Lộ Du Hi thu dọn đồ đạc suốt một tiếng đồng hồ mới xong, đi đến phòng bếp tìm đồ ăn, trước khi đi, ôm eo Bùi Chinh: “Em đi đây.”
Bùi Chinh đang khắc cà rốt, không quay đầu lại, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm vào con dao trong tay, nói: “Chú ý an toàn.”
Di động Khương Diệp réo vang, Ngụy Thành Huy đã về, gọi điện đến bảo cô ra ngoài nói vài câu, cô lấy áo khoác mặc vào, đi ra cửa thấy Ngụy Thành Huy đang nhường đường cho Lộ Du Hi vào nhà, cô dừng chân đứng ở hành lang đối diện với anh ta.
Ngụy Thành Huy nói đã xin nghỉ đông đi du lịch, bảo Khương Diệp đừng nói lỡ miệng với người nhà. Rồi bảo cô cuối tuần đúng giờ gọi điện cho ba mẹ chồng, chị gái anh ta sắp sinh nở, đến lúc đó uống rượu mừng không tránh khỏi tiếp đón người thân, bảo cô chuẩn bị quà tặng cùng bao lì xì cho tốt.
Khương Diệp gật đầu.
Ngụy Thành Huy nghĩ ngợi, lại quan tâm ân cần hỏi thăm mẹ Khương Diệp:
“Bên nhà mẹ em có muốn cùng nhau ăn cơm không? Chờ anh trở lại, tìm khách sạn, gọi mấy anh chị em bên đó ăn uống một bữa.”
“Không cần.”
Từ trước tới nay Khương Diệp không thích tiệc gia đình, càng không thích con cái của ba kế.
Ngụy Thành Huy không đoán được trong lòng cô nghĩ gì, đi đến vài bước, ôm người vào ngực.
“Đừng có lạnh lùng như vậy, học Lộ Du Hi được không?”
Vậy mà Nguỵ Thành Huy có thể nói ra, mỗi một câu đều có ý trách móc Khương Diệp với vẻ nhảy nhót hồn nhiên.
“Tôi học không đến, cho nên, anh mới muốn đổi vợ không phải sao?”
Khương Diệp lùi về phía sau tạo ra một khoảng cách: “Đi chơi vui vẻ, cô ta còn đang đợi anh.”
Ngụy Thành Huy quay đầu nhìn về phía sau, Lộ Du Hi không biết đã thò đầu ra từ khi nào, còn đang nhìn lén.
Nếu Khương Diệp không đề cập đến, Ngụy Thành Huy cũng sẽ chủ động yêu cầu kéo dài thời gian trò chơi đổi vợ này, anh ta cùng Lộ Du Hi đang ở giai đoạn ngọt ngào, so với Khương Diệp lãnh đạm, Ngụy Thành Huy càng muốn sự nhiệt tình của Lộ Du Hi.
Trước khi Khương Diệp đóng cửa, thấy ở đối diện Lộ Du Hi nhảy lên trên người Ngụy Thành Huy, người đàn ông ôm cô ta, cười đi vào nhà. Người không quen biết mà thấy một màn này, chỉ sợ sẽ cho rằng Lộ Du Hi cùng Ngụy Thành Huy mới chân chính là vợ chồng.
Khương Diệp đổi xong dép lê xoay người lại đã thấy Bùi Chinh đứng ở phía sau mình, hỏi cô:
“Khó chịu không?”
“Anh sẽ khó chịu sao?” Khương Diệp ngẩng đầu nhìn anh.
Cảm tình đối với Ngụy Thành Huy, cô không có cách nào định nghĩa, mới đầu cô cảm thấy đó là yêu, sau đó lại nhìn thấy vụ hỏa hoạn trong tin tức, người phụ nữ đem cơ hội cầu sinh nhường cho chồng mình, bản thân mình vì hút vào quá nhiều khói nên hít thở không thông mà chết.
Cô lại cảm thấy, cô không yêu anh ta là bao.
Ít nhất, cô sẽ không vì Ngụy Thành Huy mà từ bỏ cơ hội sống sót.
Tiếp sau đó, Ngụy Thành Huy đưa đồng nghiệp về nhà, bên ghế phụ còn rơi một sợi tóc dài màu vàng, sau khi bị Khương Diệp phát hiện, Ngụy Thành Huy chột dạ giải thích với cô: “Chỉ đưa một đồng nghiệp về nhà thôi.”
Lồng ngực Khương Diệp cũng không phập phồng, dường như cô đã sớm đoán được con đường nhân sinh của mình sẽ giống như mẹ, bị ngoại tình, bị tiểu tam quấy phá, tích cóp cảm xúc thất vọng cùng thống khổ, trốn đến một nơi ảm đạm liếm vết thương.
Cô không thể giãy giụa, cũng không muốn giãy giụa.
Bởi vì tốn công vô ích.
Bùi Chinh đưa bàn tay ra che lại đôi mắt cô: “Đừng lộ ra vẻ mặt này.”
Giống như bị cả thế giới vứt bỏ.
Khương Diệp cảm thấy Bùi Chinh rất có ý, nhìn vợ mình cùng chồng người ta nói chuyện yêu đương, vậy mà anh còn có hứng thú an ủi người khác.
Cô cong khóe môi nở nụ cười.
Bùi Chinh lấy tay mình ra, nhìn chằm chằm vào mặt cô hỏi:
“Em cười gì?”
Khương Diệp không giải thích, đi một bước đến trước mặt anh, ngửi hương vị hạt dẻ nướng trên người anh, nói: “Bùi Chinh, tôi muốn uống rượu.”
Lần đầu tiên cô gọi cả tên lẫn họ của anh, tiếng nói dính lấy tiếng cười làm ngữ điệu thoáng như đang làm nũng.
Cũng không phải không có người gọi họ tên đầy đủ của mình, nhưng có thể giống như giờ phút này gọi đến làm màng tai anh ngứa ngáy, Khương Diệp là người đầu tiên.
Khóe môi Bùi Chinh cũng cong lên theo: “Được.”
Hai người đều là người ít nói, một bữa cơm ăn xong cũng chưa nói vài câu, Khương Diệp đã uống hai ly rượu, Bùi Chinh không cho cô uống nữa, lo lắng cô say như tối qua ngã vào bồn tắm, càng lo cô câu dẫn người mà không tự biết.
Đêm nay khả năng tự chủ của anh không lớn được như vậy.
Khương Diệp chống cằm dựa vào trên bàn, gương mặt hồng hào nhìn Bùi Chinh thu dọn bàn ăn, cô vẫn chưa say, nhưng thân thể không muốn động, bị rượu vang đỏ thấm vào tứ chi giống như tan giá mềm mại vô lực.
“Say?”
Bùi Chinh lau khô tay, cúi đầu nhìn cô, thấy ánh mắt như nước mùa xuân mang theo vẻ say rượu, hơi cúi người ôm cô lên.
“Không say.” Cô tựa vào cần cổ anh, âm thanh dính rượu có vẻ mơ hồ không rõ:
“Nhưng mà…”
“Cái gì?” Bùi Chinh không nghe rõ.
Khương Diệp nói lại một lần nữa, thanh tuyến mềm đến không thể tưởng:
“Muốn cho anh ôm tôi.”
Ngực Bùi Chinh như có một bàn tay vô hình thắt chặt một chút.