Tối nay Khương Diệp chỉ ăn một quả chuối, chị Triệu Quyên chủ hiệu sách từ khi cai sữa đã liều mạng giảm cân, sáng trưa, chiều chỉ ăn một món để giảm béo, bữa chiều chị đã ăn hai quả trứng luộc, đói đến không chịu nổi, lại cầm hai quả chuối đến đưa cho Khương Diệp một quả.
Trước khi uống rượu vang đỏ, Bùi Chinh hỏi cô đã ăn cơm tối chưa, thấy Khương Diệp gật đầu, hình như anh không tin lắm, hỏi cô đã ăn gì.
“Chuối.” Khương Diệp lắc lắc ly rượu vang đỏ đang nắm trong tay.
Bùi Chinh đi đến, rút ly rượu từ trong tay cô ra:
“Ăn chút gì đó rồi uống.”
Khương Diệp chẳng muốn ăn gì, đối với nhu cầu ăn uống của cô chỉ cần lấp đầy bụng là được, bạn cùng lứa đêm khuya thường gọi đồ ăn uống nhấm nháp mỹ thực, mà cô chỉ nằm ở trên giường đọc sách dành cho những con người tha hương:
【 Sự cô độc thật sự, quay cuồng trong cô độc, con người cô độc, đường về nơi đâu. 】
Cô đã nhìn ra, Bùi Chinh thật sự hưởng thụ quá trình nấu ăn, anh lấy khăn lông lau qua loa mái tóc, đeo tạp dề, tiện tay lấy ra một con dao nhỏ từ trên giá treo đầy dụng cụ cắt gọt, sau đó cắt đầu đuôi củ cà rốt, động tác lưu loát, giống như đang quay một bộ phim phóng sự về ẩm thực.
Khương Diệp nhìn ngắm, bị mùi hương thấm vào đầu mũi, cô sẽ không nấu cơm, Ngụy Thành Huy cũng vậy, ở chỗ làm anh ta lúc nào cũng có xã giao. Lúc cô về đến nhà, một quả táo cũng được coi là bữa chiều, ngẫu nhiên sẽ cùng bạn vè ra ngoài ăn gà rán cùng nướng BBQ, không nhiều lắm, một tháng khoảng hai ba lần.
Bùi Chinh khắc cà rốt thành chú thỏ con, động tác của anh rất chuyên nghiệp, tốc độ cũng nhanh, sau khi khắc xong, đặt thỏ con ở đĩa bên cạnh, lúc này mới cầm thìa, bưng mâm đặt lên bàn cơm. Anh làm bánh trứng cùng tôm bóc vỏ, chiếc bánh mềm xốp rất đẹp, trứng gà màu vàng óng, mùi hương nồng đậm, Khương Diệp cầm thìa múc một miếng đưa vào trong miệng, vị rất ngon.
“Ăn rất ngon, cảm ơn.”
Bữa tối cô không thể ăn quá nhiều, cũng may Bùi Chinh đã đoán được lượng ăn của cô rất ít, chỉ có sáu con tôm bóc vỏ, trứng gà cũng chỉ cho hai quả, ước lượng vừa vặn cô ăn hết.
“Đừng khách sáo.” Trước khi anh thu dọn chén đũa, Khương Diệp cầm con thỏ được khắc bằng cà rốt kia đi.
Cô đặt lên bàn, đi theo phía sau lưng Bùi Chinh, hỏi anh:
“Hai người thường xuyên chơi trò đổi vợ với người khác à?”
“Không có.”
Bùi Chinh lấy khăn lông chà lau mặt bàn, đặt chén đũa vào trong bồn rửa chén, rửa sạch:
“Cô ấy đã chơi với đồng nghiệp một lần, người sau chính là Ngụy Thành Huy.”
“Cái gì cô ta cũng nói cho anh?”
Khương Diệp có vẻ ngoài ý muốn rướn mi, Bùi Chinh giống như bị đội nón xanh, nhưng nói đến chuyện đó rất tự nhiên cảm xúc gì cũng chẳng có.
