Đồn Công An Thần Kinh

Chương 18




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ở nhà tĩnh dưỡng một ngày, đồng chí Chu Thiên Uyên đi làm.

Tây Thi săn đón. “Hôm trước tôi trực ban nên không đi, nghe nói cậu kết hôn. Chúc mừng nhé!” Nhìn sắc mặt của cậu hai Tiểu Chu, vội vàng sửa lời: “Có lẽ tôi nghe nhầm, không phải kết hôn, mà là kết thù!” Tây Thi lén la lén lút bỏ chạy.

Cậu hai Tiểu Chu đi vào phòng làm việc, thay quần áo, mang sổ công tác vào phòng họp tham gia cuộc họp giao ban. Trừ mấy người đang trực ban, tuần tra, nghỉ ngơi ra, ba mươi mấy người lục tục đi vào, thấy đồng chí Chu Thiên Uyên đều rất thân thiết. “Tiểu Thiên, tân hôn vui vẻ nhé!”

Đồng chí Chu Thiên Uyên cũng rất thân thiết, đôi mắt thâm quầng mở to trừng bọn họ. Mấy đồng nghiệp ấy mau chóng ngồi xuống phía đối diện.

Đồn trưởng dẫn Triệu Bồi Thanh và Lục Minh Ngạn bước vào, ngồi ngay phía trước, thấy bên trái chật ních người, bên phải chỉ có một người, phòng họp vốn nhỏ nhìn càng khó coi hơn. Cảnh sát trưởng Lục mở miệng nói với bên trái: “Mấy người lạnh lắm hả? Chen chúc một chỗ vậy à? Họp xong ra ngoài chạy một vòng!”

Soạt, mọi người ở bên trái đi hết sang bên phải, đồng chí Chu Thiên Uyên ngay lập tức bị đẩy đến sát góc tường.

Tổ trưởng tổ trực ban ngày hôm qua bắt đầu báo cáo các ghi chép cũng như tình hình trật tự trị an của ngày hôm qua. Sau đó những người khác báo cáo về các vụ án cùng những công việc trọng điểm. Đồn trưởng loẹt xoẹt viết vài hàng chữ, đưa cho Cảnh sát trưởng Lục, đồng chí Lục Minh Ngạn rất hiểu ý người, bố trí mấy hạng mục công việc, thông báo với từng người một trong đồn, cuộc họp theo lệ thường cứ thế kéo dài mười lăm phút rồi kết thúc.

“Chính trị viên không có mặt, tôi chỉ nói mấy câu ngoài lề thôi.” Phát ngôn viên của đồn Thần Kinh, đồng chí Cảnh sát trưởng Lục, lại mở miệng nói.

Các đồng chí cảnh sát nhớ ra Chính trị viên có bao giờ có mặt đâu, tiện thể nghe lãnh đạo phát biểu.

“Đầu tiên là tuyên dương đồng chí Tiểu Thiên, thời gian nghỉ cưới là ba ngày, cậu ta nghỉ có một ngày đã đi làm lại rồi, tinh thần siêu tốt đẹp.” Mọi người ném cho đồng chí Chu Thiên Uyên ánh mắt khen ngợi, BỊ đồng chí Lục Minh Ngạn khen ngợi đúng là không dễ dàng gì, thật sự rất đáng để đồng tình.

Cậu hai Tiểu Chu xúc động, ánh mắt đỏ ửng.

“Tiếp theo tuyên bố một tin tốt, vợ tôi mang thai rồi, xin mọi người vui lòng chuẩn bị tiền lì xì đi nhé.” Cảnh sát trưởng Lục rất chi là vui sướng.

Đại Tiên chúc phúc người cha tương lai: “Cảnh sát Lục, vì yên ổn của xã hội, vì sự trưởng thành khỏe mạnh của thế hệ tiếp theo, con của anh cứ giao cho ba mẹ anh nuôi nấng đi. Anh đừng bao giờ nhúng tay vào nhé.” Nếu không nói không chừng lại nuôi ra một con yêu quái gì gì đó cũng nên.

Mễ Lão Thử đập Đại Tiên: “Anh ta là do ba mẹ anh ta nuôi đấy. Có giao cũng phải giao cho ba mẹ vợ anh ta chứ.”

