Lúc Giang Đào kể chuyện Tào An “nhận ra” Từ Linh cho cô bạn thân nghe, đang ở giữa quán ăn mà Phương Nhụy phụt cười khằng khặc.
Các thực khách xung quanh đều quay sang nhìn hai cô nàng.
Phương Nhụy một tay che miệng một tay ôm bụng, mặt cười phát đỏ, lúc này mới ráng nhịn cười.
“Ông trùm Tào nói như vậy rồi cái cô Từ Linh kia phản ứng như thế nào?
“Cực kỳ không vui, nhưng cô ta cũng chẳng nói thêm gì, ở đó một lát rồi bỏ đi.”
“Thật ra cô ta khá thông minh khi không đề cập đến buổi xem mắt lúc trước của hai người bọn họ. Bởi nếu cô ta làm vậy thì ông trùm Tào ắt hẳn sẽ giải thích rõ ràng, để tránh những đồng nghiệp khác hiểu lầm rằng ngay từ đầu Từ Linh đã coi thường anh ấy, giả như anh ấy không màng thể diện về điều đó, nhưng sao anh ấy có thể để cậu bị đồng nghiệp bàn tán vì ăn cơm nguội (*) mà Từ Linh đã chê chứ? Tuy ông trùm Tào tính tình tốt, không bắt nạt người khác, nhưng anh ấy chắc chắn sẽ không để cho người khác ức hiếp người trong nhà đâu.”
Cơm nguội: mang nghĩa bóng chỉ những điều bỏ đi không còn hữu dụng. Ý là Từ Linh đã chê cơm nguội, đồ thừa không ai cần (là Tào An), nhưng Giang Đào lại ăn cơm nguội (tức là yêu Tào An).
Người phục vụ mang đồ ăn tới.
Chờ người phục vụ đi khỏi, Phương Nhụy tiếp tục nói: “Ông trùm Tào cũng khôn khéo thật đấy. Từ Linh lấy chuyện xem mắt để đi lừa cậu, anh ấy thì không những không đề cập đến chuyện đó mà còn không muốn nhắc lại mối quan hệ dư thừa với cô ta, lại còn dập tắt cái cảm giác cho mình là nhất của cô ta nữa. Việc anh ấy cố ý nhận nhầm cô ta thành cái người đi tranh chỗ cắm trại với cậu, chỉ một câu vô cùng đơn giản đó đã chứng minh anh ấy không nhớ cô ta dẫu chỉ một xíu xìu xiu, mà cho dù anh ấy có chút ấn tượng về cô ta thì cũng là một ấn tượng tiêu cực. Đúng là quá độc ác!”
Giang Đào hoàn toàn đồng tình với những phân tích về bạn trai mình của cô bạn thân.
Nói thật thì từ trước cô đã biết Tào An rất giỏi xã giao, anh có năng lực gặp người nào cũng có thể nói chuyện với họ được, nhưng thông qua chuyện của Từ Linh, cô mới nhận ra anh cũng rất giỏi nói lời tổn thương người khác.
Phương Nhụy dùng nĩa xăm vào một miếng thịt nướng, lắc lắc trước mặt Giang Đào: “Không phải cấp bậc cao hay cấp bậc thấp, mà ông trùm Tào làm như vậy khiến tớ cực kỳ sảng khoái, vì sao người thành thật lại phải chịu sự ganh ghét của cô ta chứ? Tiểu Đào, để tớ nói cho cậu nghe, lần này may là cậu và ông trùm Tào đã kịp thời trao đổi để giải quyết vấn đề, chứ nếu một trong hai người không giải quyết tốt thì hiểu lầm cứ thế kéo dài, tổn thương tâm lý cũng rất đau khổ mà, đúng không?”
Giang Đào nhớ lại cái ngày cô tự mình hiểu lầm cả buổi kia, thật sự rất khó chịu.
Cô không cảm thấy mình có cấp bậc cao đến mức nào, nhưng thực sự cô không thể vì chuyện này mà đến chỗ Từ Linh để tranh luận với cô ta, như thể được Tào An thích là một vinh dự to lớn.
Lúc Tào An ngồi trên xe nói không cần so đo với loại người này, Giang Đào rất đồng tình.
Nhưng không thể phủ nhận, lúc Từ Linh bị Tào An nhận nhầm, vẻ mặt cô ta trở nên đỏ au, mục đích “dỗ vợ vui” của Tào An quả thật cũng thành công rồi.
Đêm hôm đó là ca đêm mà Giang Đào cảm thấy sung sướng nhẹ nhàng nhất trong 3 năm qua.
Suy cho cùng, cô chỉ là một công dân ở thành phố hạng ba bình thường, là một người phàm trần tục mà thôi.
