*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Diệc Linh Pisces
Trên con đường mòn giữa hai bên bờ ruộng, sương sớm của cỏ dại dính ướt lên mặt giày, Thiên Huỳnh và Thời Lục lần lượt bước đi, cô gái im lặng, vô thức nhấp miệng.
Đây là lần đầu tiên hai người ra ngoài mà không có ai khác bên cạnh, trước đó, vài lần giao lưu giữa hai người sống trong cùng một căn nhà là điều không thể tránh khỏi, chẳng qua chỉ giới hạn ở việc đi ngang qua và nói đôi câu, à, còn có.
Cô thường xuyên ăn mấy món đồ ăn vặt được nhập khẩu của Thời Lục để trong tủ lạnh.
Những món đồ của Thời Lục đều do một người đặc biệt gửi đến, cố định mỗi tuần một lần. Tất cả đều là những nguyên liệu nấu ăn mới lạ mà cô chưa từng thấy, đồ ăn vặt nhập khẩu cao cấp, cùng không ít thuốc màu và gỗ.
Cậu thường xuyên đẽo gọt một mảnh gỗ trong phòng điêu khắc riêng của mình, nhưng thành phẩm trông rất kỳ quặc. Người thì tứ chi bị khuyết, mặt quái thú với những đường nét phức tạp, và đủ các loại đồ vật kỳ dị khác.
Nó như được chạm khắc chỉ để giết thời gian, làm xong thì bị cậu tùy tiện ném ở mọi ngóc ngách trong phòng.
Tuy rằng Thiên Huỳnh không biết những thứ đó là gì, nhưng chúng đều mang một vẻ đẹp khó tả.
Cô cảm thấy Thời Lục giống như một nghệ thuật gia vậy.
Thời Lục rất ít khi ăn đồ ăn người ta gửi đến, cậu chỉ uống sữa chua của một nhãn hiệu nào đó bên trong, còn lại đều nhét ở tủ lạnh chẳng quan tâm, mấy ngày sau lại không ăn được nữa.
Thiên Huỳnh nhìn chằm chằm hộp socola nhập khẩu cao cấp mà thèm nhỏ dãi hồi lâu, cuối cùng, trong một lần Thời Lục xuống lầu lấy sữa chua, cô lấy hết can đảm mới dám nhỏ giọng hỏi cậu có thể ăn đồ trong tủ lạnh hay không.
Thiếu niên vẫn còn chưa tỉnh ngủ, cả người mê man, nghe cô hỏi một giây sau mới phản ứng kịp, tùy ý gật đầu.
Cậu vẫn còn ngái ngủ, mở sữa chua trong tay ra nhấp một ngụm, mơ hồ lẩm bẩm.
“Thoải mái ăn đi.”
Cuối cùng hơn phân nửa đồ ăn vặt trong tủ lạnh đều vào bụng Thiên Huỳnh.
Mỗi khi nhìn thấy những người đó đến gửi đồ, Thiên Huỳnh vô thức cảm thấy hơi tội lỗi, giống như mình đang chiếm đồ của người ta vậy.
Đây có lẽ là nguyên nhân lớn nhất khiến cô vừa rồi không từ chối Thời Lục.
Dù sao cũng chột dạ vì ăn ké…..
Đường nơi thôn quê rất nhỏ hẹp, hai bên là những luống mạ cao đến cẳng chân, trên bầu trời là những con chuồn chuồn đang bay lượn.
Đầu tiên Thời Lục hỏi cô định làm gì, sau khi nghe Thiên Huỳnh trả lời rằng đi bắt ếch, cậu hoàn toàn im lặng, không nói lời nào đi theo sau lưng cô, có lẽ trong lòng đang hối hận vì sự xúc động nhất thời của bản thân.
Cô đoán trước được mọi chuyện sẽ không ổn, và bây giờ Thời Lục cũng thực sự nghĩ như vậy.
Cậu cũng không hiểu nổi tại sao đầu óc mình lúc ấy lại nóng lên như thế, không nhịn được mà gọi Thiên Huỳnh lại, sau đó tạo nên tình huống trở tay không kịp này.
Bây giờ mà trở về thì đúng là mất mặt.
Đi bắt ếch cùng cô?
Thời Lục cảm thấy thà rằng cậu tự tát mình hai cái còn hơn.
Cậu thở dài thườn thượt trong lòng, cam chịu số phận đi theo sau lưng Thiên Huỳnh, đầu cúi xuống, lông mày chán nản.
