Bùi Chinh đặt một căn phòng nhìn ra biển, có cửa kính trong suốt nhìn được toàn cảnh biển, bên ngoài còn có một ban công, trồng mấy cây trúc và ghế nằm, có một bể bơi nhỏ thích hợp.
Bùi Chinh cầm di động trả lời vài tin nhắn, đi vào toilet nhìn Khương Diệp vẫn còn đang ngâm mình trong bồn tắm, mí mắt khép hờ, dường như đã ngủ rồi. Anh bế cô lên lau khô thân thể rồi đặt lên giường, sấy tóc cho cô, ôm người từ phía sau vào trong ngực, những đốt ngón tay thon dài của anh cuốn lấy ngón tay cô.
Không khí an tĩnh yên bình.
Khương Diệp rất hưởng thụ thời khắc lặng yên này.
Bùi Chinh hôn lên tóc cô, âm thanh trầm thấp: “Ngủ đi, anh trông em.”
Ở một thời điểm nào đó, anh thật sự đều làm cho người ta rung động.
Khương Diệp nhắm mắt lại, thả lỏng, an tâm chìm vào giấc ngủ.
Cả đêm Ngụy Thành Huy ngủ không ngon, anh ta nôn đến hơn nửa đêm, chắc vì mùi quá ghê tởm, kích thích đến Lộ Du Hi cũng nôn theo, hai người phun cả đêm, đều không còn sức, một người ghé vào bồn cầu trong toilet ngủ, một người nằm trên sô pha ngủ.
Lúc Khương Diệp trở về, Ngụy Thành Huy còn ghé vào trên bồn cầu ngủ vẫn chưa tỉnh, cô đi đến dùng chân đá đá vào cánh tay anh ta, cả người Ngụy Thành Huy ngã nhào xuống đất, bị đấm một cái khóe miệng bầm tím, trên bụng còn có một dấu chân rõ ràng, dưới da đều bầm tím.
Sau khi bị Khương Diệp đá một cái liền tỉnh, anh ta xoa xoa mặt, mở mắt ra thấy là cô, nhanh chóng bò dậy, tối hôm qua ngủ trên sàn nhà lạnh băng, tứ chi đều đã cứng đờ, vừa xoa cánh tay vừa hỏi Khương Diệp:
Advertisement
“Hôm qua em đi đâu vậy? Bùi Chinh đâu? Hai người lại làm đúng không?”
Lúc trở về trên đường Khương Diệp tới đã nghĩ đến Ngụy Thành Huy sẽ hỏi về vấn đề này, nhưng khi thật sự nghe được anh ta hỏi, trong lòng vẫn giống như ăn phải ruồi bọ.
Chán ghét, buồn nôn.
Cô chưa kịp mở miệng nói chuyện, Lộ Du Hi đột nhiên bò dậy từ trên sô pha, che miệng chạy vào toilet bắt đầu nôn, cô ta nôn không được thứ gì, sau khi nôn khan vài cái, nhổ ra chỉ toàn là mật xanh mật vàng.
Khương Diệp hoài nghi nhìn cô ta, trong phòng khách không có rượu, cũng không phải Lộ Du Hi uống rượu.
“Cô đã về rồi……” Lộ Du Hi mềm oặt bám vào bồn rửa tay, yếu ớt hỏi: “Bùi Chinh đâu? Anh ấy đâu?”
Đúng lúc này Bùi Chinh đi vào, thấy cô ta nôn thành cái dạng này, nhíu mày hỏi: “Sao lại thế này?”
“Không biết, chỉ muốn nôn.” Lộ Du Hi mím môi dáng vẻ như sắp khóc:
“Em không đứng dậy được, muốn ăn gì đó, nhưng ăn xong lại nôn, thật khó chịu…”
Vẻ mặt Bùi Chinh bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, anh nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của Lộ Du Hi, cúi người bế cô ta lên đi ra ngoài.
Phản ứng của anh làm Khương Diệp nghĩ đến gì đó, chờ hai người vừa đi, Khương Diệp liền hỏi Ngụy Thành Huy: “Anh cùng Lộ Du Hi không dùng biện pháp tránh thai à?”
Ngụy Thành Huy bị cô hỏi mới sửng sốt: “Đôi khi có, có lúc thì không, cô ấy không phải có thời kỳ an toàn sao?”
“Làm sao vậy?”
Trong lòng Ngụy Thành Huy mơ hồ hốt hoảng, đang nhớ đến tình trạng nôn mửa lúc nãy của Lộ Du Hi, anh ta cũng nghĩ đến gì đó.
“Nếu cô ta mang thai, anh tính làm sao?” Khương Diệp hỏi.
“Sao có thể mang thai được……” Ngụy Thành Huy có chút chột dạ, khóe miệng còn nở một nụ cười xấu hổ:
Khương Diệp nhàn nhạt liếc nhìn Ngụy Thành Huy, trong mắt tràn đầy giễu cợt cùng khinh thường: “Anh thật đúng là đồ vô dụng.”
“Vậy Bùi Chinh thì sao? Anh ta có bắn vào trong không?!”
Ngụy Thành Huy bị lời này của cô kích thích, bắt lấy cánh tay cô: “Lúc em với anh ta làm, có mang bao không, nếu em có thai, làm sao bây giờ?”
“Tôi đã cấy que tránh thai, hơn nữa, anh ấy chưa từng cho vào trong.”
Khương Diệp nhẹ hất tay anh ta:
“Ngụy Thành Huy, tôi nói rồi, không phải ai cũng giống anh.”
Hôm nay Khương Diệp xin nghỉ phép không đi làm, cô đến viện dưỡng lão, ngồi trên ghế dài yên tĩnh bên cạnh Khương Thắng Hỉ, hộ sĩ nói mấy ngày nay có một người đàn ông vóc dáng cao cao, cũng đến đây thăm Khương Thắng Hỉ, giống như cô, chỉ mang theo quả táo.
Advertisement
Khương Diệp nhẹ nhàng dựa về phía sau, nghe hộ sĩ nói, mỗi lần người đàn ông kia đến, đều yên lặng nghe Khương Thắng Hỉ kể về cháu gái mình, một lần ngồi đó là mấy tiếng đồng hồ.
Mỗi lần Khương Thắng Hỉ kể xong một câu chuyện nhỏ, ông lại quên những gì đã nói trước đó, vì thế lại kể lại một lần nữa, đổi lại là ai khác cũng sẽ khó chịu, nhưng người đàn ông kia không hề chê phiền, vẫn kiên nhẫn lắng nghe, thậm chí còn không ngắt lời ông một lần. Hơn nữa mỗi lần người đó rời đi, đều sẽ chào Khương Thắng Hỉ: “Chào ông nội, ngày mai con lại đến.”
Bùi Chinh đang dùng cách thức của riêng mình, bảo vệ người thân duy nhất của cô.
Ánh mặt trời hơi chói mắt, cô vươn năm ngón tay ra muốn che khuất ánh sáng chói lọi kia, nhưng vẫn bị những tia sáng chiếu qua kẽ hở của ngón tay, đâm vào mắt mình cay cay, cô nheo mắt lại, tim vừa đau vừa nhức, lồng ngực run rẩy.
Khương Thắng Hỉ còn đang hỏi cô: “Cháu là ai a?”
Khương Diệp dùng ngón tay che hai mắt lại, âm thanh nhẹ nhàng:
“Ông nội.”
“Hình như con…”
Cô hít sâu vào một hơi, nói từng chữ một:
“Đã yêu một người.”