Ban đêm, mưa xuân đột nhiên rơi, những hạt mưa đánh lộp độp vào cửa kính.
Giang Đào bỗng dưng tỉnh giấc.
Trong phòng tối đen như mực, tiếng mưa không quá lớn, nhưng không hiểu sao cô lại thấy hơi lạnh nên vô thức xoay về phía Tào An để rúc vào trong lòng anh.
Vậy mà cô mò mẫm thấy trống huơ, bên cạnh không thấy người đâu.
Giang Đào sửng sốt một chút, sau khi xác định Tào An không ở trong phòng vệ sinh, cô mới bật đèn lên xem điện thoại, vừa qua 0 giờ vài phút.
Đối với những người trẻ tuổi, khung giờ này vẫn chưa tính là muộn, nhưng cô và Tào An làm một lần rồi cô ngủ quên, lúc đó mới hơn mười giờ.
Đèn trong thư phòng bật sáng song Tào An cũng không có ở bên trong.
Giang Đào ra phòng khách tìm, xác định Tào An không ở nhà nên cô quay lại thư phòng.
Trên màn hình máy tính là một bản vẽ thiết kế nhà, trên bàn có mấy tờ giấy viết tay, có tờ chỉ vẽ vài nét đơn giản, có tờ được viết rồi tẩy xóa nguệch ngoạc nhiều lần, có lẽ chỉ mình người thiết kế mới có thể hiểu được.
Giang Đào vô cùng chắc chắn trong 2 tiếng cô ngủ, Tào An nhất định đã bận rộn làm việc này.
Cô gọi điện thoại cho Tào An.
Tút tút hai tiếng, đầu dây bên kia đã bắt máy, trong điện thoại truyền đến giọng trầm thấp của anh: “Tỉnh rồi à em?
Giang Đào: “Dạ, anh ở đâu thế?”
Tào An: “Phòng 1602, bây giờ anh về ngay.”
Giang Đào đi ra phòng khách.
Một hai phút sau, Tào An quả nhiên đã quay lại, trong tay anh cầm thước đo và giấy nháp, anh đang mặc một bộ đồ ngủ dài tay màu đen.
Giang Đào nhíu mày nói: “Anh đi bao lâu rồi? Anh đúng là không sợ lạnh gì cả.”
Nhiệt độ cao nhất trong hai ngày qua đều là 7 đến 8 độ, ban đêm dao động quanh 0 độ. Phòng 1601 có bật máy sưởi nên có thể mặc một lớp quần áo, nhưng phòng 1602 vẫn là một căn hộ thô sơ, anh đúng là không sợ mình bị đông lại thành cây kem mà.
Tào An: “Ổn mà, chưa đến 10 phút đâu em.”
Giang Đào bước tới chạm vào tay anh, đúng là còn rất ấm.
“Anh đo gì thế?” Cô nhìn tờ giấy nháp trong tay anh.
Tào An đưa cô vào thư phòng, ôm cô ngồi xuống ghế, giải thích cho cô nghe bản phác thảo trên tờ giấy nháp: “Năm nay chúng ta chắc chắn sẽ tổ chức đám cưới, nên anh định trang hoàng nhà bên kia sớm một chút.”
Giang Đào giật mình, ngửa đầu nhìn anh: “Về sau chúng ta ở bên kia ạ?”
Vào đêm giao thừa anh đề cập đến chuyện lãnh chứng, hai hôm trước ngày lãnh chứng chính thức, Tào An đưa cô đến một tiểu khu cao cấp đang rao bán trong thành phố để mua một căn hộ hạng sang (*) đã được xây dựng hoàn thiện, căn hộ đó đứng tên cô, anh nói đó là căn nhà tân hôn của hai người họ, tháng 6 năm nay sẽ giao nhà.
Căn hộ hạng sang (từ gốc 大平层): dùng để chỉ các căn hộ có diện tích từ 130 mét vuông trở lên, có đầy đủ các phòng chức năng và xung quanh có nhiều tiện ích.
Tào An: “Em thích bên nào hơn?”
Tất nhiên Giang Đào thích căn hộ ở hộ Phỉ Thúy bên này hơn, phong cảnh đẹp, không khí trong lành; còn bên kia thì lại gần các khu đô thị sầm uất xung quanh, cơ sở mới của bệnh viện thành phố cũng tọa lạc bên đó.
Tào An: “Hai căn sẽ bài trí dựa theo thiết kế của nhà tân hôn, đến lúc đó chúng ta ở luân phiên.”
Giang Đào dùng ánh mắt “ôi người giàu” mà nhìn anh một cái.
“Cho dù có định sống ở căn bên này thì anh cũng đâu cần gấp gáp đến nỗi nửa đêm lại bận rộn như vậy chứ?”
