Đời Vô Tình Mang Em Đến Bên Anh

Chương 49: 49: Ngoại Truyện 1 Ký Ức Năm Xưa





( Kể theo cái nhìn của Devan Key)
"Mẹ!!!! Anh Hai lấy bánh của con kìa!!!"
Tôi gào lên.

Những tưởng sẽ được mẹ bênh vực ngờ đâu bị một cái cốc ngay giữa trán.

Mẹ quay sang nói:
"Collins, đừng chọc em nữa và Devan, mẹ nhìn tôi, "con cũng sáu tuổi rồi còn gì.

Đừng khóc nhè nữa."
"Lêu lêu khóc nhè, khóc nhè, khóc nhè."
"Collins."
Mẹ nhắc.

Anh hai nghe thế thôi không chọc tôi nữa, chạy tót ra ngoài sân chơi trước đó còn không quên quay lại thơm má mẹ một cái.

Tôi cũng đứng dậy, tiến đến mẹ ôm chầm rồi cũng bắt chước anh hai, tôi thơm má mẹ một cái.

Tôi nói:
"Con ra ngoài chơi nhé."
Mẹ tôi cười hiền, đáp:
"Ừ, ra đi.

Cẩn thận đừng đi xa quá nhé."
"Dạ."
Tôi đáp rồi chạy vụt đi.

Tôi chạy ra khoảng sân trước nhà, khoảng sân nhỏ thôi chứ không rộng lớn mênh mông như những khoảng sân của những ngôi biệt thự sang trọng ta thường thấy trên tivi.

Không.
Sân nhà tôi làm gì to đến mức ấy.

Thế nhưng dù sở hữu diện tích hạn hẹp nhưng sân nhà tôi lại may mắn có được bãi cỏ xanh mướt, êm lắm.

Tôi chạy ra và nằm lăn ra đấy, mắt nhìn lên trời cao.

Hôm nay trời xanh, một màu xanh thật đẹp, vài áng mây trắng như tuyết lảng bảng trôi, nắng lúc này hơi gắt tôi nằm đó nhìn trời mà mắt cứ nheo cả lại.

Nhìn kiểu này thì nhọc quá.
Thế rồi một bóng hình khác đứng chắn ngay ánh nắng gay gắt, tạo nên một bóng râm khá dễ chịu, có được bóng mát tạm thời mắt tôi lim dim rồi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì Bộp.

Một cái đánh đau điếng khiến tôi ngồi dậy ngay lập tức, mắt hoa đom đóm, tôi hoảng hốt nhìn quanh.

Ai chơi kì thế nhỉ?
"Ê, sao bạ đâu ngủ đấy thế?"
Anh Hai đứng chình ình trước mặt tôi, hỏi.

"Em đâu có bạ đâu ngủ đấy đâu."
Tôi chối phăng.

Anh hai không nói gì nữa bèn rủ tôi:
"Ra suối bắt cá không?"
"Nhưng mẹ dặn là không được đi xa mà."
Anh hai phủi tay, cười hề hề.


"Mèn ơi! Ý mẹ nói là đi vô rừng ấy, vô rừng nguy hiểm lắm.

Còn đây là ra suối bắt cá mà, chuyện gì có thể xảy ra được chớ?"
Tôi thấy anh hai nói cũng có lí, gật gù đồng tình.

Thế rồi anh hai kéo tôi đứng dậy và hai đứa tôi lững thững đi ra bờ suối dưới cái nóng gay gắt của buổi trưa.

***
"Mệt quá! Tới chưa anh hai?"
Tôi than thở.

Người ngợm hai đứa tôi lúc này ướt đẫm mồ hôi vì cái nắng oi bức, anh hai đi đằng trước, không quay lại, đáp:
"Sắp rồi.

Ráng xíu nữa đi."
Tôi thở d.ốc.

Nóng quá đi mất!
Hôm nay sao oi bức thế nhỉ?
Tôi đang định than thêm câu nào nữa thì anh hai reo lên đầy vui thích:
"A! Thấy rồi.

