Cậu hai Đỗ Minh ở phòng đầu tiên trên tầng hai, bên cạnh là cô tư Đỗ Hương Ngọc, Đỗ Hương Ngọc vẫn luôn chơi thuốc cũng Đỗ Minh, nhưng mà… lần trước khi đến đây, cô không cẩn thận phát hiện ra một bí mật.
Đoàn người chạy nhanh theo lên tầng, một lúc sau nghe thấy tiếng cửa bị đá tung.
Khương Diệp ngồi ở tầng dưới, cách xa như vậy mà vẫn nghe tiếng Đỗ Vang gào lên giận dữ:
“Đỗ Minh mày điên à, nó là em gái mày, thằng súc sinh này, súc sinh, mày không bằng cầm thú.”
Tiếng khóc tiếng la hét không dứt bên tai.
Đỗ Vang như phát điên cầm gậy quất lên người Đỗ Minh, một nhà đi vào can ngăn, lại bị Đỗ Vang hất văng ra, Đỗ Hương Ngọc quá sợ hãi, chỉ vào chị dâu đang bế em bé bên cạnh Đỗ Mạc gào lên: “Dựa vào cái gì mà chị dâu không sao? Chị ta bị anh hai ngủ rồi.”
Sét đánh giữa trời quang.
Đầu óc Đỗ Mạc choáng váng.
Theo sau, anh ta bóp chặt cổ Đỗ Minh, nghẹn ngào gào lên: “Tao giết mày…Đỗ Minh… tao muốn giết mày…”
Tối nay nhà họ Đỗ đúng là gà bay chó sủa, chỉ có Khương Diệp ngồi một mình ở đó làm sủi cảo, di động rung lên, Bùi Chinh nhắn tin đến, hỏi cô đã ăn cơm chưa.
Khương Diệp lau khô tay, chụp một bức ảnh gửi qua cho anh.
Bùi Chinh trả lời rất nhanh: 【 Em còn làm được sủi cảo, rất đẹp. 】
Khương Diệp cong môi, anh luôn hào phóng khen ngợi cô.
Cô bấm di động gọi qua: “Chỗ anh còn cơm không?”
Bùi Chinh cũng không hỏi cô vì sao đang làm sủi cảo mà không ăn cơm chiều, chỉ nói:
“Lúc nào cũng có.”
“Nửa giờ.” Khương Diệp nói xong cúp điện thoại.
Đinh Liên đi từ trên tầng hai xuống, tóc tai toán loạn, Đỗ Vang được người khiêng xuống, ông đã bất tỉnh nhân sự, người được dìu xuống dưới còn có Đỗ Minh và Đỗ Hương Ngọc, trên mặt Đỗ Mạc toàn là máu, vợ anh ta thảm hại hơn, quần áo đều bị xé rách, cả người như vừa bị đánh một trận.
Mọi người đều im lặng, ăn ý không tiếng động đi xuống tầng, người nên đưa đi bệnh viện thì đưa đi, nên gọi bác sĩ gia đình thì gọi, không ai quan tâm đến Khương Diệp vẫn ngồi trong phòng bếp.
Chỉ có Đinh Liên đi đến nói với Khương Diệp: “Con về đi.”
Khương Diệp gật đầu, lấy túi cùng ba bức ảnh, tiêu sái rời đi.
Cô lái xe trở về, đỗ xe vào gara, đi thang máy lên gõ cửa, thời gian vừa vặn đúng nửa giờ, Bùi Chinh mở cửa, cô vừa vào nhà anh đã ôm chầm lấy lấp đầy cõi lòng. Khương Diệp để cho anh ôm, ngửi mùi hương đồ ăn trên người anh, không biết vì sao tâm tình lại thả lỏng.
Bùi Chinh ôm cô đặt ngồi lên tủ giày, cúi đầu giữ cằm cô hôn xuống.
Hai người chỉ một ngày không gặp nhau mà thôi, phảng phất như đã lâu rồi chưa gặp, hai cơ thể một khi dán vào nhau, tựa như khối nam châm tự động hút lấy, thân mật không thể tách rời.
“Em có chút nhớ anh.”
Cơ thể Bùi Chinh hẫng một giây, ngay sau đó ôm chặt cô vào ngực, hung hãn hôn mút cánh môi, hơi thở thô nặng như trâu, hổn hển ép chặt cô vào ngực dùng sức hôn môi, Khương Diệp bị hôn đến hít thở không thông, vỗ vỗ lên bờ vai anh, mới có thể làm anh dừng lại.
Bùi Chinh vẫn ôm cô, một tay đưa ra cởi áo khoác và giày, vòng hai chân lên quấn quanh eo, một đường ôm đến ngồi trên bàn, quây lại trước ngực, cúi đầu xuống tiếp tục hôn.
“Không kỳ quái một chút nào.” Anh nói:
“Anh cũng nhớ em.”
Khương Diệp khẽ cười, hai người hôn một hồi lại tách ra.
“Có đói bụng không?” Bùi Chinh hỏi.
Khương Diệp tựa vào cổ anh, mệt mỏi nhắm hai mắt: “Có hơi mệt, để em dựa một lát.”
Bùi Chinh xoa xoa sống lưng cô: “Được.”
Anh vẫn duy trì tư thế đó, cho Khương Diệp tựa vào đầu vai mình nghỉ ngơi.
Nào biết, qua hai phút, Khương Diệp cọ cọ cần cổ anh nói: “Thơm quá.”
“Gì cơ?” Bùi Chinh không nghe rõ.
Khương Diệp để sát môi vào vành tai anh nói: “Em đói bụng.”
Hơi thở nóng bỏng thổi vào lỗ tai, trêu chọc dương vật Bùi Chinh vốn dĩ đang cương cứng lại càng cứng thêm.
Anh véo cằm cô, cắn một chút lên môi: “Anh cũng đói.”
Muốn ăn em.