Người tiếp theo đập hai bọn họ: “Ba mẹ vợ của anh ta cũng không kém cạnh là bao đâu, nếu không sao có thể nuôi nổi vợ anh ta? Không phải người một nhà thì không ở chung nhà, chưa nghe câu này bao giờ hả?”

Các đồng chí khác đều gật đầu, đóa hoa tương lai của tổ quốc này đừng để cho gia đình bọn họ nuôi là tốt nhất. Mọi người tiếp thu ý kiến của quần chúng: “Hay là mang tặng cho viện phúc lợi nhỉ.” — Con của đồng chí Lục Minh Ngạn còn chưa sinh ra, đã lưu lạc đến bước đường không cha không mẹ rồi.

Tâm trạng của Cảnh sát trưởng Lục rất tốt, không thèm so đo với bọn họ. “Mỗi người viết một bản báo cáo phát triển khoa học dài năm nghìn chữ về những điều tâm đắc trong quá trình học tập, nộp cho tôi trước thứ Sáu tuần này. Tan họp.”

=.= Ba mươi người vây quanh đánh hội đồng ba người.

Nhóm đồng chí kêu la thảm thiết – tan họp rồi mà.

Đã từng tham gia hôn lễ cũng như tang lễ của nhà dân, cậu hai Tiểu Chu đi theo Tô Bạch hỏi cậu ta: “Sinh con thì phải bỏ bao nhiêu vào bao đỏ vậy?”

Đồng chí Tô Bạch luôn tuân theo quy luật bảo toàn năng lượng trả lời cậu: “Cậu kết hôn anh ta cho cậu bao nhiêu tiền lì xì thì anh ta sinh con cậu cứ cho bấy nhiêu là được.”

“???” Cậu hai Tiểu Chu mở to mắt. “Anh ta từng tặng bao đỏ cho tớ hả?”

Cảnh sát trưởng Lục đi đằng sau trả lời. “Cho dù không dùng bao đỏ thì tôi cũng đã bỏ tiền ra rồi.”

Quay người lại, Lục Minh Ngạn, Triệu Bồi Thanh, Đồn trưởng đều có mặt.

“Sếp, Triệu lão, mọi người đều bỏ tiền à?”

Đồn trưởng gật đầu, rất đồng tình vỗ cậu, rồi lên lầu quay về phòng làm việc. Triệu Bồi Thanh cười hì hì nói: “Tôi đích thân giao cho Vương Hoành mà.”

Mấy người bên cạnh cũng chế giễu: “Tiểu Thiên, bọn tôi cũng chung tiền đấy.” Thật đáng thương, vừa mới kết hôn mà chồng đã giấu tiền riêng rồi.

Cậu hai Tiểu Chu ký thác hết thảy hi vọng lên người Tô Bạch. “Tiểu Bạch, cậu không giao tiền cho Vương Hoành, đúng không?” Chỉ mong là hiện tượng cá biệt, không phải hiện tượng phổ biến.

Tô Bạch lắc đầu: “Tớ không giao cho anh ta, là tự anh ta moi ra khỏi túi tớ.”



Chăm chỉ cần cù làm việc đến lúc tan sở, cậu hai Tiểu Chu hùng hổ về nhà lý lẽ với Trưởng ban Vương. Tài sản chung của vợ chồng là một đề tài mẫn cảm đến mức nào chứ, bao nhiêu con chim trong rừng vì vậy mà bay mỗi con một hướng, huống chi bọn họ là hai con chim ngốc vừa mới về chung một lồng?

Rào trước đón sau xong mới hỏi: “Anh thu bao nhiêu tiền?” Nếu đối phương chột dạ thì vấn đề trên dưới của tối nay sẽ được giải quyết.

Trưởng ban Vương trả lời: “Hai ngày nữa đi thăm ba mẹ anh.”

Hỏi một đằng trả lời một nẻo thế này có quan hệ gì với nhau à? Cậu hai Tiểu Chu hỏi: “Ba mẹ ai?”

Trưởng ban Vương chỉ vào bản thân: “Ba mẹ anh!”

Kinh ngạc: “Anh có ba mẹ?”

- _- Thấy đối phương hỏi như một lẽ đương nhiên như vậy, Vương Hoành cũng hoài nghi không biết có phải mình chui từ tảng đá ra không nữa. “Vì sao anh không có ba mẹ chứ?”

Đồng chí Chu Thiên Uyên không nghĩ ra câu trả lời, lúng túng không thôi. “Đi bằng gì? Mặc cái gì? Mang cái gì? Nói gì với hai bác? … Vương Hoành, em hỏi thì anh nói đi! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Ba mẹ anh sẽ làm gì với em hả?”