“Không gấp, nhưng anh nằm trằn trọc mãi không ngủ được, trong đầu đều là ý tưởng thiết kế nhà nên anh quyết định dậy luôn.”
Giang Đào: “Nói cho em biết đi.”
Tào An: “Chủ yếu trong phòng của tụi mình, bồn rửa tay sẽ được làm theo kiểu bồn cao bồn thấp. Chúng ta mỗi người một cái, còn phòng tắ m chung thì thiết kế theo tiêu chuẩn thông thường.”
Giang Đào: “Có dễ nhìn không vậy anh?”
Cao An: “Bảo đảm sẽ đẹp mà.”
Giang Đào lật qua mấy tờ nháp, chỉ vào một tờ, hỏi: “Đây là phòng cho con à?”
Tào An: “Ừm, chỉ là thiết kế trước thôi, không phải anh có ý thúc giục em đâu.”
Giang Đào nhỏ giọng nói: “Có thúc giục cũng vô ích thôi, năm nay chắc chắn không được.”
Tào An: “Chuyện này tùy thuộc vào em, anh không gấp đâu.”
Giang Đào đùa anh: “Anh nên thấy sốt ruột đi, sau bốn năm nữa độ tuổi sinh sản tốt nhất kết thúc rồi đấy nhá.”
Tào An không nói gì, anh liếc nhìn cô rồi tiếp tục nhìn những bức vẽ bằng ánh mắt chuyên nghiệp và nghiêm túc, nhưng vì Giang Đào đang ngồi trong lòng anh nên cô có thể cảm nhận được những biến hóa trên người của anh.
Hóa ra anh chàng kỹ sư hơn cô sáu tuổi vẫn quan tâ m đến chuyện tuổi tác.
“Anh bận việc đi, em đi ngủ đây.”
Giang Đào muốn chạy trốn.
Tào An tay trái còn cầm giấy nháp phác thảo, cánh tay phải ôm lấy hông cô, không cho cô đi đâu cả.
Giang Đào gạt tay anh ra: “Sắp 1 giờ rồi!”
Tào An: “Nhân lúc anh còn trẻ, em hãy quý trọng thời gian đi.”
–
Giữa tháng 3, khi hai cô bạn thân gặp lại nhau, Phương Nhụy đem đến cho Giang Đào một tin siêu hot: cô ấy đã mang thai.
Giang Đào sửng sốt: “Nhanh như vậy á?”
Phương Nhụy vẻ mặt không nói nên lời: “Chúng tớ cũng có ngờ tới đâu, lần nào làm cũng có đồ bảo hộ, ai biết tự dưng dính chứ!”
Giang Đào nghĩ một lát rồi nói: “Tỷ lệ tránh thai của bao cao su không phải là 100%, chứng minh đứa trẻ này có duyên với các cậu đó.”
Phương Nhụy: “Ừ, vốn dĩ hai đứa cũng muốn kết hôn, nếu duyên phận tới rồi thì tớ cũng không lề mề nữa. Cậu với ông trùm Tào có muốn đi theo luôn không? Đến lúc đó con của tụi mình có thể cùng đi học nhà trẻ.”
Giang Đào: “Mấy ngày trước tụi tớ cũng đã nói về chuyện này, tớ muốn đợi đến năm 27 tuổi rồi tính tiếp.”
Phương Nhụy: “Năm sau rồi còn gì, ông trùm Tào không vội hả, năm sau anh ấy sẽ 33, Triệu Nhạc nhà tớ 25 tuổi được làm cha rồi, còn anh ấy muộn 8 năm lận.”
Giang Đào: “Anh ấy nghe theo tớ, với lại 33 tuổi làm cha thì đâu tính là lớn tuổi đâu.”
Nói đến đây, Giang Đào mỉm cười kể chuyện lòng dạ hẹp hòi của Tào An với người bạn tốt của mình, đương nhiên cô lược bỏ cảnh tượng không trong sáng trong thư phòng hôm trước.
Phương Nhụy nghiêm túc phân tích: “Tuy tụi mình ít tuổi hơn ông trùm Tào, nhưng người ta là dân tập thể hình, những người này chậm già lắm, có khi 40 tuổi vẫn nhìn như mới 30 ấy chứ.”
Giang Đào nghĩ tới ông nội và ba của Tào An, bởi vì thân thể cường tráng nên ngoại hình đúng thật là trẻ hơn so với những người cùng tuổi.
Phương Nhụy: “Ngày 1 tháng 5 tớ định chụp ảnh cưới, các cậu có thu xếp gì chưa?”
Giang Đào và Tào An dự định tổ chức đám cưới vào ngày Quốc khánh, mùa hè nóng quá không thể chụp ảnh cưới nên ngày 1 tháng 5 quả thực là thời điểm thích hợp.
