Đổi Vợ - Tô Mã Lệ

Chương 64: Muốn ôm em




“Cơm đâu?” Khương Diệp nghiêng đầu, mũi hít hít ngửi ngửi, như một động vật nhỏ ngửi hương vị trên người anh, không ngửi thấy mùi thức ăn.

Bùi Chinh sờ má cô, cúi đầu hôn một cái vào môi: “Không biết em có thể ăn được gì, chỉ mua cháo cho em.”

Sau khi nhận được định vị của Khương Diệp, anh làm gì có tâm tư mà nấu cơm nữa, vội vã xuống lấy xe chạy đến đây, đến cổng bệnh viện, lúc này mới dừng lại mua hai phần cháo.

“Em còn muốn ăn gì nữa không?”

Anh cởi áo khoác ra, nâng bàn ăn lên, mở ra hai phần cháo, đưa cái thìa cho cô: “Ngày mai làm cho em.”

Bác sĩ chủ trị đã dặn cô chỉ ăn được thức ăn thanh đạm, vì ngày đầu nhập viện Đinh Liên đã điên cuồng mua các loại thực phẩm dinh dưỡng, chỉ còn thiếu gọi cả đầu bếp khách sạn đến bệnh viện làm việc, cơm trưa ngoài canh xương hầm chính là gà vịt thịt cá, nghe nói Khương Diệp chỉ có thể ăn cháo, Đinh Liên lại cho người nấu cháo gà thịt cá.

Một thìa đầy thịt, không hề có một hạt gạo nào cả.

Lúc bác sĩ đi kiểm tra phòng, biểu cảm giống y như một ông già đang nhìn vào di động trên tàu điện ngầm.

“Cũng được.” Khương Diệp dùng thìa ăn hai miếng, nhàn nhạt không có vị gì, nhưng bình thường hơn nhiều so với đồ Đinh Liên đưa đến, cô ăn cũng không còn phải khổ sở như vậy nữa.

Khương Diệp cúi đầu ăn cháo, Bùi Chinh im lặng nhìn cô, chờ người ăn xong, được anh bế lên đi vào toilet rửa tay xúc miệng.

“Em có thể đi đường.” Khương Diệp cười khẽ: “Chân không sao cả.”

“Muốn ôm em.”

Khi anh nói, mí mắt rũ xuống, con ngươi thâm trầm, ánh mắt nhìn cô như có chất gì đó, thẳng tắp thấm vào trái tim. Trong lòng Khương Diệp khẽ động, giống như có viên đá rơi xuống mặt hồ, tạo ra một gợn sóng.

Bùi Chinh lấy khăn lông lau mặt cùng tay cho cô, lúc này mới ôm người về đặt về giường, lòng ngón tay khẽ vuốt lên lớp băng gạc: “Đầu còn đau không?”

“Không đau.” Triệu chứng chóng mặt cũng giảm đi nhiều, cô lắc lắc đầu, không có chút nào khó chịu.

Bùi Chinh cúi đầu hôn hôn má cô: “Em ngủ đi, anh ở đây với em.”

Hôm qua y tá đã bị Khương Diệp đuổi ra ngoài, tối Đinh Liên cũng không đến đây, bác sĩ vừa đi kiểm tra phòng xong đã sớm tan tầm, ngoài y tá, không ai sẽ đến phòng bệnh này.

Khương Diệp vỗ vỗ bên cạnh mình: “Anh lại đây.”

Bùi Chinh có hơi ngạc nhiên, nhưng không từ chối, anh cởi giày nằm xuống bên cạnh, kéo cô vào lòng, cẩn thận tránh vết thương trên đầu, vòng cánh tay dài của mình quanh ngực cô, ôm người thật chặt.

Anh không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, chỉ cúi đầu hôn hôn làn da sau cần cổ, mở miệng nói chuyện âm thanh khàn khàn: “Anh đã hỏi Ngụy Thành Huy, tên đó cũng không biết em ở đâu.”

“Tai nạn xe nhẹ thôi.” Khương Diệp hạ thấp vấn đề tai nạn kia, nói nhẹ nhàng bâng quơ, bỏ qua những lời lẽ thô tục của Đỗ Minh, cùng một màn da đầu cô bị kéo rách, chỉ không đau không ngứa nói: “Não bị chấn động nhẹ.”

Bùi Chinh theo bản năng ôm người càng chặt hơn: “Em không sợ sao?”

Khương Diệp có chút buồn cười.

Anh là người đầu tiên hỏi cô có sợ không.

Sau khi cô tỉnh dậy, người nhìn thấy đầu tiên là Đinh Liên, hỏi cô có chỗ nào khó chịu không? Người thứ hai là cảnh sát, hỏi cô có thể dựng lại hiện trường vụ án không?

Người thứ ba là Đỗ Mạc, xin cô đừng hận người nhà họ Đỗ nữa, Đỗ Minh đã nhận được sự trừng phạt đích đáng, mong cô hãy thương xót, để Đỗ Vang bình an hưởng tuổi già.

Chỉ có Bùi Chinh, hỏi cô có sợ không?

Thật sự Khương Diệp không hề sợ.

Có thể có liên quan đến trải nghiệm thời thơ ấu của cô, đã trải qua quá nhiều nỗi sợ hãi, khóc đến nỗi nước mắt chảy ra đã khô cạn, tính tình đã được mài giũa kể từ giây phút đó.

Một khắc khi cô lái xe đâm Đỗ Minh, cô thậm chí còn nghĩ đến cùng anh ta đồng quy vu tận, bởi vì cái chết đối với cô mà nói, chỉ như một sự giải thoát.

“Nếu em đã chết.” Cô quay đầu nhìn về phía Bùi Chinh, “Anh sẽ làm sao?”

Người đàn ông trực tiếp nhéo cằm cô, dùng đôi môi mỏng phủ lên, hung hãn cướp đoạt, anh dùng sức mút lấy đầu lưỡi, cô khó chịu đến nhíu mày, anh hơi lùi về phía sau, dừng sức cắn cánh môi cô: “Giả thuyết không được thành lập.”

Khương Diệp cong môi cười cười: “Bùi Chinh, em trước kia…… đã từng muốn thoát khỏi thế giới này.”

Cô là gánh nặng của Đinh Liên, một người bị thế giới này ghét bỏ, người bị xem thường ăn nhờ ở đậu mà tồn tại, sống rất cẩn thận nhưng vẫn thật khó khăn.

Là một du hồn cô đơn.

Không có người ở phía sau cô, cũng không có ai ở phía trước.

Bùi Chinh nâng phía thân trên lên, dang rộng hai cánh tay ôm cô vào lòng:

“Thế giới anh rất ấm áp, em đến nơi này của anh.”

Khương Diệp lại nở nụ cười, cô dán đến cần cổ anh, cọ cọ, chậm rãi nhắm mắt lại: “Đúng là rất ấm áp.”

Môi mỏng Bùi Chinh dán đến vành tai cô, trầm giọng nói:

“Tam Tam, anh yêu em.”

Khương Diệp sửng sốt một lát, trái tim hẫng một nhịp.

“Thế giới này không yêu em.” Người đàn ông dịu dàng hôn lên má cô, hôn lên môi cô:

“Anh sẽ yêu em.”