Ngụy Thành Huy biết tự mình nói sai, ôm bả vai Khương Diệp xin lỗi.
Khương Diệp không để ý tới anh ta, chỉ nói đã bị muộn làm rồi, đẩy người đi ra ngoài, hai người vừa đi ra cửa lại đụng phải Lộ Du Hi, dáng vẻ như vừa mới rời giường, còn mặc áo ngủ gợi cảm, trong tay cầm theo túi rác.
Sắc mặt Ngụy Thành Huy trầm xuống, đi đến trước mặt cô ta: “Em cứ mặc như vậy ra ngoài vứt rác?”
“Ừm.” Lộ Du Hi xoa xoa đôi mắt: “Đói bụng.”
“Anh đi mua cho em……”
Ngụy Thành Huy vừa nói xong, lúc này mới ý thức được Khương Diệp còn đang ở bên cạnh, nhanh chạy qua nói với Khương Diệp:
“Nếu không em chờ anh…”
Bùi Chinh đã làm sandwich, chẳng qua chỉ làm một phần, Khương Diệp không muốn cướp miếng bánh đó của Lộ Du Hi, nên không ăn, nhưng tinh tế nghĩ đến, hẳn là Bùi Chinh làm cho mình, Lộ Du Hi cố tình coi như không nhìn thấy, ra làm trò diễn vở kịch trà xanh trước mặt cô.
Có lẽ cô ta cho rằng Khương Diệp sẽ sinh ra nóng nảy, nổi cơn ghen, hoặc nhăn mặt cho Ngụy Thành Huy nhìn, nhưng vô dụng, còn làm trò trước mặt cô lôi kéo Ngụy Thành Huy đi, tóm lại, Khương Diệp sẽ không có được sắc mặt tốt.
Nhưng cô ta đã sai.
Khương Diệp nhìn vậy như vừa được nhắc nhở, lập tức đi vào nhà cô ta, cũng không thay giày, cầm lấy miếng sandwich trên bàn ăn, lúc ra ngoài còn nói lại một câu:
“Xin lỗi, đã quên cầm đi.”
Lộ Du Hi không nghĩ đến Khương Diệp sẽ phản ứng như vậy, sững sờ tại chỗ, chờ cho đến lúc Khương Diệp ấn thang máy đi xuống dưới, mới cười về phía Ngụy Thành Huy : “Vợ anh…hình như không để ý đến anh chút nào.”
Sắc mặt Ngụy Thành Huy thật sự rất khó coi, anh ta đưa tay nhìn đồng hồ nói:
“Anh bị muộn rồi, đi trước.”
Anh ta không trả lời vấn đề của Lộ Du Hi, bởi vì trong lòng mình cũng nghĩ như vậy, tâm Khương Diệp giống như một khối băng, quanh năm suốt tháng không có cảm xúc gì dao động, mặc dù Ngụy Thành Huy nói ra sự thật là mình đã ngoại tình, cô cũng không làm lớn chuyện, chỉ gật gật đầu nói:
“Tôi biết rồi.”
Cô không giống Lộ Du Hi, sẽ làm nũng, nổi nóng hay giận dỗi, từ đầu đến cuối cô chỉ sinh hoạt trong thế giới của mình, mỗi ngày đều đi làm vào chín giờ sáng đến năm giờ tan, sau đó đi đến nuôi mấy con mèo hoang cạnh khu nhà, còn đến siêu thị xem trẻ em tô tượng. Ngụy Thành Huy không hiểu được cô, có đôi khi gọi điện giục cô về nhà, người cũng không vội không chậm, anh ta tưởng cô bận việc, sau này mới biết, cô đang cho lũ cá vàng ở hồ trong khu chung cư ăn.
Trước kia anh ta cho rằng, cưới vợ nên cưới người như Khương Diệp, thông minh cẩn trọng, sau đó lại gặp được Lộ Du Hi, cảm giác mình được ỷ lại vào, lúc này mới phát hiện ra, trong cuộc sống của anh ta chỉ còn thiếu một mặt này.
Khương Diệp sống quá lão thành rồi.
Cô làm cho thế giới của mình tạo thành an nhàn yên tĩnh, giống như một bức tranh sơn dầu được vẽ trong bài thơ tình, nhưng bức họa này cô đơn không có anh ta.
