Đom Đóm Mùa Hạ

Chương 72: 72: Yêu Tinh Dính Người





Sinh nhật của Thiên Huỳnh rơi vào ngày đông chí, vừa lúc một tuần sau đó chính là tết Dương Lịch.
Vốn dĩ vào thời điểm này của năm vừa rồi, hai người đều bảo không gặp nhau cũng được.

Lý do thứ nhất là tới gần đến kỳ thi cuối kỳ, thứ hai là mới gặp nhau rồi, dành khoảng thời gian mấy ngày này cho việc ôn tập và làm những việc khác.
Nhưng mà năm nay, Thời Lục mới về trường, ở lại chưa được năm ngày mà lại mua vé máy bay bay qua.
Chuyện đầu tiên làm sau khi gặp nhau là ôm cô vào khách sạn, đóng cửa lại.

Thậm chí đó chính là nơi lần trước để lại bóng ma tâm lý không nhỏ cho Thiên Huỳnh.
Rèm cửa khép kín, căn phòng tối om.

Sau một cuộc đấu tranh kịch liệt, Thiên Huỳnh bò ra khỏi chăn với hốc mắt đỏ hoe, Thời Lục cũng không khá hơn cô là bao, thậm chí đôi mắt còn đỏ hơn cô.
“A Thiên.” Anh vùi đầu vào lưng cô, trên trán lấm tấm mồ hôi.
“Còn muốn.”
Thiên Huỳnh vươn tay đẩy đầu anh ra, giọng nói khàn vô cùng.
“Câm miệng.”
“Em muốn tắm rửa.” Cô đá chân anh dưới lớp chăn bông, đáng tiếc nó mềm như bông, không có lực uy hiếp chút nào.
“Tắm rửa xong còn muốn ra ngoài ăn cơm, sau đó đi xem phim, đi dạo phố.” Giọng nói của Thiên Huỳnh hơi nghẹn ngào khó chịu.
“Không ngủ với anh nữa.”
“Được được được.” Thời Lục hít sâu một hơi, nói liên tục ba chữ “được”.

Anh bế cô ra khỏi chăn, bước xuống giường rồi đi vào phòng tắm.
“Chiều em hết.”
Hôm nay là thứ bảy.

Thời Lục đến Lệ Thành vào giữa trưa.

Hai người ở trong khách sạn suốt buổi chiều, từ lúc trời sáng cho đến tối mịt, đến khi đi ra thì sắc trời đã tối sầm.
Bước ra khỏi cổng, ánh đèn hai bên đường mờ mờ ảo ảo.

Gió mùa đông ở phương nam thổi trực diện vẫn cứ rét lạnh khiến Thiên Huỳnh rụt rụt cổ, vùi cả khuôn mặt vào chiếc mũ rộng của áo khoác lông vũ.
“Lạnh sao?” Thời Lục sờ sờ đầu cô rồi lại vuốt ve khuôn mặt cô, tiện tay vén mấy sợi tóc rối trên má ra sau tai, cuối cùng ôm cô vào lòng.
“Để anh ôm em.”
“Em không cần.” Thiên Huỳnh nói với giọng nghèn nghẹn nhưng lại không đẩy anh ra mà chỉ trốn trong vòng tay anh, nhăn mũi lại.
“Anh quá dính người.”
“Mọi người trên đường đều nhìn anh, xấu hổ không cơ chứ.”
“Anh ôm bạn gái mình thì có sao.” Thời Lục nói với vẻ “cây ngay không sợ chết đứng”, khẽ hất cằm lên, khịt mũi: “Anh chính là yêu tinh dính người đấy.”

