khu dân cư mà. Trưởng ban Vương không thích bị người ta nhìn thấy từ lúc nào vậy?
Vương Hoành tự hỏi: “Nếu chúng ta không tắt đèn, có thể người ta sẽ ở dưới đấy qua đêm đấy.”
“Ăn trộm?” Bệnh nghề nghiệp của đồng chí Chu Thiên Uyên tái phát. “Hay là anh bị người ta trả thù?”
Đồng chí Trưởng ban Vương nói toẹt ra: “Là em bị cảnh sát trả thù đó.”
Cậu hai Tiểu Chu chớp mắt, vẻ mặt dần dần ảm đạm: “… Anh Lục… và Tiểu Bạch…?”