Trước khi Đinh Liên gả cho Đỗ Vang, đã che giấu sự tồn tại của Khương Diệp.
Năm đó Khương Diệp mười ba tuổi, mới vừa vào học kỳ một cấp hai, Đinh Liên đem cô đến nhà một vị giáo viên chủ nhiệm, đưa một số tiền, bảo đối phương chăm sóc tốt cho Khương Diệp.
Khương Diệp cũng rất nghe lời và hiểu chuyện, không ồn ào nghịch ngợm, cũng không nói muốn đi tìm mẹ, mỗi ngày ngoài học hành ra cũng chỉ có việc học, ngẫu nhiên còn giúp giáo viên đó làm việc nhà, cư xử hiểu chuyện ngoan ngoãn, đến nỗi làm người ta đau lòng. Vị chủ nhiệm đó có con một trai một gái, con gái tên Tống Mật, mười hai tuổi, chỉ nhỏ hơn Khương Diệp một tuổi, còn bé trai mới sáu tuổi. Đều vẫn là những đứa trẻ.
Cuộc sống ăn nhờ ở đậu cũng không quá tốt, cho dù cô sinh hoạt vô cùng thận trọng và có tâm, những vẫn xảy ra mâu thuẫn với con gái nhà người ta, tranh chấp cãi vã, tuy rằng việc không phải do mình làm sai, nhưng vẫn cúi đầu nhận lỗi.
Tống Mật luôn đẩy người cô ra cửa:
“Mẹ tôi nói, mẹ cậu là vợ nhỏ, là tiểu tam, tôi ghét cậu, đừng có ở lại nhà tôi, mẹ cậu không cần cậu, mẹ tôi cũng không muốn, cậu đi đi, đi đi.”
Khương Diệp chưa bao giờ biết, một câu “Mẹ cậu không cần cậu” sẽ làm mình tổn thương nhiều đến vậy.
Cô một đường vừa đi vừa khóc chạy ra ngoài, tuy biết nhà họ Đỗ ở đâu, nhưng chưa đến đó bao giờ, vì cô không muốn gây phiền toái cho ai, càng không nghĩ mang lại phiền phức cho người mẹ Đinh Liên của mình. Nhưng bây giờ, cô rất muốn hỏi mẹ một chút, về sau sẽ không cần cô nữa phải không?
Vì sao lại đưa cô đến nhà người khác mà chẳng quan tâm lâu như vậy, điện thoại cũng không gọi một cuộc.
Cô bắt một chiếc xe buýt, đổi mấy chuyến liền, đi bộ vài cây số, cuối cùng cũng đến cửa nhà họ Đỗ, lúc đó quản gia còn rất trẻ, thấy một cô bé khóc đến hai mắt đỏ bừng, tưởng cô bé bỏ nhà ra đi, hỏi cô có muốn giúp đỡ không.
Khương Diệp không dám nói mình đến đây tìm mẹ, chỉ hỏi quản gia có Đinh Liên ở đây không, cô nói bừa một thân phận, nói Đinh Liên là dì nhỏ của mình, muốn gặp bà.
Quản gia liền dẫn cô đến trước mặt Đinh Liên, bà kéo cô vào phòng mắng một trận, nói cô sao có thể không gọi điện trước mà đã đến đây, nếu bị người ta phát hiện thì làm sao bây giờ. Khương Diệp ôm cũng không dám ôm bà một chút, chỉ nghẹn lại nước mắt nói: “Mẹ đừng không cần con.”
Đinh Liên nhíu mày thở dài, tạm thời giữ cô lại, mai sẽ đưa người về.
Kết quả đêm đó lại xảy ra chuyện, Khương Diệp đụng phải cậu hai nhà họ Đỗ, anh ta lúc đó cũng mới chỉ mười lăm tuổi, trộm hít thuốc bị cô bắt gặp, lo sợ Khương Diệp sẽ mách lẻo với người lớn, nhốt cô vào một căn phòng, đập nát một bình hoa, vu khống là do Khương Diệp làm vỡ.
Chuyện này đã kinh động đến người nhà họ Đỗ, lúc Đỗ Vang đi đến, Khương Diệp đang đứng trước những mảnh sứ vỡ của bình hoa, một câu cũng không cãi.
Đinh Liên nhìn đến thấy tình cảnh này, không nói hai lời cho cô một cái tát, nói sao lại bất cẩn như vậy.
Bà còn nói gì đó, Khương Diệp không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ cậu hai nhà họ Đỗ đang tránh sau đám người, nhếch mép cười về phía cô.
Đêm đó, một cô bé mười ba tuổi đã trải qua đủ loại trạng thái của nhân sinh, nếm qua tận cùng đau khổ. Lúc Đinh Liên đưa cô đi, cô không còn khóc nữa, thậm chí cũng không hỏi Đinh Liên bao giờ đến đón mình, cô chỉ đi về phía trước không hề quay đầu lại một lần.
Giống như ở phía sau, lại không nơi nương tựa.
Sau đó, địa vị của Đinh Liên ở nhà họ Đỗ đã ổn định, thẳng thắn nói với lão gia họ Đỗ sự tồn tại của Khương Diệp, dù sao ông ấy cũng là thương nhân lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, đã gặp qua sóng to gió lớn, lập tức đón Khương Diệp về.
Nhưng khi đó, Khương Diệp đã học kỳ một của lớp mười, ở tại ký túc xá trong trường, nghỉ đông và nghỉ hè sẽ đến nhà ông bà nội, một năm cũng chẳng tới nhà họ Đỗ hai lần.
Cho đến khi cô tốt nghiệp đại học, đi làm rồi kết hôn, trừ khi Đinh Liên yêu cầu, nếu không có việc gì Khương Diệp cũng sẽ không đến đây.
Đinh Liên đóng ngăn kéo lại, đưa mắt nhìn Khương Diệp, nói: “Sau khi con lớn, càng ngày càng xa lạ với mẹ.”
Khương Diệp ngồi trên ghế không động đậy, ngón tay véo véo tay cầm ghế, giọng nói nhẹ nhàng:
“Trước khi lớn lên, không phải mẹ vẫn luôn bỏ rơi con à?”
Đinh Liên thở phào một hơi: “Đó chỉ vì sinh tồn thôi.”
“Đúng, mẹ không sai.” Khương Diệp lộ ra nụ cười tự giễu: “Con vẫn luôn cảm thấy.”
“Con không nên sống trên đời này.”