Devan! Thấy rồi."
Rồi chạy như bay về phía trước, tôi cũng chạy theo.

Trước mặt tôi là một con suối với tiếng suối róc rách êm tai, anh em tôi không chần chừ gì mà lao ngay xuống nước, dòng nước mát lạnh xoá tan đi cái nóng oi bức nãy giờ.

Vui chơi dưới dòng nước mát lạnh hồi lâu, anh em tôi rủ nhau lên bờ nghỉ mệt, hai đứa nằm phịch xuống bãi cỏ xanh mướt, cảm giác không sao tả nổi.

Tôi đang nằm suy nghĩ linh tinh thì bỗng nghe thấy một tiếng động.

Tôi ngồi dậy và dỏng tai lên nghe.

"Hức! Hức! Bà ơi!"
Hình như đó là tiếng khóc.

Tiếng khóc của ai thế nhỉ? Tôi lay lay anh hai đang nằm cạnh.

"Anh hai.

Anh hai.

Dậy đi."
Anh hai nãy giờ nằm ngủ bị tôi lay lay nên đành thức dậy, anh hai hỏi:
"Sao thế? Không chơi nữa à?"
"Anh hai có nghe tiếng gì không? Nghe như tiếng khóc ấy."
Anh hai ngơ ngác nhìn tôi, có vẻ chẳng hiểu gì.

Anh hai hỏi lại:
"Ê nhóc, nãy chơi có đập đầu vào đâu không đấy? Anh hai có nghe thấy gì đâu."
Tôi đang định nói lại anh, nói rằng nãy giờ anh ngủ không thì nghe với không nghe cái gì nhưng đang định nói thì tiếng khóc ấy lại vang lên, lần này có vẻ lớn hơn.

Collins ngồi im như tượng đá, quay sang nhìn tôi.


"Nhóc nghe thấy chứ?"
Tôi gật đầu.

Nói rồi anh em tôi cùng đứng dậy, hai đứa tôi bước từng bước thận trọng đến nơi phát ra tiếng khóc kia.

***
"Hức! Hức! Bà ngoại ơi! Ông ngoại ơi! Hức!"
Càng tiến đến, tiếng khóc đó càng rõ dần.

Anh em tôi chọn một lùm cây khá lớn gần đó rồi núp vào.

Thế rồi tôi tò mò quá mà quên mất là bản thân đang trốn, tôi phản ứng khiến tiếng khóc kia im bặt.

Một giọng nói cất lên trong những tiếng nức nở:
"A...Ai đấy?"
Chúng tôi nhận ra đấy là giọng của một cô bé.

Anh em tôi nhìn nhau và rồi chúng tôi bước ra khỏi lùm cây, trước mắt anh em chúng tôi là một cô bé con trông nhỏ nhắn, cô bé trông thật xinh xắn trong chiếc đầm hồng, mái tóc đen được cột cây dừa trông hết sức ngộ nghĩnh.

Cô bé cứ đứng đó nhìn anh em chúng tôi chằm chằm, gương mặt lộ vẻ cảnh giác.

Tôi bất chợt lên tiếng:
"Chào...bạn...ơ...em"
Tôi lắp bắp.

Cô bé vẫn im lặng không nói gì, anh hai cũng lên tiếng:
"Bạn tên gì ấy nhỉ?"
Rồi tiến đến trước mặt cô bé, tôi theo sau anh.

Lúc này cô bé mới nhìn anh em chúng tôi bằng đôi mắt sáng như hòn bi ve, cô bé chậm rãi đáp:
"Tớ tên Sabrina."
"Tên bạn dễ thương ghê."
Tôi khen làm cô bé mỉm cười.

Anh em chúng tôi cũng lần lượt giới thiệu.

"Tớ tên Devan, đoạn tôi đưa tay sang phía anh hai, "đây là anh hai tớ Collins."
***
Tối hôm ấy khỏi phải nói ba mẹ tôi bất ngờ đến mức nào khi đột nhiên hai đứa tôi về mình mẩy ướt nhẹp và trên hết là sự xuất hiện của một cô bé con lạ mặt.