Khương Diệp ăn xong sandwich đã nhắn tin cho Bùi Chinh:
【 Ăn rất ngon, cảm ơn. 】
Bùi Chinh trả lời: 【 Đừng khách sáo 】
Khương Diệp không thích nói chuyện phiếm, xem xong tin nhắn trả lời tắt di động bắt đầu bận rộn.
Trước đó cô làm ở một nhà máy, bên trong quan hệ khá phức tạp, nói chuyện lúc nào cũng quanh co lòng vòng, mỗi người đều lục đục với nhau chỉ vì muốn trèo cao, một sáng sớm tỉnh dậy cảm thấy có chút mệt mỏi, vì vậy đã gửi chuyển phát nhanh đơn xin từ chức, sau đó xách túi đến nhận lời mời làm việc tại một nhà sách bình thường.
Hiệu sách quy mô cũng không lớn, tầng trên tầng dưới tổng cộng hai trăm mười một mét vuông, chủ nhà sách là một chị gái vẫn luôn một mình bận rộn, người đến mua sách cũng nhiều, nhưng có lúc cũng không phải xếp hàng. Sau đó chị mang thai rồi sinh con, một người không lo liệu được quá nhiều việc, nên thông báo tuyển dụng nhân viên cho cửa hàng. Khương Diệp là người thứ năm đến xin việc, lại là người thường xuyên đến mượn sách, chị gái không do dự tuyển cô ngay.
Một là Khương Diệp lớn lên xinh đẹp, tính tình ôn hòa, làm việc ổn thỏa tinh tế, về phương diện khác, Khương Diệp thích sách, cô có thể đề cử cho người khác những quyển sách mà họ yêu thích.
Lúc không có ai, cô ngồi trên ghế đọc sách, an an tĩnh tĩnh, giống như một bức họa.
Đồng hồ điểm năm giờ rưỡi, Khương Diệp thu dọn rồi tan tầm, đi vào siêu thị mua một túi táo, sau đó gọi taxi đến viện dưỡng lão.
Tuy đã nói qua ba mẹ đã sớm ly hôn, nhưng còn ông bà nội vẫn rất thương Khương Diệp, mỗi năm đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, ông bà sẽ gọi điện thoại cho mẹ Khương Diệp, nói có thể dẫn cô bé về nhà chơi mấy ngày được không, mỗi lần mẹ Khương Diệp đều đồng ý, vì bà còn vội yêu đương, căn bản không muốn chăm sóc Khương Diệp.
Thời thơ ấu của Khương Diệp đa phần là tốt đẹp, ông bà nội đền bù cho một phần thiếu hụt của cô, chỉ là phần tình cảm này cũng không được lâu lắm, năm cô học lớp mười, bà nội bị nhồi máu cơ tim rồi qua đời, ông nội đã mắc chứng bệnh Alzheimer’s.
Lúc ông ra ngoài mua đồ ăn sẽ quên đường về nhà, dãy số gọi người khẩn cấp là của Khương Diệp.
Cô vốn sẽ học ở một trường đại học tốt hơn, nhưng vì ông nội, mà lại lựa chọn học tại trường ở địa phương.
Mỗi buổi tối sáu giờ ngày thứ tư, hộ sĩ sẽ đẩy Khương Thắng Hỉ ra ngoài, xuyên qua hành lang dài, đi đến sân cỏ trong viện dưỡng lão, Khương Diệp ngồi trên ghế, cầm quả táo trong tay, cũng giống như lần gặp mặt trước đó, cô hỏi ông: “Còn nhớ con là ai không?”
Khương Thắng Hỉ đánh giá cô một hồi lâu, cau mày hỏi: “Cô là ai?”
Khương Diệp cầm quả táo đưa vào tay ông: “Con là hộ sĩ mới.”
Mỗi lần đến là một thân phận mới, từ trước đến nay chưa từng nói cô là cháu gái ông.
Cũng không gọi là ông nội.
Nhưng mỗi một lần, Khương Thắng Hỉ đều nhét quả táo vào trong túi, nói để lại cho cháu gái ông ăn, đáy lòng Khương Diệp liền dâng lên một cơn đau xót.