–
Tuần lễ vàng Quốc Khánh, tất cả các điểm du lịch lớn trên cả nước đều ngập trong biển người.
Phương Nhụy và Triệu Nhạc đi đến Hóa Sơn, khi hai người bị ép sắp thành cái bánh nhân thịt thì gọi video cho Giang Đào.
(*) Hóa Sơn: là một trong năm ngọn núi thuộc Ngũ Nhạc Danh Sơn (nổi tiếng nhất, gắn liền với lịch sử Trung Quốc qua nhiều triều đại).
Giang Đào hơi sợ độ cao, kinh hãi nói: “Cậu cẩn thận đấy, đừng đánh rơi điện thoại!”
Sau lưng Phương Nhụy đều được Triệu Nhạc che chở nên cô ấy chuyên tâm tám chuyện với Giang Đào: “Hai cậu không ra đường nhân dịp Quốc Khánh đúng là sự lựa chọn đúng đắn, tớ thật sự hối hận muốn chết, ai bảo ngày thường không có thời gian chứ, dẫu biết đông người nhưng chỉ có thể đi chơi nhân dịp này thôi.”
Giang Đào: “Cậu cho rằng tớ cố ý không đi ra ngoài chơi á? Tớ còn phải đi làm đây!”
Y tá Tiểu Đào – Quốc Khánh mà còn phải đi làm ca – nhận được sự đồng cảm sâu sắc của cô bạn thân. Sau đó một người tiếp tục chen lấn, một người tiếp tục làm việc.
Đương nhiên, y tá dù bận rộn đến mấy thì cũng được hưởng những ngày nghỉ theo luật định, Giang Đào chọn làm việc trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, còn 3 ngày nghỉ lễ thì dời lại sau.
(*) Quốc Khánh Trung Quốc được nghỉ chính thức 3 ngày.
Giữa tháng 10, Giang Đào vừa tan ca đêm, tính hôm nay và ngày mai cộng thêm 3 ngày nghỉ lễ, vậy là cô có thể đi chơi 5 ngày.
Kế hoạch đi du lịch do Tào An lập ra, Giang Đào chỉ cần báo cho bạn trai biết ngày cô có thể đi chơi là được.
Mà Tào An đã sắp xếp hành trình cho 5 ngày này từ lâu rồi.
Bên ngoài Khu nội trú, tài xế là chú Vương lái xe, Tào An đưa Giang Đào vào ngồi ở ghế sau.
“Em mang theo chứng minh thư rồi chứ?” Tào An nhắc bạn gái kiểm tra lại trước khi chuẩn bị ra sân bay.
Giang Đào gật đầu, mở túi ra kiểm tra chứng minh thư một lần nữa.
Về phần quần áo du lịch của hai người, đêm qua bọn họ đã sắp xếp đồ đạc, đóng đầy một chiếc vali, giờ nó đang được để trong cốp xe.
Từ thành phố Đồng đến sân bay Bắc Kinh phải mất 3 tiếng đồng hồ, Giang Đào gọi điện thoại cho bà ngoại, nói với bà rằng bọn họ đã xuất phát, sau đó cô đeo bịt mắt ngủ.
Tào An ngồi ở bên cạnh, anh không buồn ngủ nhưng còn bận vài công việc nên cứ chốc chốc anh gửi tin nhắn rồi lại thấp giọng trả lời điện thoại.
12 giờ trưa, hai người đến sân bay Bắc Kinh.
Giang Đào tỉnh giấc, đầu cô hơi khó chịu, người cũng không có tinh thần, đến giờ ăn trưa nhưng cũng không có cảm giác thèm ăn.
Tào An không lãng phí thời gian để đi ăn cơm, anh dẫn cô qua cửa kiểm tra an ninh rồi vào phòng chờ ngồi.
“Còn một tiếng nữa, em ngủ thêm một lát nhé.”
Tào An từ trong túi lấy bịt mắt cô ra, thấp giọng nói.
Giang Đào đeo lên rồi dựa vào lồng ng ực anh.
Bả vai rộng lớn của anh còn thoải mái hơn cả chiếc ghế da.
Tào An một tay ôm cô để tránh cho cô vô tình gục xuống, tay kia lướt điện thoại để giết thời gian.
Những người xung quanh thường xuyên nhìn sang bọn họ đều bị khuôn mặt và khí chất hung dữ của Tào An làm cho khiếp đảm.
Người này giống như một ông trùm xã hội đen, lại có một cô bạn gái đeo bịt mắt hoạt hình màu trắng rất an tâm mà dựa vào lồng ng ực của anh ấy, tuy phần mắt đã bị che khuất, nhưng chỉ cần nhìn nửa gương mặt trắng trẻo được lộ ra và đôi môi hồng hào, thì có thể chắc chắn rằng đây là một cô gái rất xinh đẹp.