Tôi nhớ khi anh em tôi đề nghị đưa cô bé về nhà mình, cô bé nhất quyết không chịu cứ đòi chúng tôi chỉ cô bé đường về nhà.

Ấy thế nhưng khi nghe cô bé mô tả về ngôi nhà của mình, anh em chúng tôi chẳng hiểu gì sất.

Thế là sau một hồi tranh luận của đám con nít, cô bé tên Sabrina ấy đành chấp nhận thua cuộc và lững thững đi theo anh em chúng tôi về nhà dưới nắng chiều gần tắt.

"Đây...đây là..."
Mẹ tôi lắp bắp, ba tôi cũng chạy ra.

"Sao thế em?"
Ba tôi hỏi.


Anh hai nhanh miệng nói:
"Hay ba mẹ để tụi con vô nhà đi rồi tụi con giải thích sau."
Rồi ba đứa chúng tôi nối đuôi nhau vào nhà, Sabrina cứ bám theo phía sau tôi, gương mặt sợ hãi.

Lát sau anh em tôi từ trên phòng đi xuống, người ngợm khô ráo thì thấy mẹ đang ngồi kế bên cô bé ấy, ân cần trò chuyện.

"Nhà con ở đâu thế?"
Tiếng mẹ tôi hỏi cô bé dịu dàng.

Cô bé trả lời rất nhỏ, mẹ tôi phải cúi xuống sát mới nghe được.

Nghe xong tôi thấy mặt mẹ cau lại khó hiểu.

Bất chợt một bàn tay túm lấy vai tôi, tôi quay sang thì thấy ba đứng đấy, một tay để trên vai tôi.

Ba hỏi tôi:
"Con trai, cô bé đó từ đâu đến vậy?"
Tôi lắc đầu.

Thế rồi ba không hỏi nữa, lát sau mẹ bước đến, ba hỏi:
"Em biết được gì rồi?"
Mẹ nhún vai, đáp:
"Không biết nữa anh.

Em có hỏi nhà nhưng con bé trả lời lạ lắm, gì mà "chiếc tủ áo gì đó..." em không biết nữa.

"Nhưng em nghĩ giờ tối rồi, cho con bé ăn uống rồi ngủ lại vậy."
Cả nhà tôi đồng tình với đề nghị ấy.

***
Sáng hôm sau lúc tôi xuống nhà thì đã thấy ba mẹ, Collins và cô bé Sabrina ngồi vào bàn ăn cả rồi.

Mẹ dọn cho tôi phần ăn sáng xong mẹ quay sang Sabrina, nói:
"Ăn xong con ra ngoài chơi cho có không khí nhé, đừng ở lì trong nhà.

Tù túng lắm."
"Dạ."
Cô bé đáp rồi theo Collins ra ngoài.

Trước khi đi anh hai tiến đến chỗ tôi, bảo:
"Anh hai bảo này, ăn nhanh đi rồi ra suối chơi.

Anh và Sabrina đợi nhóc ở ngoài đấy."
Tôi gật đầu và anh hai chạy vụt đi.

Tôi cố gắng ăn cho xong phần của mình.

Xong xuôi, tôi đưa mẹ dọn dẹp rồi thưa ba mẹ và chạy vụt ra khỏi nhà.

Collins và Sabrina đã đợi tôi sẵn bên ngoài.

Thấy tôi, anh hai nói:
"Sao lâu thế?"
Tôi thở không ra hơi, đáp lại:
"Em nhanh hết sức rồi đấy."
Đoạn ba đứa tôi dắt nhau đi đến chỗ bờ suối.

Nắng hôm nay nhẹ đi phần nào, đến nơi tiếng suối róc rách quen thuộc, Sabrina nhìn thấy thì "oà" lên thích thú và chạy ngay đến lao mình xuống làn nước trong vắt kia.

