Đổi Vợ - Tô Mã Lệ

Chương 2: Thật dâm




Trước đó họ đã chào hỏi qua, suy cho cùng cũng ở đối diện nhau.

Bên nhà Khương Diệp đã từng bị mất nước, cô còn chạy sang đây mượn toilet, hai người hoàn toàn không thân, cô tưởng Lộ Du Hi ở nhà, nhưng không nghĩ đến trong nhà chỉ có một mình Bùi Chinh. Cô vội vàng dùng toilet xong rồi rời đi, Bùi Chinh còn đưa tờ giấy ghi lại số điện thoại của chủ dự án bất động sản này cho cô, sau đó hai người gặp nhau ở thang máy, cũng chỉ chào hỏi, không hề nói chuyện.

“Còn một món nữa thôi, mọi người ngồi đi.”

Bùi Chinh chào tiếp đón xong, lại bật bếp lên, tựa như anh rất hưởng thụ việc nấu nướng, trên bàn ăn có bốn món, mỗi món đều được bày biện rất đẹp.

“Vốn định gọi vài món ở ngoài.”

Lộ Du Hi cầm chai rượu vang đỏ rót vào ly: “Nhưng cảm thấy chiêu đãi như vậy không được tốt lắm, cho nên, lão Bùi tự mình nấu ăn, anh ấy nấu khá ngon.”

“Đã từng học ở khách sạn sao?” Ngụy Thành Huy chỉ vào miếng cà rốt khắc hoa: “Tay nghề này, đều là của đầu bếp.”

“Thiếu chút nữa.” Lộ Du Hi cười vui sướng.

Không khó tưởng tượng lắm, hai người họ lén ở chung cũng vui vẻ như vậy.

Khương Diệp dời tầm mắt đi, nhìn quanh căn phòng, lần trước đến vội vàng nên chưa đánh giá cẩn thận, Bùi Chinh yêu thích rất rõ ràng, tối giản, trên tường không có những bức tranh phức tạp, sô pha cũng chỉ là một màu, giống y con người anh, có một hương vị cũ kỹ bảo thủ.

“Đợi lâu rồi.” Bùi Chinh đặt món cuối cùng lên bàn, cởi tạp dề ra, đi đến ngồi xuống.

Lộ Du Hi cầm ly rượu chạm cốc với mỗi người: “Chúng ta làm một ly nào!”

Khương Diệp nhìn chất lỏng màu đỏ trong ly chân dài, cô nhẹ nhàng lắc lắc, ngửa đầu nhấp một ngụm.

Lộ Du Hi nói rất nhiều, Khương Diệp nghe cô ta thao thao bất tuyệt nói chuyện đi Châu Âu gặp được sự kiện nào, ngẫu nhiên trong tầm mắt, sẽ thấy Bùi Chinh không hề hé răng uống rượu, tựa như anh không nghe Lộ Du Hi nói chuyện, nghiêm túc nhấp nháp những món ăn mà mình làm, thậm chí lúc Ngụy Thành Huy gắp đồ ăn, không cẩn thận làm lệch bông hoa cà rốt mà mình khắc, anh vươn tay ra chỉnh lại.

Vợ mình cùng người đàn ông khác chuyện trò vui vẻ, mà chồng chỉ quan tâm miếng cà rốt mình khắc có bị lệch hay không.

Khương Diệp không thể hiểu bật cười thành tiếng.

Nhất thời trong lúc này, mấy người ngẩng đầu nhìn về phía cô, Lộ Du Hi cười nói:

“Chị cũng cảm thấy buồn cười à?! Ha ha ha, lúc đó tôi cũng cười đến chảy cả nước mắt.”

Khương Diệp không bày tỏ ý kiến, chỉ khẽ nhếch khóe môi.


Cô có chút mệt mỏi, không nghĩ đến cùng bọn họ chơi qua chơi lại loại trò chơi của người trưởng thành như thế này.

Nhưng đêm nay khẳng định không chỉ dừng lại ở việc ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Bùi Chinh dọn chén đũa vào phòng bếp, Lộ Du Hi dẫn Ngụy Thành Huy cùng Khương Diệp ngồi xuống sô pha chọn phim, một mình Khương Diệp ngồi tựa vào sô pha đơn, nhìn hai người bọn họ chụm đầu vào nhau xem di động, Lộ Du Hi thường cười cười đánh một cái vào cánh tay của Ngụy Thành Huy, mà anh ta vẫn luôn cười.

Từ trước đến nay Khương Diệp không phát hiện ra Ngụy Thành Huy còn có một mặt như vậy, rõ ràng là người đàn ông sắp ba mươi, còn cười như một đứa trẻ nghịch ngợm.

Khó trách, đàn ông tuổi càng lớn, càng thích tìm người trẻ tuổi, tất nhiên, những cô gái trẻ trung sẽ làm cho mấy lão già tìm về được sự tươi trẻ của mình.

Khương Diệp đứng dậy đi toilet, lúc ra đến nơi, đã không còn thấy Ngụy Thành Huy cùng Lộ Du Hi đâu nữa, chỉ có một mình Bùi Chinh ngồi trên sô pha, nhìn không chớp mắt xem phim.

Khương Diệp cũng không hỏi xem hai người kia đi đâu, lập tức ngồi xuống sô pha đơn, cũng nhìn chằm chằm vào màn hình.

Thật ra cô cũng đã đoán được.

Nhưng lúc nghe thấy tiếng động, sau sống lưng như bị người ta quất một roi, cả người như tan giá, đầu nặng chân nhẹ, trán ong ong.

Lộ Du Hi kêu thật sự rất dâm, là cái loại cố tình kêu như vậy, hồn nhiên không màng bên ngoài còn có chồng mình, cùng với vợ của đối tượng ngoại tình.

“Đi ra ngoài không?” Bùi Chinh không xem TV nữa, đứng lên, đi đến bên cạnh cô, có lẽ anh cho rằng cô đang khóc, cúi người xuống nhìn chằm chằm vào mặt cô.

Khương Diệp chậm rãi ngẩng đầu, hỏi anh: “Khắc hoa học ở đâu?”

Bùi Chinh: “……”