Đốm Mốc Hình Người

Chương 5: Người gõ cửa quen thuộc




Hạ Liêm không biết mình đã trải qua cả ngày nay như thế nào, có lẽ vì sắc mặt anh tệ hơn những ngày trước nên đồng nghiệp bên cạnh nhịn không được mà ân cần hỏi han, anh khoát tay nói mình không sao, giải thích rằng do mở điều hòa nên có hơi lạnh, lúc này mới khiến đồng nghiệp không hỏi han tìm hiểu nữa.

Rõ ràng mọi người rất mong chờ đến giờ tan làm nhưng lúc này Hạ Liêm cảm thấy rất mâu thuẫn. Anh kéo ngăn kéo ra nhìn hộp gỗ và hộp dụng cụ bên trong, vì bà cụ chào hàng quá nhiệt tình nên anh vô thức lấy tiền mặt ra thanh toán, mặc dù không biết có phải âm mưu hay không mà lại tiêu tiền ngớ ngẩn như vậy, rõ ràng bình thường anh rất tiết kiệm nhưng vào lúc quan trọng như này cũng không phải là lúc tiết kiệm tiền.

Anh hít sâu một hơi, trong lòng thấp thỏm, ôm một đống giấy dán vừa mới mua ở cửa hàng, sau đó lau bàn tay đầy mồ hôi lên trên quần rồi mới lấy dũng khí cầm chìa khóa mở cửa.

Trong phòng vẫn hỗn loạn như lúc anh rời đi, giấy dán tường rách nát rơi đầy dưới đất từ phòng ngủ đến phòng khách, anh đi vào phòng ngủ, đám nấm mốc hình người vẫn còn lan đầy trên tường bao vây bốn phía xung quanh.

Anh bỏ đồ vào phòng rồi lập tức lấy hộp gỗ ra, sau đó rút một vòng hương màu đỏ tươi, khi châm lửa đốt xong thì để vào trong hộp dụng cụ màu bạc.

Vòng hương tỏa làn sương trắng, chậm rãi len lỏi ra ngoài khe hở hộp dụng cụ, mùi thơm nhàn nhạt giống như hương hoa, ngửi cũng không quá ngọt, ngược lại sau khi ngửi sẽ bình tĩnh hơn rất nhiều, Hạ Liêm vốn cho rằng sẽ là mùi đàn hương nhưng lại không phải.

Sau khi châm hương xong Hạ Liêm cũng có chút sức lực, anh để giấy dán tường dày vừa mới mua về xuống đất định sẽ dán lại bốn bức tường xung quanh, nếu không đêm nay thật sự anh không thể ngủ được, nhìn chỗ nào cũng đều rất kinh khủng.

Anh không thể không nghĩ tới việc sẽ ra khách sạn hoặc là nhờ bạn bè giúp đỡ nhưng những người bạn mà anh quen biết không sống ở đây, quấy rầy bọn họ thì có hơi phiền, đi khách sạn ở tạm lại tốn tiền, anh nhìn hộp hương vừa mua hết 500 đồng lại nghĩ cứ thử hiệu quả trước, nếu thật sự có tác dụng thì tốt, còn nếu hộp hương không có tác dụng gì thì ngày hôm sau lại nghĩ cách khác.

Hạ Liêm dán giấy xi măng vừa mới mua về lên tường mấy giờ liền mới xong, vẫn chưa kịp làm cơm tối, anh chạy vào tắm rửa qua loa, ăn vài miếng bánh mì cho đỡ đói rồi quyết định chợp mắt nghỉ ngơi.



Lần này anh không dám tắt đèn nữa, vừa ngả lên giường đã nhanh chóng ngủ thiếp đi.

...

"Rầm!"

"Rầm rầm!"

Tiếng gõ cửa đầy nặng nề đánh thức Hạ Liêm đang chìm sâu vào giấc ngủ. Anh chậm rãi mở mắt ra nhìn chằm chằm đèn vẫn chưa tắt trên đỉnh đầu, nhất thời chưa hoàn hồn lại. Anh mơ màng ngồi dậy, chưa xem thời gian mà đã mang dép đi đến trước cửa.

"Ai vậy?" Hơn nửa đêm đến gõ cửa, có lẽ vì anh không tắt đèn ở phòng ngủ sao? Như vậy có hơi buồn cười, Hạ Liêm vừa ngáp vừa lắc cái đầu đang đau nhức của mình.

"Là tôi."

"!" Hạ Liêm nghe thấy giọng nói ngoài cửa thì sửng sốt, đó là một giọng nói cực kỳ quen thuộc, tất nhiên anh đã nghe ra được là ai.

"... Hoàng Hạo?"

"Đúng vậy, là tôi nè."

Anh lại gần mắt mèo nhìn xem, quả thật bạn thân Hoàng Hạo chưa từng gặp lại sau khi tốt nghiệp đang đứng bên ngoài, Hạ Liêm kéo khóa, hé cửa ra một chút, "Sao đột nhiên cậu lại đến đây vậy? Đã là nửa đêm rồi."

"Thì do sau khi trò chuyện với cậu xong tôi cảm thấy không yên tâm nên đã xin nghỉ để chạy đến, cũng không có thời gian để lo lắng nữa."

Hạ Liêm nghiêng người để Hoàng Hạo đi vào phòng khách, anh khó hiểu cúi đầu nhìn Hoàng Hạo tự nhiên đi dạo trong phòng khách một vòng, quan sát đánh giá phòng thuê.

"Gặp chuyện gì vậy? Cậu nhìn thấy quỷ à?"



"Đừng nói nữa, tôi cũng không biết là chuyện gì, nói ra chắc chắn cậu không tin đâu." Hạ Liêm đưa tay day trán, trả lời câu hỏi của Hoàng Hạo.