Trong số hành khách đang chờ chuyến bay, còn có các cặp đôi khác nữa.
Có một cô bạn gái mặc váy đen nhìn trộm bọn họ nãy giờ, cuối cùng nhịn không được mà quay sang ghét bỏ bạn trai mình: “Anh nhìn xem, anh ấy ngồi như vậy hơn nửa tiếng mà không hề nhúc nhích, em mới dựa anh có 5 phút mà anh đã gào lên ‘vai anh đau’ rồi.”
Anh chàng bạn trai bị ghét bỏ:…….
Khi tiếp viên hàng không nhắc nhở đã đến giờ lên máy bay, Tào An vẫn bất động.
Mãi cho đến khi tất cả hành khách trên cùng chuyến bay đã lên máy bay, Tào An mới đánh thức Giang Đào.
Giang Đào mơ mơ màng màng, cố gắng duy trì trạng thái tỉnh táo, cô hơi dựa vào Tào An để đi kiểm vé.
“Nhân viên soát vé cẩn thận xác minh thân phận của hai người, không kìm được mà hỏi Giang Đào một câu: “Sao cô buồn ngủ thế?”
Chẳng lẽ người bên cạnh đã chuốc thuốc mê cô ấy à?”
Giang Đào nghe không ra ý tứ sâu xa, tự giải thích: “Tôi là y tá, vừa tan ca đêm.”
Nhân viên soát vé: ……..
Sau khi nhận lại giấy tờ và vé máy bay, Tào An ôm bạn gái đi về phía trước, đồng thời trầm giọng giải thích cho cô biết tại sao nhân viên soát vé lại hỏi như vậy.
Giang Đào tỉnh táo hơn một chút, dùng tay xoa mặt, sau đó đẩy Tào An ra rồi tự mình đi.
Tào An cười kéo cô về trong ngực.
Lên máy bay, Giang Đào tiếp tục ngủ.
Sau khi máy bay cất cánh, Tào An gọi một phần cơm hộp, lúc chuẩn bị ăn cơm thì phát hiện một thanh niên tóc vàng ở hàng ghế trước bắt đầu chơi game, hiệu ứng âm thanh rất dữ dội.
Tào An chọc chọc bả vai của đối phương.
Thanh niên đang tập trung chơi game khó chịu quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt của hành khách nam ở phía sau, anh ta sững người.
Tào An: “Cậu có thể mang tai nghe không? Có hơi ồn đấy.”
Chàng thanh niên: “Có thể có thể, ngại quá, nãy tôi quên mất.”
Không hề tỏ ra khó chịu, chàng trai nhanh chóng lấy tai nghe ra, c ắm vào.
Ở hàng ghế chéo đối diện, có phụ huynh đang cho con xem phim hoạt hình cũng lặng lẽ rút tai nghe ra.
Đứa con: “Con không muốn đeo, chẳng thoải mái gì cả.”
Phụ huynh: “Câm mồm!”
Tào An mở hộp cơm ra như thể không có ai ở đó.
Các tiếp viên thỉnh thoảng đi ngang qua lối đi, nhanh chóng phát hiện khu vực này yên tĩnh lạ thường.
4 giờ chiều, máy bay đáp xuống thành phố Lộ – một thành phố ven biển.
Giang Đào ngủ gần bảy tiếng, cô vào phòng tắm rửa mặt, về cơ bản tinh thần của cô đã khôi phục lại trạng thái bình thường.
Tới khách sạn, Tào An sửa soạn đồ đạc trong vali, Giang Đào đi vào phòng tắm để tắm rửa và trang điểm, cô thậm chí còn thay sang một chiếc váy dài xinh đẹp.
Tào An đã sửa soạn xong, lúc Giang Đào đi ra, anh đang kiểm tra trong phòng khách sạn có thiết bị trái pháp luật nào không.
Ngay cả phòng tắm, trước khi Giang Đào đi vào sử dụng đã được anh đi vào xem xét một lần.
Giang Đào tò mò hỏi: “Một mình anh vào ở, anh cũng kiểm tra như vậy hả?”
Tào An: “Vốn dĩ là không.”
Anh ở một mình sẽ không làm gì cả, ít nhất khi đi cũng sẽ mặc quần áo, cho dù có bị quay theo dõi thì cũng không ảnh hưởng gì.
Nhưng ở cùng với bạn gái thì sẽ khác.
Anh liếc nhìn Giang Đào một cái.
Giang Đào:……
Sau khi chuẩn bị xong, cả hai đi ăn cơm trước rồi mới đến phố đi bộ nổi tiếng trong thành phố để ngắm cảnh đêm, hai người chụp rất nhiều ảnh.