Anh cúi đầu dụi dụi vào mặt cô một hồi.
“Sẽ luôn dính em mọi lúc mọi nơi.”
“Ngứa.” Thiên Huỳnh bị anh chọc cười, liên tục co vai lại để né tránh.
“Hôn một cái.” Thời Lục thò mặt qua.
Cuối cùng một phen đùa giỡn này được kết thúc bằng một nụ hôn.
Tết Dương Lịch tới gần nên trên đường phố ngập tràn không khí lễ hội, khắp chốn đều là những đôi tình nhân dính chặt lấy nhau, chẳng qua hai người Thời Lục vẫn là đôi nổi bật nhất trong đó.
Mùa đông thì có vẻ nên ăn nồi lẩu nóng hổi.
Lúc hai người bước ra sau khi ăn xong, quán trà sữa bên cạnh có rất nhiều người xếp hàng, Thiên Huỳnh và Thời Lục cũng gia nhập đội ngũ đó.
Anh đứng phía sau cô nhưng ngay cả khi đã nhắc hoài vẫn không chịu đứng yên mà ôm trọn cơ thể cô vào lòng từ phía sau, còn thường xuyên cào nhẹ mặt cô.

Lúc Thiên Huỳnh ngước lên nhìn anh thì anh lại cúi đầu mổ môi cô.
Chàng trai cứ giỡn cái loại trò chơi trẻ con này mãi không biết mệt.

Xung quanh kẻ đến người đi, cô lại không thể cưỡng lại thế tiến công của Thời Lục nên chỉ có thể vừa đỏ mặt vừa lén hôn môi với anh giữa đám người.
Thiên Huỳnh cảm thấy may mắn vì áo khoác lông vũ và mũ đủ lớn.

Phía trên được một vòng lông tơ tròn trịa nên có thể miễn cưỡng che lại khuôn mặt nóng bừng đã ửng đỏ của cô.
Dòng người xếp hàng dần dần ngắn lại, quầy gọi món ngày càng đến gần.

Hai người vừa hôn nhau thêm một lần nữa thì Thiên Huỳnh bỗng nhận thấy một tầm mắt khó có thể bỏ qua.

Như thể có trực giác, cô nhìn qua thì thấy cách đó nửa mét, có một bé gái không biết đứng đấy từ khi nào, đang mở to mắt nhìn họ chằm chằm.
“……”
Bốn mắt nhìn nhau, chỉ thấy bé gái nhấp nháy đôi mắt ngây thơ hồn nhiên, kéo kéo ống quần của người lớn bên cạnh, cất giọng trong trẻo: “Mẹ ơi, tại sao anh trai kia cứ hôn môi chị ấy mãi vậy?”
Giọng của bé gái không lớn cũng không nhỏ nhưng vừa đủ để đám người đang xếp hàng đều nghe rõ.

Ngay tức khắc, mọi tầm mắt từ bốn phương tám hướng đều nhìn họ.

Mẹ của bé gái cũng ngoảnh lại nhìn, trông thấy họ thì lộ vẻ xấu hổ, lập tức bế cô bé lên khỏi mặt đất, ôm bé vào lòng.
“Đã bảo con đừng có làm loạn rồi, mới thả con xuống một chút là đã không yên, lát không mua bánh pudding cho con nữa.” Những lời dạy dỗ nhỏ nhẹ của mẹ bé gái truyền đến rõ ràng kèm theo đó là tiếng khóc thút thít đầy uất ức của cô bé.

Trong lúc nhất thời, động tĩnh càng khó có thể bỏ lơ.

Thiên Huỳnh hận không thể đào một cái lỗ mà chui xuống cho rồi.
Cô lặng lẽ đẩy cánh tay của Thời Lục đang ôm cô ra, bước một bước lên trước rồi giữ khoảng cách xã giao bình thường với anh, sau đó thắt chặt mũ, che mặt mình lại.
“Lộc Lộc.” Cô cất giọng ồm ồm.

