Cuối cùng Bùi Chinh cũng biết vì sao mỗi thứ tư cô đều ngồi xổm trong hoa viên, cô đơn lặng lẽ cho mèo ăn.
“Trước đây anh hỏi em có điều gì tiếc nuối không.”
Trên đường trở về, Khương Diệp nhìn ánh đèn đường xẹt qua ngoài cửa kính, giọng nói lướt nhẹ:
“Có…”
Cô đã từng hứa rằng, tương lai sẽ thi đỗ đại học, trở nên nổi bật, vinh danh trở về nhất định sẽ hiếu kính hai người già. Chỉ là sau khi bà nội qua đời, cô đã từ bỏ trường đại học tốt nhất, ở lại địa phương chăm sóc ông nội, nhưng không nghĩ đến ông nội lại không nhớ rõ cô là ai.
Cô chăm chỉ cố gắng, mơ ước có thành tựu, niềm vui và nỗi buồn của cô cũng chẳng còn người để khoe ra.
“Năm đó hoàn thành chương trình đại học, nói với ông nội, con đã thành công tốt nghiệp rồi.”
Khương Diệp khẽ cong khóe môi, nhưng trong mắt tràn đầy bi thương:
“Ông hỏi em là ai.”
“Kể từ giấy phút đó, em phát hiện, những cố gắng của mình đã chẳng còn ý nghĩa.”
“Tam Tam.” Bùi Chinh nắm lấy tay cô:
“Ông bà nội nhất định hi vọng bản thân em sống thật tốt, chứ không phải vì họ mà liều mạng học đại học, trong lòng họ, em sống vui vẻ hạnh phúc là điều quan trọng nhất so với bất kỳ điều gì khác.”
Khương Diệp không thể phủ nhận rằng cô thoáng cảm động và được an ủi bởi những lời ngắn ngủi này.
“Tuy rằng ông nội không nhận ra em.”
“Nhưng ông vẫn nhớ rõ cháu gái mình thích ăn quả táo, ông chỉ mong em ăn no uống tốt, sống vui vẻ, mà không phải có thi đỗ đại học hay không, có tìm được một công việc tốt hay không.”
Advertisement
Một đường Bùi Chinh đem xe đỗ dưới tầng ngầm, nhấc Khương Diệp lên ôm vào ngực mình, bàn tay to rộng vỗ về phía sau lưng cô:
“Em có mang xúc xích không? ngày thường cho mèo ăn gì?”
Phương thức an ủi của anh thật độc đáo, không giống như người thường.
Khương Diệp cười nhẹ, dán vào cằm anh, chủ động hôn môi.
Bùi Chinh đảo khách thành chủ giữ lấy gáy cô, gia tăng nụ hôn sâu thêm, anh hôn rất dịu dàng, cánh tay ôm chặt cô vào ngực, lúc hôn môi tiếng mút mát thở dốc dừng ở màng tai, kích thích đến trái tim hai người kịch liệt tăng tốc.
“Về sau đừng cho mèo ăn nữa.” Bùi Chinh thở gấp thấp cắn môi dưới của cô:
“Cho anh ăn được không?”
Khương Diệp bật cười thành tiếng, cô ghé vào vai anh cười đến run rẩy, đuôi mắt phiếm hồng lấp lánh nước, quyến rũ vô vùng.
Bùi Chinh cười hôn môi cô, đuổi theo hỏi: “Được không?”
Khương Diệp đẩy vai anh, khóe môi tươi cười càng lúc càng rộng: “Em đói bụng.”
“Muốn ăn gì?” Bùi Chinh không buông người ra, bàn tay vẫn đáp sau gáy cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Cái này.” Bàn tay Khương Diệp đi xuống, lướt qua bụng anh, chỗ đó đã cứng, cách lớp quần tây đỉnh lên một cái lều cao cao.
“Tại đây?” Hầu kết Bùi Chinh lăn lộn.
Khương Diệp để sát môi vào vành tai anh, thổi khí như sương: “Anh cho em ăn no trước, sau đó em lại cho anh ăn.”
Cô nói xong nhổm dậy rời đi.
Đầu lưỡi Bùi Chinh chống má, ngón tay đưa lên xoa vành tai ngứa ngáy, bị lửa nóng trêu chọc đốt lên trán, nhưng kẻ chủ mưu lại hồn nhiên như không có việc gì, anh kéo người vừa ngồi về ghế phó lái trở lại, ấn vào trong ngực hôn một hồi nữa, lúc này mới cùng nhau xuống xe.
Hai người vẫn đến hoa viên cho mấy con mèo hoang ăn, một con mèo màu cam đi đến trước mặt Bùi Chinh kêu meo meo, hướng anh meo thật to, chắc lần đầu thấy anh lại cho nó ăn, có hơi sợ người lạ.
Bùi Chinh nhận lấy thức ăn cho mèo Khương Diệp đưa, xúc xích 【 hình minh 】, xé mở đóng gói, bẻ một miếng nhỏ ném đến trước mặt con mèo, nhìn nó ăn ngấu nghiến, lúc này mới hỏi Khương Diệp: “Trước kia em từng nuôi mèo à?”
Khương Diệp lắc đầu: “Không nuôi.”
Cô không muốn liên quan hay ràng buộc với bất kỳ thứ gì.
“Có nghĩ nuôi con vật nào khác không?” Bùi Chinh hỏi.
“Con vật nào?” Khương Diệp quay đầu nhìn về phía anh.
Bùi Chinh chỉ chỉ vào mình: “Anh.”
Khương Diệp: “……”
Khương Diệp ngồi xổm trên mặt đất, ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống mặt cô, soi vẻ mặt đang mang ý cười.
Cô cong khóe môi, đuôi mắt gợn lên, cười đến dịu dàng động lòng người.