Thiên Huỳnh cầm lưới băng gạc và túi trong tay, cô nhanh chóng tìm đến một nơi gần mép sông, nơi có cỏ mọc um tùm ẩm ướt, thỉnh thoảng có tiếng ếch nhái kêu râm ran trong bụi cỏ, ngắt quãng và thấp thỏm.
Khi Thời Lục nghe thấy âm thanh này, da đầu cậu tê dại, một cảm giác nhớp nháp và nhờn dính không khỏi xuất hiện trong đầu cậu.
Cậu lặng lẽ nhích xa khỏi bụi cây trước mặt hai bước.
Thiên Huỳnh không biết tâm trạng phức tạp hiện giờ của Thời Lục, cô dựng tai lên chú ý lắng nghe những âm thanh truyền đến, tay nắm chặt lưới băng gạc, nhẹ nhàng thò tay vào đẩy lớp cỏ dại ra.
Trong góc, có một con ếch nằm lặng lẽ trên nền đất ẩm ướt, vào khoảnh khắc đám cỏ che đậy bị đẩy ra thì nhảy dựng lên, cùng lúc đó, một tấm lưới trắng từ trên trời rơi xuống.
Trên khuôn mặt Thiên Huỳnh nở nụ cười rạng rỡ, nhanh chóng bỏ con ếch vào trong túi, tay kia bịt chặt miệng túi lại.
Cô tiếp tục tìm kiếm mục tiêu tiếp theo, chẳng mấy chốc đã tìm thấy dấu vết, dù sao ở nông thôn thì chỗ nào cũng có côn trùng, chim chóc, ếch nhái các loại, ban đêm râm ran gọi nhau hết lần này đến lần khác.
Thiên Huỳnh ném chiếc lưới vào mục tiêu tiếp theo, khi cô đang định bỏ con ếch vào túi thì việc hoạt động của cô trở nên khó khăn, một tay cô cầm lưới, tay kia thì giữ chặt miệng túi, thao tác không khỏi có chút bất tiện.
Giằng co ba giây, cuối cùng Thiên Huỳnh cũng nhớ ra Thời Lục đang ở bên cạnh, cô nhìn sang một bên và đối diện trực tiếp với ánh mắt Thời Lục.
Hình ảnh trước mắt rất dễ hiểu, Thời Lục hiểu được suy nghĩ hiện lên trong mắt cô, cơ thể lùi về sau hai bước, giọng nói trở nên khô khốc một cách khó hiểu.
“Tôi, tôi không thể.” Cậu nuốt nước bọt, cố xua tay với cô.
“…..”, Thiên Huỳnh im lặng, nhẹ nhàng nói bằng giọng điệu thương lượng: “Cậu chỉ cần giúp tôi cầm túi, tôi cam đoan sẽ không để tụi nó chạm vào cậu đâu.”
“Không.” Thời Lục kiên quyết từ chối.
Thiên Huỳnh dừng một chút rồi lại lên tiếng, trong lời nói của cô không khỏi ẩn chứa sự dụ dỗ: “Cậu giữ giúp tôi một lúc thôi, rồi chiều nay tôi sẽ dẫn cậu đi chơi vui vẻ.”
Thời Lục: “…..”
Cậu vô cùng cảnh giác: “Nếu là bắt ếch hay bắt chuồn chuồn thì tôi không có hứng thú.”
“Không đâu.” Thiên Huỳnh kém về khoản dụ dỗ, chỉ đành ra đòn sát thủ.
“Chúng ta đi câu tôm hùm.”
Thời Lục đi tới bên cạnh Thiên Huỳnh, cậu dùng hai ngón tay giữ chặt miệng túi, sau đó ngả người về phía sau, giữ khoảng cách an toàn gần nửa mét với chiếc túi trước mặt.
Thiên Huỳnh bắt con ếch phía trước và ném nó vào túi ngay khi tung lưới ra. Động tác của cô rất nhanh và chuẩn xác. Tuy nhiên, mỗi lần Thời Lục mở túi đều đóng nó lại rất nhanh, như thể cậu sợ chỉ trong một giây đám ếch bên trong sẽ nhảy ra ngoài.
Con ếch vẫn còn sống, mỗi khi bị ném vào sẽ giãy giụa một lúc dưới đáy túi, xuyên qua lớp vải mỏng của túi thì gần như nó đang nằm dưới lòng bàn tay cậu.
Thời Lục nổi da gà, lo lắng nhìn người đang tập trung bắt ếch ở phía trước, nôn nóng thúc giục.
“Đủ rồi, tôi không chịu được nữa.”
“…..” Thiên Huỳnh nhận thấy sự sợ hãi trong lời nói của cậu, đành phải âm thầm bỏ bớt phân nửa kế hoạch ban đầu ngày hôm nay.