“Từ giờ trở đi, chúng ta phải chú ý để tránh ảnh hưởng, không được dạy hư các bạn nhỏ.”
Thời Lục với hai tay đột nhiên trống trơn: “…”
Tối hôm đó, cả hai cùng đi xem bộ phim đón năm mới được yêu thích nhất, chia nhau một hộp bỏng ngô trong một rạp chiếu phim kín người.
Lúc đến trung tâm mua sắm, họ đứng trước gương để thử một kiểu áo len giống nhau, sau đó mua một bộ đồ đôi đầu tiên.
Thời Lục – người chưa bao giờ thích chụp ảnh, lần đầu tiên kéo cô lại để chụp một tấm tự sướng.
Người này không thèm nói gì, chỉ lặng lẽ đăng bức ảnh lên vòng bạn bè, không kèm theo bất cứ chữ nào.

Dáng vẻ lạnh lùng cool ngầu hoàn toàn trái ngược với chàng trai nở nụ cười ngây ngô trước ống kính.
Hai khuôn mặt tựa vào nhau, cùng nở nụ cười ngọt ngào rạng rỡ.

Bọn họ mặc hai chiếc áo len cổ lọ màu be giống nhau, trông mềm mại rộng rãi.

Tổng thể của bức ảnh vô cùng nhẹ nhàng.
Thiên Huỳnh nhanh chóng nhìn thấy một loạt lượt like phía dưới, còn có bình luận từ bạn chung.
Ninh Trữ: “Lỡ tay ấn like rồi.”
Thịnh Dương: “Các anh em, bọn họ đang ngược chó.”
Phó Kiều Kiều: “A a a, Tiểu Huỳnh bé bỏng của tớ thật xinh đẹp!!”
Lâm Sở: “Giữa phương nam rực rỡ ánh mặt trời, cậu ân ái với bạn gái.

Giữa đêm đông lạnh giá của phương bắc, tôi bị nhồi thức ăn chó.”
Thời Lục rất hiếm khi đăng bài trong vòng bạn bè, cơ bản là nửa năm một lần.

Nếu không phải một bức ảnh lời ít ý nhiều thì cũng chỉ chia sẻ một bài viết chuyên môn nào đó, hay một lời chúc ngắn ngủi trong các dịp lễ.
Hai năm trở lại đây, mấy bài đăng trong vòng bạn bè của anh hầu hết đều liên quan đến Thiên Huỳnh.

Có khi là ảnh hai cốc trà sữa dựa vào nhau.

Có khi là một bàn thức ăn tự nấu.

Có khi là ảnh chụp lén sườn mặt cô hoặc ảnh chụp từ hướng khác.
Chàng trai cũng không chèn thêm lời nào như thể chỉ nghĩ nó là thứ đáng để lưu giữ lại, tiện tay chụp được là lập tức có tâm trạng đăng lên vòng bạn bè.
Khác xa với phong cách trước kia của anh, gần như chẳng bao lâu, tất cả mọi người đều biết anh đang yêu đương.
Lâm Sở bảo là trường của bọn họ có không biết bao nhiêu nữ sinh tan nát cõi lòng, nửa đêm còn gọi điện đến ký túc xá của bọn họ để khóc lóc.

Cậu ta còn nhân tiện phàn nàn rằng thoạt nhìn Thời Lục là một người lạnh lùng muốn chết nhưng thực chất là một tên yêu đương đến não tàn.


Chỉ cần nhắc đến chuyện yêu đương, cả vòng bạn bè đều bị hắn khoe khoang đến mức da đầu tê dại.
Lúc ấy Thiên Huỳnh cười lăn cười bò, đương sự lại vô cùng bình tĩnh.

Thời Lục nhìn Lâm Sở với ánh mắt khinh thường, cười lạnh một tiếng rồi thong thả gằn từng chữ.
“Chẳng qua là ghen tị thôi.”
“…” Lâm Sở cạn lời ngay tại chỗ.
Trên đường trở về, Thiên Huỳnh ngồi trong xe taxi sắp xếp lại những thứ mua được trong lần đi dạo phố hôm nay, còn Thời Lục thì ngồi một bên lướt điện thoại.