"Tin chứ, sao tôi lại không tin được? Tôi là anh em tốt của cậu mà ~ Chờ chút, tay cậu làm sao đó?" Hoàng Hạo chú ý đến tay của Hạ Liêm.

"Tay?" Hạ Liêm khó hiểu nhìn hai tay mình, không biết từ lúc nào mà mười ngón tay đã bắt đầu chuyển thành màu xám tro giống với màu dấu tay ở bắp chân, chuyện gì xảy ra vậy? Là lúc anh xé giấy dán tường ra vô tình chạm phải những đốm mốc kia sao?

Anh cố gắng chà tay lên quần áo nhưng màu xanh tro kia lại như khắc sâu vào trong da thịt không thể nào xóa được. Không phải anh đốt hương rồi à? Tại sao tình hình lại càng trở nên nghiêm trọng hơn? Quả nhiên là gặp lừa đảo rồi, hộp hương vốn không thể giải quyết được tình hình bây giờ.

"Đưa đây, tôi xem xem." Hoàng Hạo đến gần Hạ Liêm, cầm tay anh lên quan sát, "Đáng thương quá, bị nhiễm ô uế rồi."

"Ô uế?" Nhìn Hoàng Hạo đang nắm tay anh ở khoảng cách rất gần, trong bóng tối đôi mắt cậu ta chợt lóe lên ánh đỏ, cộng thêm đoạn trò chuyện bất ổn vừa rồi, Hạ Liêm cố gắng rụt tay về.

"Cậu là ai?"

"Tôi? Tôi là Hoàng Hạo, có phải cậu lú lẫn rồi không?" Hoàng Hạo nghiêng đầu cười với Hạ Liêm.

"Không, cậu không phải." Hạ Liêm dùng sức rút tay về, cuối cùng hai tay cũng được thả ra, anh lùi về sau mấy bước, lưng gần áp sát vào tường, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Hoàng Hạo rồi hỏi: "Rốt cuộc cậu là ai?"

Anh không nên mở cửa khi chưa tỉnh ngủ, tên đang đứng trước mặt này chắc chắn không phải là Hoàng Hạo, anh nên sớm nghĩ đến điều này mới phải, sao Hoàng Hạo có thể đến tìm mình nhanh vậy được, rõ ràng là đã có cuộc sống và bạn gái mà đêm đến lại vào phòng anh, cuối cùng là anh đã để thứ gì đi vào?

"Vậy cậu đoán xem... tôi là ai thế?" Giọng nói của Hoàng Hạo đang bình thường bỗng trở thành tiếng cười nhạo, nó vặn vẹo biến thành một giọng nói trầm khàn chậm chạp.

Đầu tiên Hoàng Hạo chỉ từ trên xuống dưới, sau đó cổ họng phát ra âm thanh ken két, đột nhiên cổ xoay 180 độ ngược về phía sau.

"!" Vốn đang nhìn một người thân quen thì đột nhiên đầu của họ quay ngược lại khiến Hạ Liêm thở hổn hển.

Chỉ thấy sau gáy vẫn còn đang xoắn lại nhanh đến mức xuất hiện tàn ảnh, bỗng có một nắm tay duỗi ra từ sau gáy cậu ta, từ bàn tay biến thành cánh tay, sau đó lại duỗi ra thêm một cánh tay nữa, hai cánh tay bắt đầu xé toạc ra hai bên, máu chảy ồ ạt bắn tung tóe ra bên ngoài rồi chảy ào ào xuống dưới cơ thể, cuối cùng chảy xuống nền phòng khách.



Mà chủ nhân của đôi tay ấy cũng leo ra từ sọ não, cánh tay vừa dài vừa nhỏ, một cái đầu hình tam giác sắc bén đang nhỏ thứ nước đen sì nằm sấp trên mặt đất như một con châu chấu khổng lồ có tứ chi giống hệt loài người.

Không chỉ có một con mà còn có những thứ quỷ dị hình người với tứ chi mảnh khảnh đang xé nát bộ não để bò ra, tuy chúng gần giống như con người nhưng giọng cười lại cực kỳ giống loài người.

"Hạ Liêm, tôi là Hoàng Hạo mà, sao cậu không nhận ra tôi vậy?"

"Hi hi hi hi..."

"Không cần phải sợ đâu..."

Những sinh vật không rõ này đang ngày càng tiến lại gần anh, Hạ Liêm muốn xoay người chạy ra cửa nhưng lại nhìn thấy thứ nứt nẻ kia đã đứng ở phòng khách chặn đường chạy trốn. Anh chỉ có thể xoay người lùi lại, lúc thấy bị những con quái vật này bao vây thì đầu anh bắt đầu choáng váng, anh lảo đảo giẫm lên trên đống máu đậm đặc, trượt chân rồi bất tỉnh.

"Này, này? Bất tỉnh rồi sao?" Đám quái vật thấy Hạ Liêm nằm ngất trên vũng máu nháy mắt đã biến mất tên cầm đầu đứng ở cửa đang chảy máu ròng ròng cũng lột lớp da Hoàng Hạo kia ra, trở thành một người đàn ông cao gầy.

Hắn ngồi xuống bên cạnh Hạ Liêm rồi đẩy vai anh, thấy không có phản ứng gì lại đưa tay nắm cằm anh, hắn nhìn thấy tai anh đã ửng đỏ, xem ra ô uế đã lây nhiễm khiến anh hôn mê phát sốt.

"Phiền phức thật." Hắn nhìn chằm chằm Hạ Liêm một lúc lâu rồi dễ dàng ôm anh lên khỏi mặt đất, hắn quay người đi vào phòng ngủ, ném anh nằm lên giường.