Đổi Vợ - Tô Mã Lệ

Chương 76: Bị làm (H)




Ban công gió thổi, cách đó không xa là bờ cát có tiếng cười nói vui đùa ầm ĩ.

Đã gần đến tết Nguyên Đán, có người đã sớm đến bờ biển đốt pháo hoa, ánh sáng nhiều màu rơi xuống từ không trung, có tiếng hoan hô vang dội đinh tai nhức óc. Khương Diệp mơ màng nghe thấy tiếng rên rỉ của mình, cô cắn chặt môi, vẫn bị người phía sau cắm đưa sắp hỏng mất, nức nở: “Bùi Chinh……”

Cô quay đầu xoay người, người đàn ông cúi đầu cắn lấy cánh môi, eo hông động hướng vào trong cơ thể thọc vào rút ra.

Bọn họ đang ở ban công tầng hai, chỉ cần có người ngẩng đầu nhìn qua, là có thể nhìn xuyên qua tấm màn mỏng, nhìn thấy cô gái bị người đàn ông từ đằng sau thúc vào, ngẩng cao cổ vừa khóc vừa kêu, hình ảnh dâm mĩ.

Dương vật cắm vào rất sâu, giống như muốn khảm tiến vào trong cơ thể, mang theo độ ấm cực nóng, thiêu đốt mỗi tế bào dưới làn da.

Khương Diệp giương miệng to thở dốc, môi bị người đàn ông cắn mút, cô chỉ có thể phát ra tiếng kêu rên từ khoang mũi, mang theo tiếng nức nở, vô cùng câu người.

Bùi Chinh chín nông một sâu cắm đưa, cùng cô nhìn về những luồng pháo hoa sáng chói trên đỉnh đầu, tiếng thở dốc ngẫu nhiên lọt vào lỗ tai cô, hỏi cô có sướng không, có được câu trả lời, tựa như uống thuốc kích dục, xương hông hung hăng đánh vào mông thịt, côn thịt cắm đưa càng lúc càng nhanh, cắm đến mức Khương Diệp căn bản không ức chế được tiếng rên rỉ của mình, một tay cô che miệng, một tay khác chống vào thành lan can, bị anh thúc mạnh mấy chục lần, khóc lóc thét lên cao trào.

Tí tách tí tách nước chảy xuống, cô còn chưa từ dư vị cao trào hòa hoãn xuống, người đàn ông lại lao đến với tốc độ nhanh hơn đưa đẩy trong cơ thể.

Cánh mông bị đâm cho bành bạch rung rinh, mắt anh đỏ ngầu, mỗi một lần cắm vào lực đạo đều rất mạnh, toàn thân trên dưới tế bào Khương Diệp đều đang run rẩy thét gào, trong cổ họng tràn ra tiếng khóc nức nở, giây tiếp theo đã bị chọc cho mất tiếng hét lên.

Tay mắt Bùi Chinh lanh lẹ đưa lên che miệng cô lại, eo hông đỉnh vào mông thịt, thật mạnh cắm đưa mấy chục lần, ở một khắc nhục huyệt điên cuồng co rút lại, anh bị thịt non cô hút vào làm eo tê dại, thở dốc nặng nề cắn vành tai cô liếm mút, dương vật để ở chỗ sâu bên trong bắn tinh.

Khương Diệp mềm nhũn xuống, một tay anh ôm lấy cô, hôn hôn lên má, sau đó lấy bao ném vào thùng rác, ôm người vào toilet tắm rửa.

Lúc nãy ở trên giường làm được một nửa, Khương Diệp liên tục quay đầu qua nhìn pháo hoa bên ngoài, lúc này Bùi Chinh trực tiếp ôm cô ra sân phơi đồ, khoác tấm chăn mỏng, dựa vào lan can phòng hộ bị làm.

Cô thật nóng. Bùi Chinh bón cho cô uống hai ly nước, vẫn khô nóng đến sắc mặt ửng hồng, giọng nói trầm khàn nói muốn uống nước lạnh.

Bùi Chinh lo cô uống nước lạnh sẽ bị cảm, không cho uống, cho cô uống nước xong, mặc quần áo ngủ vào, bế người ôm đến lan can, cầm một chiếc chăn trên giường, nằm trên sô pha mềm mại ở sân phơi.

“Nhiều sao quá.” Cô nằm trên ngực anh, híp mắt, khóe môi cong cong:

“Thật đẹp.”

“Ừm.” Bùi Chinh hôn má cô, ôm cả hai cánh tay vào trong ngực, dùng chăn bọc lại.

Khương Diệp cọ cọ vào hõm vai anh: “Đêm nay chúng ta ngủ ở đây à?”

“Sẽ lạnh.” Bùi Chinh thấy cô buồn ngủ đến hai mắt nhắm lại, cúi đầu dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô: “Em ngủ đi, chờ em ngủ, anh lại ôm em vào.”

Cô không mở mắt ra, khóe môi chậm rãi giương lên.

Bùi Chinh nhịn không được cúi đầu hôn xuống đôi môi vừa bị mình chà đạp đến đỏ bừng:


“Ngủ ngon.”

Cô bị hôn đến mắt nheo lại, chóp mũi đối diện nhau, hơi thở đan xen, âm thanh khàn khàn mềm mại quyến rũ thấm tận trong xương:

“Anh không buồn ngủ sao?”

“Ừm.”

Như muốn chứng minh mình không giống cô, anh lại dùng dương vật đang cương cứng đỉnh đỉnh lên bụng nhỏ.

Đã làm bốn lần, dường như anh ăn vẫn chẳng no.

Khương Diệp bị lăn qua lộn lại làm đến mức cẳng chân đều sắp rút gân, đến bây giờ eo vẫn đang mỏi, bị anh đỉnh một chút, cô duỗi tay khoanh lại con quái vật khổng lồ kia, ngón trỏ điểm điểm quy đầu: “Ngủ.”

Cũng không biết là nói với cự vật, hay vẫn là nói với người.

Bùi Chinh thấy vậy thì buồn cười, cắn chóp mũi cô.

“Được, ngủ.”

Anh dùng sức ôm cô vào trong ngực, cằm đáp ở cổ, hai cánh tay dài vây quanh chặt chẽ, ngân hà lộng lẫy trải dài trên đỉnh đầu, nơi xa xa núi non hùng vĩ, ánh trăng rơi xuống tỏa ra sương trắng lành lạnh.

Vạn vật trên thế gian vào giờ phút này, giống như bị thủy triều rút đi âm thanh, chỉ còn lại bình yên đẹp đẽ.

Bùi Chinh ôm trong cô gái trong lồng ngực, như đang ôm lấy cả thế giới.

Mắt anh thỏa mãn nhắm lại, đoạn mày cắt ở đuôi mắt tràn ngập dịu dàng.