Vòng bạn bè bị anh lướt lên lướt xuống hết lần này đến lần khác, cuối cùng, anh ngẩng đầu chất vấn một cách bất mãn.
“Sao em vẫn chưa đăng ảnh của hai chúng ta?”
“?” Thiên Huỳnh dừng tay lại, ánh mắt đầy vẻ hoang mang.

Cô nghĩ ngợi một lát rồi nghiêng đầu hỏi anh: “Ý anh là tấm ảnh tối nay anh đăng trên vòng bạn bè sao?”
“Ừ.” Thời Lục thản nhiên gật đầu.
“Được thôi.”
Thiên Huỳnh lôi điện thoại ra.

Một lát sau, cô quơ quơ cho anh xem: “Đăng xong rồi.”
Thời Lục lập tức bấm vào xem.

Ngay sau đó, trang đầu hiện lên một dòng chữ.
“Yêu tinh dính người”.
Phía dưới đúng là hình ảnh hai người mặc áo len tình lữ đêm nay.
Hô hấp của Thời Lục ngừng lại trong chốc lát, nghẹt thở vài giây.

Sau đó, anh ngẩng đầu nhìn cô: “Anh thì không sợ mất mặt sao?”
Thiên Huỳnh nhịn cười, nhún vai nhìn anh với vẻ vô tội.
“Anh phải làm ầm lên mới được.” Thời Lục tức giận hét lên, dụi đầu vào vai cô rồi hậm hực: “Hay lắm, bây giờ cả thế giới đều biết anh là yêu tinh dính người rồi.”
“Vậy phải làm sao đây, em cũng không còn cách nào.” Thiên Huỳnh bị tóc anh cọ đến mức ngứa ngáy, nở nụ cười hòng thoát tội.
“Vậy lúc trở về em phải bồi thường đầy đủ cho anh.” Ở ghế sau tối tăm, giọng Thời Lục đột nhiên trầm xuống, thì thầm bên tai cô.
Đầu óc Thiên Huỳnh trống rỗng mất hai giây, sau khi lấy lại tinh thần thì xoè cả hai tay giữ mặt anh rồi đẩy ra xa, nghiến răng nghiến lợi.
“Anh, nghĩ, hay, lắm.”
“Đêm nay chia giường ngủ.”
“…”
Suốt ba ngày tết dương, hai người làm rất nhiều chuyện chỉ dành cho tình lữ.
Vào hôm lễ hội, bọn họ cùng ra bờ sông ngắm pháo hoa.

Khi tiếng chuông giao thừa đếm ngược, hai người trao cho nhau lời “Chúc mừng năm mới” đầu tiên.
Cùng nhau đi gắp búp bê, cùng ngồi vòng quay cao chọc trời, nếm thử bữa tối cuối cùng trong năm dưới ánh nến, còn đi dạo siêu thị, cùng đẩy xe hàng mua một đống đồ ăn vặt, ở trong khách sạn vừa xem phim vừa hôn môi.
Nửa chai rượu vang đỏ trên bàn vô tình bị hất xuống đất giữa lúc bọn họ hôn nhau.


Hương thơm nồng nàn của rượu lan tỏa khắp căn phòng, hoà quyện với hương rượu trong khoang miệng.
Ánh sáng và bóng tối trong phòng đan xen mờ ảo, rèm cửa phập phồng lay động, gối chăn hỗn độn.
Có lẽ đã say rồi.
Hai mắt Thời Lục đỏ hoe, anh vùi mặt vào giữa cổ cô, hơi thở phả ra nóng như thiêu đốt.
“Anh không muốn về trường.” Giọng điệu bực bội ngân dài ra, hàng mi run rẩy, “A Thiên, anh chỉ muốn dính chặt vào em mỗi ngày.”
“Một khắc cũng không muốn tách ra.”