Cô thả chiếc lưới xuống, xoay người cầm lấy chiếc túi trong tay Thời Lục. Thiếu niên trước mặt như được thở phào nhẹ nhõm, cả cơ thể đều thả lỏng xuống.
Thời Lục không khỏi xoa xoa da gà vốn không tồn tại trên tay, sau đó phản ứng lại, nhanh chóng chà lau đôi tay vừa cầm túi lên quần áo mình.
Thiên Huỳnh nhìn động tác của cậu, không nhịn được mà hỏi: “Cậu rất sợ ếch à?”
“…..” Không hiểu sao dù câu trả lời vốn đã treo trên môi nhưng Thời Lục vẫn không thể thốt ra.
Cậu cảm thấy hơi xấu hổ.
Nhìn cô gái nhỏ trước mặt còn thấp hơn mình nửa cái đầu, Thời Lục liền quay mặt đi, hừ lạnh một tiếng: “Ai sợ? Chỉ là tôi cảm thấy nó rất ghê tởm thôi.”
“Tôi không thích chạm vào mấy thứ bẩn thỉu.”
——
Lúc hai người trở lại nhà trọ thì đúng lúc Thiên Chính Dân làm bữa sáng xong và đang đi ra khỏi bếp. Ông có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Thời Lục bước từ ngoài vào cùng cô.
“Tiểu Lục, cháu ra ngoài với A Thiên à?”
“Vâng, tụi cháu đi bắt ếch.” Thời Lục trưng bộ mặt vô biểu cảm mà trả lời một tiếng,
Thiên Chính Dân: “…..”
Ông trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: “Tại sao cháu lại đột nhiên đi cùng A Thiên…”. Nói được nửa chừng thì ông ngừng lại, sau đó có hơi lo lắng nói tiếp.
“A Thiên lớn lên trên núi từ nhỏ thì đã quen rồi. Nhưng cháu mới lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, cảm thấy hơi sợ hãi đúng không?”
Lần này Thời Lục im lặng chưa từng thấy, cậu không biết phải nói gì, trong lòng thoáng nhận thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng không còn là nỗi sợ hãi như trước đây.
“Không.” Cậu đáp lại một cách nghiêm túc.
Thiên Huỳnh cũng nghiêm túc ngẩng đầu giải thích: “Ba, con chỉ để cậu ấy cầm giúp cái túi thôi đó.”
“Cậu ấy không bắt được.”
“Rồi rồi.” Thiên Chính Dân bất lực nhìn cô, sau đó vẫy tay với hai người.
“Vào ăn sáng đi. Hôm nay ba làm món bánh yêu thích của Tiểu Lục đó.”
“Ba, vậy còn bánh bao nhân thịt con thích ăn thì sao?” Thiên Huỳnh tiến lên phía trước hỏi. Thấy vậy, giọng Thiên Chính Dân tức giận hẳn:
“Lần sau.”
“Được rồi.”
Thời Lục nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai người, đứng tại chỗ hai giây, sau đó nhanh chân đuổi kịp họ.
“Cảm ơn bác.”
Cậu hiếm khi chủ động nói chuyện.
——
Mùa hè ban ngày kéo dài, một hai giờ chiều là thời điểm nóng nhất.
Thiên Huỳnh vẫn như mọi ngày ngủ trưa trong nhà. Phòng cô ở ngay hướng Đông, hôm nay hiếm khi buổi sáng không có nắng, làn gió mát lạnh nhẹ nhàng tràn vào từ cửa sổ hoà cùng làn gió nhẹ chỗ hành lang khiến cả căn phòng trở nên thông thoáng và mát mẻ.
Cô đang nằm trên một tấm chiếu mát. Dưới chân giường có một chiếc quạt vuông nhỏ đang quay. Thiên Huỳnh nhắm mắt, thả lỏng tay chân ngủ ngon lành.
Khi cửa bị gõ, Thiên Huỳnh mơ hồ nghe thấy âm thanh có người đang đẽo gỗ, bang bang bang liên tục, sau đó nó ngày càng rõ ràng… Cô mở mắt ra thì thấy Thời Lục đang đứng cạnh cửa.
Cô vẫn còn mơ ngủ, nhìn cậu nửa ngày chẳng nói gì, Thời Lục mất tự nhiên dời tầm mắt từ tư thế ngủ thoải mái của cô ra, lớn tiếng hỏi: “Đã hơn ba giờ rồi, khi nào chúng ta ra ngoài?”
“…..” Thiên Huỳnh im lặng hít sâu một hơi, khẽ nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, kéo cái chăn bên cạnh đắp lên người mình.