“Ừm, lần đầu tiên bọn họ hẹn hò, làm vài lần, tư thế nào, đều sẽ nói cho tôi.”
Bùi Chinh lấy khăn lông xoa xoa tay, xoay người nhìn về phía Khương Diệp, âm thanh nặng nề bọc một tia trào phúng không dễ phát hiện:
“Cô ấy cảm thấy tôi nợ cô ấy.”
“Vì sao?”
“Bởi vì tôi không yêu.”
Chuyện xưa của Bùi Chinh rất đơn giản. Ba mẹ anh cùng ba mẹ của Lộ Du Hi là bạn tri kỷ, hai đứa nhỏ cùng lớn lên dưới mí mắt của gia đình hai bên, tuy nói rằng Bùi Chinh lớn hơn Lộ Du Hi sáu tuổi, nhưng từ nhỏ cô ta đã quấn lấy Bùi Chinh, nhìn thấy anh là hé miệng ngậm miệng gọi là ông xã, sớm muộn gì họ cũng sẽ kết hôn. Vào lễ thành niên năm mười tám tuổi, cô ta sờ soạng bò lên giường Bùi Chinh, bị người đàn ông không lưu tình chút nào đẩy ra ngoài.
Bùi Chinh cảm thấy cô bé còn nhỏ, không hiểu chuyện, nên dạy dỗ một phen.
Lộ Du Hi bị nhục nhã khóc cả một đêm, sau đó bỏ nhà đi, tất cả mọi người không tìm thấy người đâu, chỉ có Bùi Chinh nhận được một tin nhắn bằng giọng nói, chỉ cần anh đồng ý cùng cô ta kết giao, cô ta sẽ trở về.
Lúc đó Bùi Chinh nghĩ thầm, chỉ là một cô gái nhỏ, làm sao hiểu tình yêu là gì, trấn an người trước đã, nên đồng ý.
Nhưng không nghĩ đến, Lộ Du Hi đã xác định với anh, sống chết đều phải gả cho anh.
“Mẹ tôi rất thích Lộ Du Hi.” Bùi Chinh ngồi trên thảm, một chân khác cong lên, ngửa đầu chống lên sô pha, ánh đèn ân ẩn chiếu vào hàm dưới sắc bén của anh, khi nói chuyện hầu kết hoạt động lăn lộn trên dưới, dây thanh quản được men rượu thấm qua, dấp dính khàn khàn:
“Tâm nguyện của bà là tôi sẽ kết hôn với Lộ Du Hi.”
Cho nên, anh làm theo.
Khương Diệp cầm lấy ly rượu nhẹ nhàng chạm chạm cùng anh.
“Thật ngốc.” Cô nhẹ giọng nói.
Bùi Chinh cũng không cảm thấy mình ngốc, mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình mà thôi, anh chọn vì đạo hiếu, thành toàn cho tình yêu của Lộ Du Hi, ngẫm cũng chẳng có sai lầm gì lớn lao.
Uống rượu đến lúc đã đủ, chuyện xưa cũng nói xong, nên tắm rửa rồi đi ngủ, Bùi Chinh nhéo nhéo giữa mày, quay đầu nhìn về phía Khương Diệp.
Cô mặc một chiếc láo len mỏng màu trắng, uống rượu xong làm hai má một mảnh hồng hào, bờ môi bị rượu thấm vào đỏ bừng xinh đẹp, một tay cô chống mặt, tựa vào trên sô pha, đôi mắt mang theo men say nhìn anh.
“Em say rồi.” Anh vẫn ở tư thế ngửa ra sau, nghiêng đầu sang nhìn vào mắt cô, thanh quản sàn sạt:
“Em đang nhìn gì?”
Mắt cô nửa nhắm nửa mở, âm thanh mang theo men say:
“Đang nhìn một linh hồn cô độc.”
Bùi Chinh bật cười, bạn bè bên cạnh nhiều như vậy, Khương Diệp là người đầu tiên nói anh là một người cô độc.