Cô hỏi Phương Nhụy: “Cậu định đi chụp ở đâu thế? Trong thành phố của chúng ta hay đi nơi khác?”
Phương Nhụy: “Đi Bắc Kinh đi, cách nhau cũng gần, chúng ta đều có thời gian, tùy tiện chọn ngày cuối tuần nào cũng được.”
Giang Đào không nghỉ 2 ngày cuối tuần, mặc dù cô có thể đi làm bù nhưng cô không muốn vì chụp ảnh cưới mà phải đi xa như vậy.
Buổi tối cô thương lượng với Tào An: “Em cảm thấy thành phố của mình có mấy nơi rất đẹp, tụi mình đều sống ở đây, nếu chụp ảnh cưới ở đây luôn thì càng có thêm kỷ niệm.”
Tào An: “Vậy chúng ta mời nhóm chụp ảnh từ Bắc Kinh xuống đây. Kỹ năng chụp ảnh ở các thành phố lớn sẽ bảo đảm hơn nhiều.”
Giang Đào: “Như vậy chắc sẽ mắc lắm.”
Tào An: “Cả đời mới có một lần, chúng ta đâu thiếu số tiền này đâu.”
Giang Đào đẩy anh: “Anh làm gì cũng tiêu tiền cả.”
Cao An: “Luôn có những chuyện dù có tiền cũng khó giải quyết.”
Giang Đào: “Ví dụ?”
Tào An: “Chụp ảnh.”
Giang Đào ở trong lòng ngực anh đột nhiên cười thành tiếng.
–
Để tránh cao điểm du lịch ngày 1 tháng 5, Giang Đào đã đi làm bù cho hai ngày 28 và 29 tháng 4. Dự báo thời tiết cũng nói hôm đó trời nắng.
Đoàn chụp ảnh cưới được Tào An thuê với giá cao đã đến thành phố Đồng vào chiều ngày 27.
Tào An đã đặt khách sạn cho bọn họ, rất gần với Gia Viên Phỉ Thúy, nhóm nhiếp ảnh gia nghỉ ngơi một lát, ăn chiều xong thì mang mấy bộ váy cưới đến Gia Viên Phỉ Thúy.
Giang Đào, Tào An cũng vừa ăn xong cơm chiều.
Nhóm chụp ảnh đi đến trước cửa căn hộ 1601.
Chuông cửa vang lên, Giang Đào nói với Tào An: “Em ra mở cửa, anh ở đằng sau em nhé.”
Tào An không tỏ ý kiến.
Giang Đào cười, đi ra mở cửa.
Nhóm chụp ảnh cưới gồm 5 người đang nở nụ cười nhiệt tình khi gặp khách hàng thì bỗng dưng nhìn thấy chú rể hung dữ lạnh lùng phía sau cô dâu xinh đẹp, nụ cười rạng rỡ của họ đột nhiên thay đổi.
Giang Đào: “Anh ấy là Tào An, mọi lần người trao đổi với bên các anh đều là anh ấy. Tính tình anh ấy rất tốt, mọi người đừng lo lắng nhé.”
Nhóm thợ chụp ảnh miễn cưỡng cười vui: “Không lo lắng, không lo lắng.”
Chụp ảnh cưới là một chuyện vô cùng rườm rà, có nhiều chi tiết phải bàn bạc, trong quá trình này, nhiều cặp đôi trẻ sẽ xảy ra những cuộc cãi vã ở các mức độ khác nhau.
Tào An đã quyết định xong mấy địa điểm chụp rồi, lịch trình chỉ cần hai ngày là đủ.
Trang phục cưới là do Giang Đào chọn, 3 bộ đồ cưới do bên công ty chụp ảnh cung cấp cũng rất phù hợp với chiều cao và kích cỡ của hai người.
Tào An lên kế hoạch, Giang Đào và đoàn đội xác nhận lại một số chi tiết nhỏ, trong quá trình trao đổi cũng không có gì xích mích.
Sáng sớm hôm sau, đoàn đội qua bên đây trang điểm cho bọn họ.
Giang Đào tất nhiên muốn mình trang điểm thật xinh đẹp, để trông đẹp trước ống kính, Tào An cũng cần phải chăm chút một xíu.
Lúc này xảy ra một vấn đề nhỏ.
Một cô thợ trang điểm trạc tuổi Giang Đào thì thầm với cô: “Tôi không dám trang điểm cho chồng cô, nhưng tôi có thể ở bên cạnh hướng dẫn cô để cô làm theo, có được không?”
Thợ trang điểm cũng xem như trải đời vì họ đã gặp đủ loại đàn ông, nhưng Tào An có khuôn mặt dữ tợn lại còn không thích cười, khi giao tiếp có giữ khoảng cách nên không sao, nhưng lúc trang điểm cần phải đứng gần thì thực sự rất áp lực.