“Tôm hùm đất sẽ không ra ngoài cho đến khi mặt trời lặn bởi vì chúng rất sợ nóng…” Cô xoay người ôm chặt chăn bông, vùi gần hết mặt vào đó, buồn ngủ đến phát điên.
“Giống y như cậu.”
“…..” Thời Lục chìm vào im lặng. Một lúc lâu không thấy cậu nói gì, Thiên Huỳnh mới ngẩng nửa khuôn mặt trong chăn ra, nhìn cậu với biểu cảm ngái ngủ.
“Sao cậu không đi ngủ một giấc đi, đến giờ tôi sẽ gọi cậu.”
Nói xong, thấy cậu không nhúc nhích, cô lập tức giơ tay lên đảm bảo: “Tôi thề là hôm nay chắc chắn tôi sẽ dẫn cậu đi bắt tôm hùm.”
Thời Lục không còn biết xấu hổ là cảm giác gì nữa, số lần mất mặt trước Thiên Huỳnh quá nhiều khiến cậu sắp hình thành khả năng miễn dịch luôn rồi.
Cậu về phòng một mình, cảm thấy hơi bồn chồn. Chơi được vài ván game thì lại thấy chán, cầm nửa thanh gỗ lên khắc mấy lần vẫn không có hứng thú gì. Đúng lúc này, cậu đột nhiên bình tĩnh lại, có vẻ hơi buồn ngủ.
Cậu nhớ lại tư thế ngủ của Thiên Huỳnh, cô gái nhỏ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn và quần đùi, tay chân dang rộng thoải mái trên tấm chiếu mát mẻ, một phần bụng nhỏ mềm mại lộ ra dưới lớp áo bị kéo lên, giống như cô gái nhỏ bên cạnh con mèo Totoro trong bộ phim hoạt hình của Miyazaki Hayao.
(*) Hình minh họa từ bộ phim
Chạng vạng tối, Thiên Huỳnh giữ đúng hẹn tỉnh dậy đánh thức Thời Lục đồng thời đưa cậu đi bắt tôm hùm.
Cô cầm túi ếch lúc sáng bắt được, cầm theo hai chiếc cọc tre tự chế và đầy đủ những dụng cụ khác.
Ở ngọn núi phía sau khách sạn có một ao nước tự nhiên, cách con sông nhỏ họ thường lui tới không xa, xung quanh mọc đầy cỏ và đá. Thời điểm này đúng vào mùa của tôm hùm đất, thường xuyên nhìn thấy mấy cái đầu tôm hùm đỏ rực nhô lên mặt nước.
Đám trẻ con ở trấn đều thèm nhỏ dãi tụi nó từ lâu, mấy hôm trước còn hẹn nhau đến đây bắt tôm hùm.
Khi Thiên Huỳnh đến đã nghe thấy âm thanh náo nhiệt cạnh ao. Bọn Phương Hổ đang cầm cọc tre tranh nhau vị trí để dễ câu tôm hùm đất tốt.
“Tớ muốn tảng đá này, tớ đến trước.” Giọng nói của Phương Hổ rất lớn, còn giọng của Thư Mỹ Mỹ tuy nhỏ nhưng không chịu yếu thế.
“Ai bỏ thùng xuống trước thì là của người đó.”
“Đừng cãi nhau nữa, không phải chỗ nào cũng giống nhau sao?”
Ngô Kỳ hiền lành khuyên can. Phương Hổ lập tức đáp trả cậu.
“Vậy cậu ngồi chỗ xa nhất đi, chỗ đó có một tảng đá nhỏ đấy!”
“…..”
Bọn họ nói chuyện hăng say cả lên, Ngô Kỳ quay đầu nhìn thấy Thiên Huỳnh trước tiên, sau đó lập tức thấy Thời Lục ở bên cạnh, cậu há hốc miệng, duỗi tay chỉ về hướng đó.
“Cậu ta, cậu ta, cậu ta —“
“Cậu ta cái gì mà cậu ta?” Phương Hổ tạm phải dừng cãi nhau, quay đầu nhìn qua, miệng lập tức ngậm chặt lại.
Khung cảnh lúc nãy náo nhiệt bao nhiêu thì bây giờ lại yên tĩnh bấy nhiêu. Cả mấy người sững sờ nhìn Thời Lục, cho đến khi Thiên Huỳnh đi đến trước mặt bọn họ, gãi đầu, giơ tay ra hiệu khi Thời Lục định giới thiệu.
Hai mắt Phương Hổ trợn thẳng, lùi về phía sau một bước, hoảng sợ nói.
“Tiểu Huỳnh, sao cậu lại dẫn cậu ta đến??!”