Nhưng vì tối hôm qua làm ca đêm nên mới hơn 8 giờ tối Giang Đào đã cảm thấy mệt.
Trở lại khách sạn, Giang Đào tẩy trang, dường như chỉ cần đặt lưng lên giường là lăn ra ngủ.
Tào An ngồi ở bàn làm việc, mở laptop ra, chờ bạn gái ngủ say, anh lấy từ trong balo leo núi ra một hộp thước dây nhỏ, là loại thước thường dùng để đo 3 vòng cơ thể.
Anh ngồi xổm xuống mép giường nơi Giang Đào đang ngủ, quỳ một chân xuống, từ từ quấn thước dây quanh ngón giữa của bàn tay trái của cô.
Anh đo 3 lần để có được con số chuẩn xác.
Bây giờ mới 9 giờ tối.
Tào An gửi cho cô một tin nhắn phòng trường hợp cô tỉnh dậy mà không thấy mình rồi cầm lấy thẻ phòng rời khỏi khách sạn.
Hơn 20 phút sau, tại một cửa hàng trang sức cao cấp ở thành phố Lộ.
Giờ đóng cửa đang đến gần nên các cô nhân viên trẻ có chút lơ là, mãi cho đến khi một khách hàng nam có khí chất đặc biệt đột nhiên bước vào.
Các khách hàng khác thường sẽ đi dọc theo các quầy và ngắm nhìn trang sức, còn anh chàng này thì không như thế, đôi mắt đen nhìn thẳng vào các cô nhân viên, đi băng băng về phía quầy phục vụ.
Vào lúc này, với cái dung mạo này, cùng cái khí thế này, các cô nhân viên không ai là không hoảng hốt.
Đến gần, vị khách này duỗi tay vào trong túi quần.
Các nhân viên: …..
Không phải là súng chứ, nhất định đừng là súng!
Sau đó, khi nhìn thấy đối phương lấy ra một mảnh giấy và một cái USB, họ như thể vừa sống sót sau một vụ thảm họa.
Tào An: “Tôi muốn đặt làm một chiếc nhẫn.”
Trong USB có lưu kiểu dáng nhẫn do chính anh thiết kế, còn trên giấy là ghi chú chu vi vòng nhẫn.
Người quản lý cửa hàng bước ra tiếp đón Tào An, sau khi thảo luận về các tiêu chuẩn khác nhau của vật liệu làm nhẫn, cuối cùng định ra một mức giá rất đẹp.
“Khoảng bao lâu là xong?”
“Khoảng 60 ngày làm việc, anh có cần gấp không ạ?”
“Không cần gấp, nhưng tôi đang ở Bắc Kinh nên tôi hy vọng có thể nhận được hàng ở đó.”
“Được ạ, khi nào nhẫn được làm xong, cửa hàng chúng tôi sẽ thông báo cụ thể thời gian lấy hàng.”
Trả tiền và cất các hóa đơn xong, Tào An rời đi không chút trì hoãn.
Các nhân viên cửa hàng tụ lại cùng nhau “bà tám”.
“Người này là nhà thiết kế à, cái nhẫn kia làm ra chắc chắn sẽ đẹp lắm đây.”
“Chất liệu làm nhẫn có giá chừng đó, dù có làm thành heo Peppa cũng xinh động lòng người.”
“Hâm mộ bạn gái anh ấy ghê luôn.”
“Vốn dĩ tôi thấy anh ấy hơi đáng sợ, nhưng thấy anh ấy thảo luận về chiếc nhẫn chi tiết và nghiêm túc như vậy, cái kiểu tập trung đó cũng quyến rũ quá chừng.”
“Đúng đúng đúng, đặc biệt là sườn mặt, nhìn từ góc độ nào đó thì siêu đẹp trai!”
Trong khi các cô nàng nhiệt tình buôn chuyện thì Tào An đã lên xe taxi về lại khách sạn.
Giang Đào ngủ rất say, cô không biết bạn trai mình đã ra ngoài một lần, nhưng khi tấm đệm lún xuống, có người nằm xuống bên cạnh mình, Giang Đào hơi tỉnh lại một chút.
Cô dựa vào lồng ng ực anh, ngửi mùi thơm tươi mát của sữa tắm, chạm vào cơ ngực và cơ bụng tám múi quen thuộc, xác nhận đây đúng là bạn trai nhà mình.
Một đêm ngon giấc.
Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Đào bị bạn trai đánh thức bằng cách hôn cổ.
Giống như một con thú lịch thiệp ga lăng, nhắc nhở cô rằng anh đã đợi cả đêm rồi, không thể bỏ lỡ bữa sáng nữa.