Trưởng ban Vương nhìn cậu, cảm thấy không phải đồng chí Chu Thiên Uyên đang giả ngu, mà là ngốc thật. “Yên tâm, em có thế nào thì ba mẹ anh cũng không làm gì đâu.”

Ờ, hơi yên tâm rồi, chắc sẽ là hai ông cụ bà cụ dễ nói chuyện.

Nhịn không được lại muốn xác định chỉ số thông minh của cậu: “Tiểu Thiên, em không biết chuyện anh có ba mẹ à?”

Anh có nói với em đâu! 

“Cha mẹ anh là người nổi tiếng à?”

“Anh và em đã là một đôi rồi, em lại chưa từng hỏi anh xem ba mẹ anh là ai?” Phân cục có mười người thì có chín người rưỡi biết đấy.

Cậu hai Tiểu Chu cau có: “Anh với em là một đôi, vì sao em nhất định phải biết ba mẹ anh là người thế nào chứ?” Có phải nhà bốn người đâu.

Mắt Vương Hoành lấp lánh ánh sáng nhìn cậu.

Cậu hai Tiểu Chu bắt đầu tự hỏi: Cậu và Vương Hoành là một đôi, vậy ba mẹ Vương Hoành cũng coi như là ba mẹ cậu, vậy chắc là cậu nên hiểu về ba mẹ mình một chút nhỉ! Suy nghĩ cẩn thận vấn đề này xong, cậu hỏi ý kiến của Vương Hoành: “Vương Hoành, ba mẹ em là ai?”

Trưởng ban Vương trả lời rất ngắn gọn: “Người chết.”

***

Hai ngôi mộ xây song song nhau trong một góc của nghĩa trang, nhìn người trên ảnh chụp từ góc độ nào cũng không thấy đây là độ tuổi chết theo lẽ tự nhiên.

Cậu hai Tiểu Chu đi quanh nghĩa trang một vòng, nghiêm túc hỏi Vương Hoành: “Đây là ba mẹ em?”

Trưởng ban Vương vỗ đầu cậu. “Em muốn nói gì?”

Chỉ vào bia mộ. “Hai ông bà chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.”

Vương Hoành rất xúc động. “Uyên ương hồ điệp mệnh.”

Tính toán ngày tháng. “Hai mươi năm trước anh mới mười ba nhỉ.”

“Ừ, vừa mới lên cấp hai.”

Cậu hai Tiểu Chu thông cảm với Trưởng ban Vương, thì ra tính cách u ám của anh là bởi vì nỗi đau mất ba mẹ khi còn nhỏ tạo thành.

“Ba mẹ em chết thế nào?”

Vương Hoành nhìn ảnh ba: “Ông ấy là cảnh sát truy bắt tội phạm ma túy đời thứ nhất, bị người ta trả thù, liên lụy đến mẹ anh.”

Chu Thiên Uyên im lặng trong chốc lát, rất kính trọng mà hỏi: “Cho nên anh chọn làm cảnh sát để báo thù cho ba mẹ?”

Trưởng ban Vương trợn trắng mắt, tưởng anh là em hả? Ngồi xổm xuống phủi bụi trên bia đá. “Anh không có lựa chọn nào khác. Con trai liệt sĩ, đất nước chịu trách nhiệm nuôi dưỡng, miễn phí học trong trường cảnh sát.” Đặt hoa và trái cây lên cúng. “Lại đây, chào hỏi ba mẹ chúng ta nào.”

Chu Thiên Uyên quỳ xuống. Trưởng ban Vương hơi ngẩn ra. “Tiểu Thiên, lạy ba cái là được rồi.”

Cậu hai Tiểu Chu lắc đầu: “Không chỉ vì ba mẹ anh, còn vì ông bà là liệt sĩ nữa.”

Đến khi cậu lạy xong, Trưởng ban Vương đứng lên, cũng kéo cậu dậy. “Em còn tôn trọng ông bà hơn anh. Mấy năm nay anh vẫn cảm thấy bất công với ông bà.” Nhìn ảnh chụp của ba mẹ. “Hơn hai mươi năm trước, đãi ngộ dành cho cảnh sát căn bản không thể so với bây giờ. Mẹ anh làm công nhân mà kiếm được tiền nhiều hơn cả ba anh. Nhưng bọn buôn ma túy thời đó không ngu ngốc như bây giờ, hơn nữa còn hung hăng hơn, ba anh đặt mạng sống của bản thân và của cả mẹ anh vào. Nghĩ lại thì không biết bản thân anh hận bọn người buôn ma túy hay hận ba anh là cảnh sát nữa.”

