Khương Diệp muốn mở miệng nói chuyện, muốn hỏi Bùi Chinh, Ngụy Thành Huy cùng Lộ Du Hi sao lại về sớm như vậy, không phải sáng mai mới về sao?
Chỉ là chưa còn từ cao trào hòa hoãn xuống dưới, đã bị người đàn ông ngăn chặn đôi môi, đầu lưỡi dày rộng cạy hàm răng ra, chui vào quấn lấy đầu lưỡi cô, đầu lưỡi linh hoạt quét qua khắp nơi trong khoang miệng, anh dùng sức cắn mút môi lưỡi, hoặc hút hoặc cắn, mang theo lực nuốt cả nước bọt vào miệng mình, dường như muốn làm cô tắt thở.
“Bùi Chinh……” Cô thở dốc nặng nề, hai tay đặt lên người anh mềm đến không có sức.
Anh ôm cô vào trong ngực, dọc theo cánh môi hôn xuống cần cổ, ngậm lấy núm ti há to miệng cắn nuốt, một tay khác mạnh mẽ xoa nắn hai luồng thịt no đủ, thịt vú trơn trượt luồn qua kẽ năm ngón tay, anh véo xoa thật mạnh, lại cúi đầu gặm cắn, âm thanh mút táp kích đến cổ họng Khương Diệp phát ra tiếng nức nở mềm mại.
Lộ Du Hi ở ngoài cửa hình như gọi một tiếng Bùi Chinh, Khương Diệp không nghe rõ, bởi vì cô bị đẩy ngã lên giường, giữa lúc đầu váng mắt hoa, người đàn ông ôm cặp đùi cô đặt lên vai, bóp eo nhỏ lại thúc vào, cây côn thịt lại dâng trào nóng như lửa đốt, một lần chọc vào là chọc đến tận cung khẩu, cô ưỡn cổ lên, bắt lấy chăn dưới thân, nghiêng đầu che miệng, gắt gao không cho mình phát ra âm thanh nào.
Người đàn ông ôm lấy hai đùi, hung ác đĩnh hông đâm vào cánh mông, ván giường bị đâm cho chấn động, Khương Diệp lo lắng bị Lộ Du Hi ở bên ngoài nghe thấy, muốn mở miệng kêu anh nhẹ một chút, một lần hé miệng chỉ là tiếng khóc nức nở rách nát: “A a…ư ư..”
Hung khí quá mức thô dài, mỗi một lần cắm vào đều giống như cắm vào chỗ sâu bên trong linh hồn cô, Khương Diệp bị chọc đến bụng nhỏ vừa mỏi lại trướng, miệng cắn khăn trải giường, nước mắt sinh lý đầy mặt, lực người đàn ông rất mạnh, mỗi một cú thúc vào rút ra như muốn đâm bay cả người cô ra ngoài, tiếng mông va chạm lạch bạch lạch bạch vang vọng.
Khoái cảm ngập đầu mà đến, Khương Diệp gắt gao cắn chăn, âm thanh vẫn tràn lả tả ra ngoài: “Ưm a…ô ….”
Bùi Chinh ôm hai cánh đùi cô nhổm người dậy, nhấc mông cô lên giữa không trung, cơ hồ áp gần đến mặt cô, tư thế quái dị cực kỳ, khoái cảm lại rất sâu, Khương Diệp bị thúc vài cái đã không chịu nổi, cô lung lay bắt lấy khăn trải giường dưới thân, rung đùi bần bật khóc lóc: “Bùi Chinh……”
Cô muốn khóc, muốn thét chói tai, rồi lại muốn nhịn xuống âm thanh.
Cô muốn điên rồi.
Bùi Chinh lấy tay cô ra, hôn lấy môi cô, bế cả người xuống giường, giữ trong ngực mà làm.
Phía dưới dương vật và âm hộ dán chặt vào nhau, bên trên miệng bị lấp kín, khoái cảm quá sâu, Khương Diệp cảm giác chính mình như sắp chết rồi, cô gắt gao ôm lấy cổ Bùi Chinh, bị người đàn ông bóp eo nhỏ trên dưới thọc vào rút ra, dương vật thô dài cả căn đi vào hoàn toàn, quy đầu đảo đến nộn thịt nước sốt đầm đìa, sau khi nhợt nhạt cắm mười mấy cái, đột nhiên đỉnh một cái tàn nhẫn, Khương Diệp trực tiếp bị thọc đến kêu khóc thành tiếng, âm thanh đều bị người đàn ông ăn vào trong miệng.
Cô cao trào, eo bụng co rút trừu run, trong động kẹp chặt muốn chết.
Bùi Chinh rút ra ra bên ngoài một chút, thở dốc hôn hôn lên môi cô, chờ cho cô hòa hoãn lại, lúc này mới chín nông một sâu cắm đưa vào bên trong.
Khương Diệp run bần bật, trong thân thể phảng phất như có dòng nước không đọng lại được không ngừng phun ra bên ngoài.
“Tam Tam.” Bàn tay to đặt sau lưng cô, đem cơ thể gấp gáp ôm chặt lấy, anh cúi đầu ngậm lấy đầu lưỡi cô mút mát, giọng nói khàn đặc:
“Anh không muốn thả em trở về.”