Bùi Chinh ôm Khương Diệp trở về phòng bệnh, về đến cửa gặp được Đỗ Mạc, dáng vẻ đối phương khiếp sợ nhìn về phía hai người, hỏi anh: “Anh là ai?”
Khương Diệp mở mắt ra, hỏi Đỗ Mạc: “Có việc gì không?”
Đỗ Mạc bị nghẹn họng, anh ta cũng vừa mới biết chuyện Khương Diệp ly hôn, nghĩ đến lúc này khả năng lòng Khương Diệp đang yếu đuối, cần người bên cạnh, ai ngờ được, cô đã tìm được một người đàn ông mới, còn thân mật như vậy.
Anh ta nuốt lời muốn nói xuống, chỉ nói câu: “Không có việc gì.”
Sau đó xoay người rời đi.
Uổng công anh ta vừa mới nghĩ đến việc ly hôn, muốn cùng Khương Diệp ở bên nhau, anh ta xác định chắc chắn đến điên rồi.
Bùi Chinh ôm người vào toilet, giúp Khương Diệp đánh răng rửa mặt, sau đó lau mình cho cô, cho đến lúc mặc váy ngủ vào, lúc này mới nói một câu:
“Cậu ta thích em.”
“Ừm.” Khương Diệp không phủ nhận.
Bùi Chinh cúi người đặt đầu trên vai cô, giọng nói không biết là ăn dấm hay đang ghen:
“Sao em lắm người thích như vậy.”
Khương Diệp nhịn không được buồn cười, cô sờ sờ cằm anh, cười nói:
“Anh cũng làm người ta thích.”
Bùi Chinh rất vừa lòng, anh đi tắm, sau đó nằm lên giường bệnh, ôm Khương Diệp vào trong ngực.
Ngoài cửa sổ hạt mưa nhỏ tí tách rung động, trong phòng bệnh hai người ôm nhau ngủ ngon lành.
Ngày Khương Diệp xuất viện, Phương Đề Tuyền đi qua nói lời cảm ơn.
Anh ta nói nếu không nhờ Khương Diệp, lão gia cũng sẽ không chủ động liên lạc với con ông, bảo người ta giải quyết chuyện của anh ta, bận bịu đã hơn nửa tháng, còn tưởng rằng chuyện của mình tốn công vô ích, không nghĩ đến có ánh nắng hoa lại nở, chăm chỉ không phụ lòng người.
Nhưng ít nhiều vẫn là vì Khương Diệp.
Thế gian này chính là như vậy, quan hệ nhân mạch quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Khương Diệp không nhận quà gì anh ta đưa đến, chỉ nói với anh ta một câu: “Cố lên.”
Sau đó cùng Bùi Chinh rời đi.
Xong xuôi mọi việc là nửa năm sau, Phương Đề Tuyền tham dự một buổi họp lớp đại học, anh ta đã kể về đủ thứ kỳ diệu mà mình đã trải qua trong những ngày đầu khởi nghiệp, kể về trải nghiệm của mình trong bệnh viện, thậm chí khi uống xong ba ly rượu, để thể hiện sự tôn trọng với vợ chồng Bùi Chinh, anh ta cảm kích đến mức dù biết có người đang quay video, vẫn úp mặt trước ống kính, giơ tay và thề:
“Tôi có thể đảm bảo với mọi người, Bùi Chinh chưa bao giờ đánh đập ai cả, kể cả một người phụ nữ, cậu ấy không phải là một người đàn ông bạo lực. Tôi có thể dùng sự nghiệp và tính mạng của mình ra để đảm bảo! Các bạn đều đã hiểu lầm cậu ấy! Mọi người đều đã hiểu lầm!”
Cảnh tượng này đã được quay video và đăng lên mạng, sau đó, bạn gái cũ của Bùi Chinh lúc đó đã lên đó để giải thích rằng sự thật Bùi Chinh chưa bao giờ đánh cô ấy, và cô ấy đã đến bệnh viện vì… Bùi Chinh quá lớn, làm cho cô ấy bị thương.