Cô bé quay lại nhìn anh em chúng tôi, cất tiếng:
"Sao thế? Xuống đây đi!"
Tôi và anh hai trao nhau một nụ cười rồi cũng lao mình xuống nước, lát sau có ba đứa ướt lướt thướt cùng nhau nằm phịch trên bãi cỏ, cười thích mắt.

"Vui quá đi mất."

Cô bé nào đó nói.

"Ba đứa đương nhiên vui hơn rồi."
Tôi hào hứng đáp lại.

"Đúng đấy.

Đúng đấy."
Anh hai hoà theo.

***
Con nít mà.
Tìm đủ mọi thú vui, trò chơi miễn sao nó tạo ra tiếng cười là được.

Sau khi chơi đùa dưới suối xong, gió lùa đến làm quần áo chúng tôi khô đi phần nào, tiếp đó ba chúng tôi rủ nhau chơi đuổi bắt.

Chúng tôi đuổi bắt nhau trên bãi cỏ xanh ngút ngàn, tiếng cười, tiếng nói, la hét hoà lẫn vào nhau.

Đến khi đuổi bắt nhau đến phờ cả người, tôi ngồi cạnh Collins, anh đang nằm phịch ra đấy, đôi mắt lơ đãng nhìn lên bầu trời, tôi bất giác quay sang thì thấy Sabrina đang cắm cúi làm gì đấy, cô bé ngồi cách chúng tôi vài mét, đang chăm chú vào bụi cây trước mặt.

Tò mò quá đỗi, tôi rời khỏi anh hai và tiến đến chỗ cô bé.

Có vẻ như cô bé đang rất tập trung nên không biết đến sự có mặt của tôi.

Tôi cứ đứng phía sau cô bé, im lặng nín thở.

Cô bé đang làm gì vậy nhỉ?
Thế rồi tính nóng vội ấy không sao bỏ được, tôi lên tiếng khiến cô bé giật mình quay lại.

Thấy tôi cô bé chỉ mỉm cười, cô bé nói:
"Devan ấy à? Cậu đứng sau tớ từ nãy giờ á?"
Tôi gật đầu, hỏi:
"Cậu đang làm gì thế?"
"Tớ đang tìm cỏ ba lá nhưng...cô bé ngập ngừng, "khó quá đi mất."
Tôi nghe thế thì cũng ngồi xuống cạnh cô bé.

Mắt nhìn vào bụi cây um tùm, có lần mẹ đã kể cho anh em tôi nghe chuyện về loài thực vật này, nghe nói chúng may mắn lắm.

Tôi cũng từng ao ước mình sẽ tìm được một cái.

Tôi cần may mắn lắm ấy chứ.
Thế rồi nhìn một lúc lâu, tôi cảm thấy chán nản.

Tôi quay sang nhìn Sabrina thì thấy cô bé vẫn tập trung tìm kiếm, tôi không biết nghĩ như nào cũng gạt bỏ cảm xúc chán nản kia đi, tiếp tục tìm kiếm với cô bé.

Tầm mười phút sau, tôi thấy một loài cây với màu lá xanh non và có ba chét lá mọc như hình cánh quạt, tôi mừng rỡ cầm lấy, reo lên:
"Tìm thấy rồi.

Tớ tìm thấy rồi này."
Sabrina lúc ấy cũng quay sang nhìn tôi, tôi xoè bàn tay có cỏ ba lá ra cho cô bé.

Cô bé cười đáp:
"Oa! Cỏ ba lá thật này.

Đẹp quá đi mất."
Rồi hai đứa tôi đứng lên, tôi cầm lấy đôi tay nhỏ nhắn của Sabrina, đặt cỏ ba lá vào tay cô bé, tôi nói:
"Tặng cậu đấy."
Cô bé ngơ ngác lúc lâu rồi đáp lại:
"Cảm ơn nhé."
Kèm theo một nụ cười thật xinh.

Lúc ấy không hiểu sao tôi lại ước phải chi mình và anh hai gặp cô bé sớm hơn thì hay biết mấy..