Năm tư đại học cuối cùng là năm thực tập.

Các trường ở Lệ Thành đều trực tiếp chỉ định thực tập ở các bệnh viện hạng ba.

Thông thường, sinh viên phải trải qua kỳ thực tập kéo dài 8 tháng trước khi bước vào quy trình chính quy.
Hầu hết học sinh trong lớp đều nghe theo sự sắp xếp của nhà trường, chỉ có số ít người chuẩn bị tự mình liên hệ với bệnh viện thực tập, hồ sơ của Thiên Huỳnh đều được gửi đến Bắc Kinh.
Việc học tập của cô ở trường xem như đặc biệt tốt, thành tích luôn nằm trong top 10 của khoa, còn giành được một số giải thưởng, hơn nữa còn bước ra từ Đại học Y phía Nam nên chẳng mấy chốc đã nhận được giấy báo phỏng vấn của một bệnh viện.
Vào ngày đến Bắc Kinh phỏng vấn, Thiên Huỳnh không nói cho bất kỳ ai, một mình kéo vali bước lên máy bay.
Suốt hai năm qua, cô đã bay qua tuyến đường hàng không này rất nhiều lần, gần như quen thuộc với khung cảnh lúc cất cánh lẫn hạ cánh luôn rồi, ngay cả hình dạng đám mây cũng có thể miêu tả bằng nội tâm.
Buổi phỏng vấn diễn ra rất suôn sẻ, mấy người phỏng vấn mặc áo blouse trắng trông càng giống giảng viên trong trường.

Sau khi vòng khảo hạch cuối cùng kết thúc, người ngồi ở đối diện đã không nhịn được mà hỏi.
“Nếu đại học của em ở Lệ Thành thì chẳng phải ở lại đó sẽ phát triển tốt hơn hay sao.

Tại sao em lại vượt ngàn dặm xa xôi đến một thành phố hoàn toàn xa lạ khác?”
Thiên Huỳnh suy nghĩ một chút rồi cười thẹn thùng, đáp lại một cách ngượng ngùng: “Bạn trai của em ở bên này.”
“Tại sao không phải là cậu ta tới bên kia?”
“Bởi vì mấy năm nay toàn là anh ấy đến tìm em, bây giờ em muốn đổi thành em đến tìm anh ấy.”
Hơn nữa Thiên Huỳnh còn thầm nghĩ.
Anh ấy là cậu bạn nhỏ, cần có người chăm sóc.
Từ khi lên năm ba, Thời Lục đã thuê một căn phòng ở ngoài trường.

Nghỉ hè anh đã bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thực tập, hơn nữa còn nhận được lời mời từ OFFER – ngân hàng đầu tư hàng đầu Trung Quốc, sắp bắt đầu sự nghiệp của mình rồi.
Khoảnh khắc nhìn thấy Thiên Huỳnh, Thời Lục vừa trở về từ công ty, còn mặc nguyên bộ âu phục chỉnh tề.

Anh mới xuống xe đã nóng lòng nới lỏng chiếc cà vạt màu xanh giữa cổ.
Vừa định hành động thì anh bỗng nhiên ngước mắt lên, nhìn thấy bóng người đang xách vali dưới lầu cách đó không xa.
Dưới ánh hoàng hôn xán lạn, cô khẽ cong khoé mắt, nở nụ cười tươi tắn với anh.
Ánh chiều tà vương vãi trên nền đất, rọi xuống từ sau lưng cô như thể cô ngập tràn ánh sáng.
Trong đầu Thời Lục chợt lóe lên một câu.
“Ham muốn tiếp cận chỉ là bản năng bình thường của con người.”
Từng giây từng phút, anh đều muốn tới gần cô như một con thiêu thân không ngừng lao vào ngọn lửa vĩnh hằng.
Bởi vì cô chính là ánh sáng.
HOÀN CHÍNH VĂN