Câu trả lời này gần như ngay lập tức làm nổ tung diễn đàn trường, những cô gái mắng chửi Bùi Chinh hiện giờ là phụ nữ đã kết hôn sinh con, trở thành bà nội trợ, khi nhìn thấy dòng chữ này, họ bình luận tràn ngập Internet:
【Mẹ nó! Sao cô không nói sớm aaaaa! 】
【 a a a a vì sao sau khi tôi kết hôn mới nói ra chân tướng, bây giờ tôi còn có cơ hội không hả?! 】
【 Cái gì mà quá lớn? Tôi có đứa bạn bị ung thư, cô ấy nói trước khi chết muốn nhìn một chút rốt cuộc có bao nhiêu lớn. 】
【 Đừng tranh cãi nữa, tôi chính là người bạn ung thư kia, xin hãy làm Bùi Chinh trực tiếp liên hệ với tôi, số phòng là, à không phải… phòng bệnh là 0537. 】
【 Lầu trên mặt cũng không cần nữa à! Bùi Chinh đã kết hôn, các người không thể kiềm chế chút sao! xin chào Bùi Chinh, tôi nguyện ý làm tình nhân, hãy cho tôi một cơ hội. 】
【 Nếu mọi người đều không biết xấu hổ! Tôi đây cũng không cần! Bùi Chinh hãy xem xét một chút ly hôn được không? Sổ hộ khẩu của tôi đã chuẩn bị tốt. 】
[Tại sao Bùi Chinh không tham dự buổi họp lớp? Anh ta ở đâu? Có ai biết không? Có ai vui lòng cho mình xin địa chỉ được không? 】
[ hình như anh ấy đã mở một hiệu sách nhỏ bên bờ biển, bà chủ nhất định là vợ anh ấy, cô gái đó rất xinh đẹp! ! ! 】
[Ah ah ah tôi đi đây, tôi đi đây, tôi đi xem!】
【Đưa tôi đi với bạn eiii ! ! ! 】
Sau khi xuất viện, Khương Diệp không sốt ruột đi làm, mỗi ngày đều đến viện dưỡng lão ngồi ngốc bên cạnh Khương Thắng Hỉ, người già thường bị sock khi mùa đông vừa đến, cũng may mùa đông năm nay thân thể ông cũng khỏe hơn nhiều, chỉ cảm có một lần, uống thuốc hai ngày đã tốt lên.
Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên là ông nhớ đến Bùi Chinh mà không phải là Khương Diệp.
Khương Diệp không hề giận dỗi, cô thường ngồi trên ghế nghe Khương Thắng Hỉ kể về mình khi còn nhỏ, ánh nắng ấm áp dừng trên mặt cô, soi rõ từng sợi lông tơ trên mặt, cô nhắm mắt lại, ánh mặt trời chiếu xuống dễ chịu mơ màng sắp ngủ.
Tay trái Bùi Chinh ôm cô, tay phải che lại đôi mắt cô, ôm người vào trong lòng, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vỗ về, như đang dỗ ngủ.
Hộ sĩ bên cạnh không nhịn được nữa bèn kéo Khương Thắng Hỉ đang lảm nhảm rời đi, ông còn chưa nói xong, không ngừng gạt tay người đó ra:
“Cậu kéo tôi làm gì? Tôi còn chưa nói xong……”
Hộ sĩ nhỏ giọng nói: “Đừng nói nữa, ông đừng quấy rầy vợ chồng son nhà người ta.”
Khương Thắng Hỉ nhìn chằm chằm vào Bùi Chinh, lại đưa mắt nhìn ngắm Khương Diệp trong lòng ngực anh:
“Đây là vợ cậu à?”
Bùi Chinh gật đầu.
Khương Thắng Hỉ giơ ngón tay cái lên: “Rất xinh, cháu gái tôi lớn lên chắc chắn cũng đẹp như vậy.”
Bùi Chinh lộ ra cười: “Vâng, cô bé sẽ đẹp như vậy.”