Chu Thiên Uyên gật đầu đồng tình: “Làm cảnh sát có đáng hay không em không biết, em chỉ biết mình rất thích làm cảnh sát, cũng như muốn làm một cảnh sát tốt.”

Trưởng ban Vương cười rộ lên: “Lần đầu tiên nghe em nói những câu này, anh cảm thấy quen tai lắm. Trước kia, ba anh cũng thường hay nói như vậy.”

^o^ Tình tiết father-complex.

Cậu hai Tiểu Chu lên tinh thần: “Anh cảm thấy em cũng là một cảnh sát tốt giống ba anh?”

Trưởng ban Vương nhìn cậu như nhìn gấu trúc(*): “Tiểu Thiên, cảnh sát tốt trong cục Công an không nhiều, cảnh sát xấu cũng không nhiều, phần đông là những người không tốt không xấu coi cảnh sát như một nghề nghiệp rồi nhận một phần tiền lương mà thôi.”

(*) Ý là lạ lẫm.

Cậu hai Tiểu Chu không phục: “Trong đồn Thần Kinh đều là cảnh sát tốt!”

Anh biết trước em đấy. “Cho nên bọn họ đều đến đồn Thần Kinh.”

Đồng chí Chu Thiên Uyên cau có: “Mấy người không tốt không xấu làm cảnh sát kia còn không bằng đi làm nghề khác.”

Vương Hoành kéo tay cậu: “Anh cũng là một cảnh sát không tốt không xấu, anh không cảm thấy bản thân có chỗ nào sai hết, bởi vì không có lựa chọn nào khác.” Lại nhìn bia mộ một cái. “Ba mẹ cũng vậy, không có lựa chọn khác.”

Sống chung lâu ngày với Trưởng ban Vương, biết rõ người này có sở thích nói chuyện lòng vòng, trong lời có ý, thường xuyên thử thách trí thông minh của người nghe. — Được rồi, cậu thừa nhận trí thông minh của mình có vấn đề, — lập tức hỏi: “Anh muốn nói gì?”

“Gần đây có bị người nhà tìm không?”

Cậu hai Tiểu Chu nghe vậy thì rất đau lòng. “Em nhận điện thoại của anh trai, anh ấy đang ở nước ngoài đấy. Một phút tốn hơn mười tệ, viễn thông Trung Quốc đúng là cướp tiền mà.” Hu hu, cước điện thoại của cậu. “Nhưng mà, trong vòng một hai tháng anh ấy không về nước được.” Phần thưởng an ủi.

Trưởng ban Vương khinh bỉ cậu. “Em nghĩ vì sao anh làm tiệc cưới vào lúc này? Anh nói ba mẹ em đó.”

Đồng chí Chu Thiên Uyên nhớ đến ba mẹ mình, hỏi Trưởng ban Vương: “Nếu A Hoa tìm một con trăn đực kết hôn, em nên đi gây sự với A Hoa sao?”

Trưởng ban Vương lắc đầu, ngờ rằng âm khí ở nghĩa trang quá nặng, cậu hai Tiểu Chu bị quỷ bám người.

“Em có nên đi gây sự với con trăn đực kia không?”

Lắc đầu, em nên đi kiểm tra đầu óc đi!

“Vậy tại sao anh cảm thấy ba mẹ sẽ tìm em?”

Trưởng ban Vương thông minh còn hỏi rất chân thành: “Có ý gì?”

Cậu hai Tiểu Chu ấm ức: “Em giống như A Hoa, là một thú cưng mà ba mẹ nuôi dưỡng.”

Trưởng ban Vương ngắm cậu… “Tiểu Thiên, có lẽ em rất giống A Hoa, nhưng ba mẹ em chắc chắn không giống em.”

“Anh nhìn ra từ chỗ nào vậy?” Từ cách nuôi con như nuôi thú cưng à?

“Nhìn ra từ việc ông bà đến tìm anh.”

Vẻ mặt cậu hai Tiểu Chu biến đổi. “Ông bà… tìm anh gây khó dễ rồi hả?”