Giang Đào có thể hiểu, cô cười tỏ vẻ sẵn lòng phối hợp.
Tào An bị bọn họ gọi tới, anh ngồi bất động trên ghế.
Ngay sau đó thợ trang điểm phát hiện ra cô dâu tuy đã bàn chuyện cưới hỏi với chú rể, thế mà khi cúi xuống gần chú rể thì mặt cô dâu lại trở nên đỏ hồng!
Giang Đào đâu muốn thế, nhưng cô không nhịn được.
Thành thật mà nói, dù đã yêu nhau hơn một năm nhưng vì chênh lệch chiều cao nên số lần cô và Tào An đối mặt nhau cũng không nhiều như người ngoài tưởng tượng, kể cả những lúc hai người thân mật, kể cả khi Giang Đào nhìn thẳng vào anh qua gương, thì cô cũng xấu hổ không dám nhìn anh.
Đôi mắt hẹp dài của Tào An hiện lên ý cười.
Giang Đào trừng mắt nhìn anh, tập trung giúp anh trang điểm bằng chính đôi tay của mình.
Cảnh chụp thứ nhất là ở hồ Phỉ Thúy.
Chọn địa điểm xong, khi họ đang chuẩn bị chụp thì có không ít người dân đến đây thưởng ngoạn đã bị thu hút bởi đoàn chụp ảnh.
Chụp ảnh giấy kết hôn ở Cục Dân Chính thì chỉ cần nửa người trên, nửa người dưới chỉ ngồi yên bất động là được, nhưng ảnh cưới thì khác, vì cần phải chụp toàn thân.
Nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chỉ dẫn tư thế cho hai người, tỉ mỉ đến mức hướng dẫn cả vị trí đặt từng ngón tay.
Giang Đào phối hợp từng chút một.
Tào An cũng vô cùng kiên nhẫn.
Cuối cùng, nhiếp ảnh gia nhìn về phía Tào An: “Chú rể cười lên nào.”
Tào An:……
Anh rất muốn cười, nhưng anh biết rõ rất khó để kiểm soát hiệu quả của nụ cười của mình.
Giang Đào nhìn anh rồi nói với nhiếp ảnh gia: “Có thể chụp các cảnh mà anh ấy không cần phải cố gượng cười không?”
Những bức ảnh cưới đúng thật là để kỷ niệm, nhưng không nhất thiết phải rập khuôn trăm tấm như một, cô và Tào An có những giây phút hạnh phúc không giống người thường.
Nhiếp ảnh gia: “Để tôi tính nhé.”
Tiếp xúc với nhau từ tối qua đến giờ, nhiếp ảnh gia hiển nhiên nhìn ra được tính cách của cặp đôi mới cưới này.
Trong bức ảnh đầu tiên, nhiếp ảnh gia dặn hai người giữ khoảng cách nhất định và đối diện với nhau.
Giang Đào cầm trong tay một bó hoa, nhìn Tào An đang ở đối diện.
Tào An mặc đồ vest màu đen, ánh mắt chuyên chú nghiêm túc nhìn về phía cô.
Tầm mắt anh dừng trên mặt Giang Đào, nhìn lướt qua trên người cô một lần, rồi sau cùng lại dừng trên mặt cô.
Giang Đào hơi hơi cúi đầu, mặt đỏ hồng, khóe môi nhếch lên.
Nhiếp ảnh gia chụp ngay vài tấm.
Cảm giác yêu thích này, ẩn giấu trong khóe mắt và đuôi lông mày, ẩn giấu trong nụ cười nhẹ lẫn ánh mắt đang rủ xuống.
Đôi mắt không kịp bắt lấy khoảng khắc đó, nhưng ống kính đang trong tầm ngắm thì có thể.
–
Kết thúc chuyến đi chụp ảnh ngày đầu tiên, khi từ ngoại ô trở về, Tào An chở Giang Đào đi trước, còn xe của nhóm chụp ảnh chạy ở đằng sau.
Hoàng hôn rực rỡ tỏa chiếu, sưởi ấm nửa người bên phải của Giang Đào.
Cô thoải mái dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu hỏi người đàn ông đang lái xe: “Anh có mệt không?”
Tào An liếc nhìn cô một cái: “Không mệt, em thì sao?”
Giang Đào lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em cũng không thấy mệt.”
Gió thổi qua những sợi tóc mai của cô được ánh hoàng hôn nhuộm vàng, Tào An thoáng thấy gương mặt cô đang tươi cười, một nụ cười ngọt ngào và mãn nguyện.
Anh cũng cười, một tay nắm tay lái, một tay vươn qua xoa xoa mu bàn tay của cô.
Giang Đào nắm lấy bàn tay kia, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.