Di động ở trong túi, mà túi đang đặt trên tủ giày.
Bùi Chinh ôm Khương Diệp từ sô pha đến huyền quan, khoảng cách chỉ hơn mười mét, mỗi một bước đi là mỗi một lần Khương Diệp bị dương vật đâm sâu đến cao trào.
Cô run rẩy nhiều hơn, mỗi bước Bùi Chinh đi, cô liền run rẩy kêu lên một tiếng, tiếng nói nũng nịu mang theo tiếng khóc nức nở, câu đến đôi mắt Bùi Chinh đỏ quạch, anh nắm xoa thật mạnh hai cánh mông thịt, hung hăng đỉnh vào bên trong.
Hận không thể dùng sức làm chết cô.
Khương Diệp dựa vào cổ anh há to miệng thở dốc, móng tay cắm sâu vào làn da sau cổ anh, hình như người này không cảm nhận được đau đớn, bị cào chảy máu cũng không có phản ứng. Di động trong túi vẫn réo vang, Bùi Chinh nghĩ là Ngụy Thành Huy, mở túi ra lấy di động đưa mắt nhìn, là một chuỗi số không có ghi chú.
“Nghe hay không?” Anh đưa tới trước mặt Khương Diệp.
Khương Diệp nhìn không rõ màn hình, chỉ nhìn thấy một dãy số, cô nhận lấy di động chỉ hướng cho Bùi Chinh, ý bảo đem người đặt lên bàn đá.
Ngón tay run rẩy, chỉ chỉ, chỉ về phía trên mặt bàn.
Vì thế, Bùi Chinh ôm cô ngồi thẳng lên mặt bàn đá cẩm thạch, Khương Diệp ấn nghe máy, đầu bên kia không phải là ai khác mà là cậu cả nhà họ Đỗ, Đỗ Mạc. Trước đó anh ta đã gọi điện thoại cho Khương Diệp vào đêm trước khi cô kết hôn, anh ta uống say đến tìm cô. Khương Diệp không gặp, lại không ngừng gọi điện thoại, cuối cùng bị Khương Diệp kéo vào sổ đen, bây giờ không biết mượn di động của ai gọi đến, không biết muốn nói gì.
“Khương Diệp.” Cả một đêm Đỗ Mạc đều bôn ba bận rộn ở bệnh viện, Đỗ Vang bị tức giận đến bệnh tim tái phát, bác sĩ gia đình đã đưa đến bệnh viện kiểm tra, Đỗ Minh bị đánh đến xương sườn bị gãy hai cái, còn Đỗ Hương Ngọc, da đầu bị kéo rách một đường. Đỗ Mạc cũng bị thương, vợ anh ta cũng bị đánh hơi nặng, đi đến bệnh viện không muốn chữa, chỉ muốn chết, nói là người trong sạch chưa làm gì cả.
Đỗ Mạc không tin vợ anh ta, cũng không tin Đỗ Minh, chỉ tìm người xét nghiệm ADN, kết quả chứng minh xác định đứa bé là con mình. Một đêm ồn ào cãi vã, làm anh ta đau đầu, một mình ngồi trên ghế đá ở bệnh viện, không hiểu vì sao lại nhớ đến Khương Diệp nên mượn y tá điện thoại gọi cho cô.
Muốn hỏi một chút người phụ nữ lạnh lùng này đang làm cái gì.
Trả thù họ Đỗ, bây giờ cô có vui vẻ không?
Khương Diệp ngồi trên mặt bàn, dương vật Bùi Chinh còn cắm trong cơ thể, anh không hề có ý muốn rút ra, nghe thấy tiếng đàn ông xa lạ, nhướng bên mày bị cắt thành hai đoạn, nhìn thật sâu vào cô, theo sau đó hất hông đâm vào giữa chân một cái.
Khương Diệp không nhịn được, kêu lên tiếng: “Ha a……”
Đỗ Mạc nghe được âm thanh này, sửng sốt, hỏi cô: “Em làm sao vậy?”
Khương Diệp ôm cổ Bùi Chinh, bị anh đỉnh ưỡn về phía sau, cây gậy thịt cứng rắn cắm thật sự rất sâu, lúc ra vào kéo ra nước cùng bọt dính nhớp, xương hông đụng phải mông thịt phát ra tiếng vang bành bạch, trong không khí quẩn quanh có tiếng đàn ông thở dốc thô nặng. Một bên khương Diệp cùng người khác gọi điện, một bên cùng đàn ông làm tình, cơ thể lưu động một khoái cảm cùng kích thích khác thường, eo bụng cô run rẩy, lại một dòng nước mãnh liệt trào ra.
Cô lớn tiếng kêu rên, giống như cố ý kêu cho Đỗ Mạc nghe, thanh tuyến mềm mại mang theo tiếng khóc nức nở: “Chồng ơi…. Bỏ đi…sâu quá…aaaa.”
Đỗ Mạc nghe ra được, có chút bực bội, càng thêm sự ghen ghét.
Ghen ghét Ngụy Thành Huy có thể trở thành chồng Khương Diệp, càng ghen ghét Ngụy Thành Huy có thể tùy thời tùy chỗ làm Khương Diệp. Anh ta chưa nghe một hồi, tức giận cúp điện thoại.
Bùi Chinh vừa thấy điện thoại đã bị cắt đứt, làm đến càng hung hãn, dưới háng không ngừng đâm chọc mấy chục lần, lúc Khương Diệp khóc kêu cao trào, lúc này mới mút vành tai cô, giọng nói nặng nề như rót chì: “Em vừa mới gọi anh là chồng.”
Khương Diệp bị cao trào làm cho da đầu mê man, đại não trống rỗng, tứ chi mềm đến không có lực, cô bị người đàn ông lật người đè trên bàn, thấy không rõ vẻ mặt anh, chỉ biết người này giống như càng hưng phấn hơn.