Trưởng ban Vương nghiền ngẫm từng chữ một. “Không phải là tìm anh, mà là tìm đến anh!”

Đến lượt cậu hai Tiểu Chu đưa ra câu hỏi: “Là sao?”

Vương Hoành nhìn bia mộ của ba mẹ mình, cười cười: “Ý là, Chu Thiên Uyên, chúng ta phải tấn công rồi.”

Chu Thiên Uyên không hiểu: “Phiền anh nói rõ ra nhé, chúng ta phải tấn công cái gì?”

“Ba mẹ em!”

Mụ nội nó, ba mẹ anh chính là “ba mẹ em”, ba mẹ em chính là “ba mẹ anh”. Đồng chí Chu Thiên Uyên cảm thấy bị thiệt, trừng mắt lên: “Anh muốn phản kích tự vệ à?”

“Sai!” Trưởng ban Vương sửa lại: “Là tấn công, không phải phản kích tự vệ.”

Cậu hai Tiểu Chu nhảy dựng lên. “Có gì khác nhau đâu!”

“Chỗ khác nhau là em cho rằng chúng ta vừa sống chung vừa làm hôn lễ mà ông bà không biết sao?”

Cậu hai Tiểu Chu ngậm ngùi, bản thân cậu không biết rằng ba mẹ đã biết cả rồi! Thấy ánh mắt tha thiết của Trưởng ban Vương nhìn bia mộ, tặc lưỡi: “Vương Hoành, anh sẽ không chôn ba mẹ em ở trong này để ‘vất vả một lần sung sướng cả đời’ đấy chứ!:(”

“Không đâu.” Muốn chôn cũng không thể chôn mình ông bà được, phải chôn cả Chu Cảnh Uyên luôn. “Tiểu Thiên, em có từng nghe câu này chưa, ‘con muốn nuôi mà ba mẹ chẳng còn’?”

“Nghe rồi.” Sao lại cảm thấy lưng lạnh thế nhỉ?

Trưởng ban Vương cười. “Ngẫm nghĩ câu này theo hướng ngược lại xem thế nào?”

….. Không được tốt lắm!

Chu Thiên Uyên bi thương trả lời: “Em hiểu rồi!” — Không phải Trưởng ban Vương muốn chôn vùi ba mẹ cậu, mà là muốn chôn vùi cậu!

***

Tiểu Thiên năm tuổi, anh trai dạy cậu học rất nhiều thành ngữ.

Ông Chu và bà Chu đều bận bịu, hiếm khi ở cạnh con trai út, nhưng vẫn đùa giỡn cậu. Mẹ Chu chỉ vào quần áo mới của mình rồi hỏi con trai: “Thiên Thiên, quần áo mới của mẹ giống với quần áo mà mấy dì nhảy trong TV mặc đó! Mẹ mặc đẹp hơn các cô ấy không?”

Chu Cảnh Uyên và ông Chu cùng cúi đầu: Mẹ hơn bốn mươi rồi còn so đẹp xấu với mấy cô gái mới hai mươi tuổi nhà người ta!

Tiểu Thiên Thiên rất nể mặt mẹ, hai mắt cười híp lại, khen mẹ: “Bắt chước vụng về.”



Chu Cảnh Uyên đứng dậy: “Con về phòng làm bài tập.”

Ông Chu mau chóng an ủi vợ: “Thằng bé dùng thành ngữ loạn xạ, căn bản nó không biết ý nghĩa là gì.”

Bà Chu không thèm nghe, ôm hận về phòng.

Ông Chu cười híp mắt kéo con trai út lại khen: “Tiểu Thiên thật dũng cảm. Ba rất vui!”

Tiểu Thiên Thiên nghiêm túc trả lời rằng: “Con biết ý nghĩa của thành ngữ, con biết dùng mà.”

Ông Chu cảm thấy rất thích thú: “Thật sao? Vậy con miêu tả tâm trạng vui vẻ bây giờ của ba xem nào.”

Tiểu Thiên rất hiếu thuận, nhìn thấy ba vui vẻ, bản thân cũng vui lây, vui vui vẻ vẻ trả lời ba: “Mỉm cười chín suối.”



Sky: Từ chương 18 đến 21, từ chương 22 đến 24, tác giả không chia chương. -_- Sao cứ phải thử thách sự kiên nhẫn của tui vậy nè? -_-